Chương 535: Con bé chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta
Có lẽ là nhân duyên ông trời sắp đặt không thể hóa giải được nên cho dù con người có làm thể nào đi nữa cũng không thể thay đổi được.
“Tiểu Hi và Tiểu Nhụy cũng sắp lên tiểu học rồi nhỉ? Mau tìm con bé về đi, rồi yên ổn mà sống với nhau.”
Ân oán của kiếp trước suy cho cùng cũng không phải là lỗi của bọn trẻ, không nên để bọn chúng phải gánh chịu hậu quả này.
Từ khi Bạch Dận Ninh cho anh biết tin Lâm Tân Ngôn đã đi rồi, những ngày này ông luôn cảm thấy bất an trong lòng, sợ rằng Tông Cảnh Hạo sẽ làm ra chuyện gì đó mà phải hối hận cả đời.
Ông đã biết mùi hối hận rồi nên không muốn con trai sẽ lại dẫm vào vết xe đổ đó.
“Không biết có phải nó đang oán hận ba hay không? Nó đi lâu vậy rồi mà ba chưa từng mơ thấy nó.” Ông lúc nói lúc ngừng, trong giọng nói không giấu nổi tiếng nấc nghẹn ngào.
Tông Cảnh Hạo cũng không trả lời lại lấy một câu, chỉ đứng như thế và lắng nghe.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua vòm lá cây xào xạc.
Thời gian cứ thế trôi, một ngày dài cũng sắp tắt, lúc đầu mặt trời còn trên cao, bây giờ đã ngả dần sang tây, ánh nắng bị ngọn núi che khuất, ban ngày chuyển dần sang đêm tối.
Hai cha con ngồi trong phòng rất lâu, không có ai tới làm phiền, mãi đến trước giờ cơm thì Tông Cảnh Hạo mới bước từ trong phòng ra.
Trình Dục Ôn đã chuẩn bị xong cơm tối, cạnh chiếc bàn tròn ngoài sân, Tông Ngôn Hi chạy tới kéo tay Tông Cảnh Hạo: “Ba ơi!”
Tông Cảnh Hạo giơ tay ra xoa đầu con bé: “Mau ăn cơm đi.” Tông Cảnh Hạo dắt con tới bên bàn ăn.
Đúng lúc này điện thoại trong túi Tông Cảnh Hạo rung lên, anh để con bé ngồi xuống ăn cơm trước, rồi đi qua một bên móc điện thoại ra. Trên màn hình hiện tên của Thẩm Bồi Xuyên, anh ấn nút nghe rồi đưa điện thoại lên cạnh tai.
Rất nhanh sau, giọng của Thẩm Bồi Xuyền truyền tới: “Có kết quả chuyện của Văn Khuynh rồi.” Hiện trường tai nạn lúc đó có 3 người chết 1 người bị thương, tình tiết nghiêm trọng, căn cứ theo quy định xử lý của pháp luật, cơ quan tư pháp sẽ tiến hành điều tra, điều tra ra đây là một vụ bắt cóc, rồi gây ra tai nạn giao thông. Văn Khuynh ra đầu thú, thành thật khai nhận tội trạng của mình và đồng thời trước mặt nhiều người đưa ra lời xin lỗi cho việc này. Anh ta rất thành khẩn trong quá trình nhận tội, nên cơ quan tư pháp xem xét giảm nhẹ tội.
“Hai năm tù giam, hoãn thi hành án.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Lúc tuyên án, thẩm phán tuyên bố: “Văn Khuynh, công chức nhà nước, hiểu biết pháp luật nhưng vẫn phạm tội, phá vỡ nghiêm trọng hình ảnh người công chức nhà nước trong lòng nhân dân, hủy hoại thanh danh của công chức nhà nước. Hôm nay, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc vụ việc này, nghi phạm tự giác đầu thú, chủ động khai nhận với viện kiểm sát về hành vi phạm tội, và xin lỗi đông đảo quần chúng. Bị cáo có ý hối cải, căn cứ theo tình hình, tuyên phạt bị cáo 2 năm tù giam, hoãn thi hành án, bị tước đoạt quyền lợi chính trị suốt đời.”
Đối với chuyện này, trong lòng Tông Cảnh Hạo không chút gợn sóng, và cũng không thấy được niềm vui khi đã báo được thù, nên chỉ trả lời qua loa: “Tôi biết rồi.”
“Những người có liên quan khác cũng đã bị xử lý… nhưng Cố Bắc thì không phải chịu xử phạt gì.”
Văn Khuynh tìm đến Cố Bắc, Văn Khuynh là chủ mưu, thêm vào nữa Cố Bắc cũng chưa từng trực tiếp ra mặt đi tìm bọn giang hồ để cướp xe, tất cả đều do trợ lý dưới quyền anh ta đi xử lý.
Ban đầu, vì muốn lôi Cố Bắc cùng xuống nước nên có đoạn video quay cảnh người trợ lý kia tới gặp thủ lĩnh của đám giang hồ, rồi cố tình mô phỏng lời của người trợ lý, nói rằng Cố Bắc sai anh ta đi làm việc này, nhưng đến khi người trợ lý kia bị bắt thì anh ta nhất mực khai rằng, một mình anh ta đi tìm người, không có liên quan gì tới Cố Bắc
Hơn nữa ông Cố cũng nhờ cậy các mối quan hệ của mình, thế nên Cố Bắc mới thoát được tội. Người dám công khai mở hộp đêm chắc hẳn thế lực cũng không phải vừa.
“Qua chuyện này, anh ta hẳn đã biết chúng ta lừa anh ta, lợi dụng anh ta, liệu anh ta có nuôi ý định trả thù không?” Dù sao thì Cố Bắc cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.
Việc lần này suýt chút nữa đã chặt mất một mối lớn của hắn, làm sao hắn ta có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
“Cậu theo dõi động tĩnh của hắn ta. Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Tông Cảnh Hạo quay lại nhìn hai đứa trẻ, dưới ánh trăng sáng hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, trong lòng anh đã sớm nghe theo lời của ba, cho dù ở lúc báo thù cho Trình Dục Tú, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ rơi Lâm Tân Ngôn và bỏ lại gia đình này.
Tông Cảnh Hạo bước tới, Trình Dục Ôn kéo ghế cho anh: “Đã muộn lắm rồi, cậu ngồi xuống đây ăn chút gì đó đi.”
Tông Cảnh Hạo nhìn Trình Dục Ôn rồi ngồi xuống, nói: “Cảm ơn”
“Không cần, không cần đâu, tôi cũng là người ngoài thôi, không cần khách sáo.” Trình Dục Ôn đưa cho Tông Cảnh Hạo đôi đũa.
“Sau này anh có cần gì thì có thể nói với tôi.” Tông Cảnh Hạo nhận đôi đũa được đưa qua: “Anh ta sau này ở đây, phiền anh chăm sóc.”
Ông Tông Khởi Phong nói anh phải ở lại đây, trên người anh không có bệnh, nhưng tinh thần không tốt là tâm bệnh.
Trình Dục Ôn nói: “Đó là điều dĩ nhiên rồi, tôi cũng không coi cậu ta là người ngoài, không biết giữa nó và em gái tôi có tình yêu hay không, nhưng bọn chúng đã ở bên nhay với danh nghĩa vợ chồng cũng hơn 20 năm rồi. Tôi từ lâu đã coi cậu ta là em rể của tôi.”
Nói rồi trong lòng anh ta cũng tự thấy bùi ngùi, 20 năm không dài mà cũng không ngắn.
Trình Dục Ôn rót rượu cho Tông Cảnh Hạo: “Nói vậy thì tôi còn phải cảm ơn anh.” Anh ta cũng rót đầy ly của mình, mặc dù ở nơi Bạch Thành chẳng mấy rộng lớn này nhưng anh ta vẫn hết sức quan tâm tới mọi chuyện bên ngoài.
“Anh cũng thấy rồi đấy, ngôi nhà này là tổ tiên để lại, trước đây gia đình sống nhờ vào nghề dệt vải, đời ông nội tôi tạo ra loại sợi Hương Vân, đến khi truyền sang đời ba tôi thì loại vải này đã nổi tiếng lắm rồi, ở đời ba tôi thì gia đình cũng dần khấm khá lên, nên cũng ngày càng coi trọng chuyện ăn mặc. Sợi Hương Vân được đánh giá rất cao, trong ngành nguyên liệu dệt này cũng có vị trí rất cao.” Giọng nói của anh ta có chút xúc động: “Tôi cứ tưởng vị trí của nó ngày càng giảm dần, rồi biến mất trong dòng lũ thời gian, tôi thật chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nó lại một lần nữa được thấy ánh mặt trời.”
Từ khi Lâm Tân Ngôn tổ chức thành công hội nghị triển lãm, thì thứ sợi Hương Vân đã được nhiều người biết đến bằng một phương thức đầy độc đáo, còn với những người trong nghề thì biết rằng số phận của loại vải này đã thay đổi.
Từng ở trong một doanh nghiệp nổi tiếng trong nghề, anh ta rất quan tâm đến từng biến động của nghề.
“Tôi nghĩ, chuyện này nhất định là do cậu làm, nếu không phải cậu thì làm gì có ai có lòng với cơ nghiệp của nhà họ Trình như vậy.” Trình Dục Ôn lau mặt, nâng chén rượu lên: “Cảm ơn cậu”.
Tông Cảnh Hạo mím môi, anh hiểu những gì Trình Dục Ôn nói, nhưng tất cả mọi thứ quả thật không phải do anh làm.
Lúc ở triển lãm, anh còn tưởng Lâm Tân Ngôn còn đang chuộc tội cho chuyện của Trình Dục, nhưng đến bây giờ, anh mới hiểu được, hóa ra cô có ý muốn để sợi Hương Vân một lần nữa đến được với đông đảo mọi người
Không chỉ là tạ lỗi trước cái chết của Trình Dục Tú, mà còn là kế thừa. Có lẽ mọi thứ trong bóng tối đã được định sẵn từ lâu.
Cô trở thành người kế thừa kỹ thuật của sợi Hương Vân, và tiếp tục duy trì tổ nghiệp của nhà họ Trình.
Giờ phút này, anh thật sự muốn nói một tiếng cảm ơn cô.
Cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm cho anh và cho nhà họ Trình.
Tông Cảnh Hạo cùng uống chén rượu đó với Trình Dục Ôn, sau đó Trình Dục Ôn lại nói tiếp những chuyện trong quá khứ.
Tô Trạm không uống rượu vì ngày mai anh ta phải lái xe, anh ta chỉ ở lại đây một đêm đến sáng ngày mai thì bọn họ phải quay lại thành phố C.
Ở thành phố C
Lâm Tân Ngôn đi ra khỏi cửa hàng, đứng bên đường bắt xe, xe là cô bắt cho Tần Nhã.
Một chiếc xe tư nhân màu đen dừng cách đó không xa, bên trong xe một người đàn ông đang nhìn cô, cân nhắc trước sau rồi hỏi người bên cạnh: “Anh chắc chưa? Là người phụ nữ kia đúng không?”
“Cậu chủ Cố anh yên tâm, tôi đã điều tra rất kĩ rồi, Tông Cảnh Hạo đến thành phố này cũng là vì cô ta.” Lão Tứ nói.
“Sao tôi nhìn thế nào cô ta cũng không giống một người vô dụng nhỉ?” Những tấm ảnh kia là do anh ta cố tình gửi cho Lâm Tân Ngôn, cũng là để xem phản ứng của cô thế nào.
Nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Bình thường nhìn thấy người đàn ông của mình lên giường với người phụ nữ khác, người phụ nữ không phải khóc thét, làm loạn lên thì cũng đòi thắt cổ tự tử hay sao?
“Tôi chắc chắn, trước đây anh ta hủy hôn ước với tiểu thư nhà họ Hà, cũng là vì người phụ nữ này, mâu thuẫn giữa anh ta với Văn Khuynh hình như cũng là vì cô ta.”
“Ồ, vậy sao?” Cố Bắc càng ngày càng cảm thấy thú vị.