Chương 536: Sao còn có người vô liêm sỉ hơn anh ta?
Một người phụ nữ có thể khiến cho Tông Cảnh Hạo và cậu của anh ta trở mặt với nhau phải có sức thu hút lớn thế nào đây?
“Cậu chủ Cố, anh định làm thế nào?” Lão Tứ hỏi.
Lão Tứ là thuộc hạ cấp hai của Cố Bắc, thuộc hạ ngay dưới quyền của anh ta là người trợ lý, nhưng người trợ lý kia đã bị bắt, nên Cố Bắc đành phải dùng lão Tứ làm tay chân.
Cố Bắc cảm thấy bản thân hình như bị lợi dụng, suýt chút nữa anh ta đã bị liên lụy nên đành để lão Tứ theo dõi, điều tra Tông Cảnh Hạo.
Mặc dù chưa điều tra rõ được ân oán giữa Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh, nhưng anh ta đã điều tra ra được Lâm Tân Ngôn
“Tao thật lòng muốn hợp tác với anh ta, nhưng anh ta lại lừa gạt và lợi dụng tao, suýt chút nữa tao đã bị cuốn vào, hại tao bị đại ca chửi cho như chó, thằng Cố Bắc này là thằng vô dụng như thế à?” Cố Bắc kéo môi, cởi áo vest ra, nhìn lão Tứ: “Cậu phải theo sát người phụ nữ của Tông Cảnh Hạo, tôi thấy người phụ nữ kia có vẻ rất có sức hút đấy, có thể khiến anh ta không cần đến cả cậu ruột của mình nữa.”
Lão Tứ nhìn xuống: “Vậy anh định làm thế nào?”
“Chi bằng bày một màn anh hùng cứu mỹ nhân?” Nụ cười của Cố Bắc đầy mùi âm mưu thâm độc.
Lão Tứ lập tức hiểu ngay, nếu như anh ta đoán biết được ý định của ông chủ thì làm sao có thể được ông chủ trọng dụng?
Anh ta suy nghĩ một lát, tính toán xong thì anh ta mở cửa xe bước ra, đi về phía Lâm Tân Ngôn, đứng bên cạnh Lâm Tân Ngôn.
Anh ta đứng rất gần, Lâm Tân Ngôn đứng lui vào trong một chút, lão Tứ cũng đứng nhích theo vào, nhân lúc cô không chú ý thì tóm lấy cổ tay cô, cười đen tối: “Cô gái, cô muốn đi đâu? Để tôi tiễn cô nào!”
Lâm Tân Ngôn sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, cố gắng dùng sức giãy giụa thoát khỏi tay của anh ta, hét to: “Buông tôi ra!”
“Đừng kích động, tôi thấy cô có một mình, để tôi chờ với cô nào!” Gương mặt lão Tứ đầy vẻ thô tục, hèn mọn, anh ta giơ tay ra định ôm chặt lấy cô.
Lâm Tân Ngôn cố gắng lui người lại để tránh cánh tay lợn xề của anh ta, cô cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, cô chỉ có một mình, nên không dám một mình đối chọi với anh ta, dù sao thì sức lực của nam nữ với nhau cũng chênh lệch đáng kể, nếu như cô làm gì mạnh quá thì sợ rằng sẽ làm bị thương đến đưa trẻ trong bụng. “Anh buông tôi ra, nếu không tôi kêu lên đấy.”
“Cô lọt được vào mắt tôi là vinh hạnh cho cô đấy, đi với tôi nào…” lão Tứ cố gắng lôi cô đi, lúc này Cố Bắc bất ngờ xuất hiện, đạp văng lão Tứ, để diễn vở kịch cho tròn vai, Cố Bắc dùng lực đạp mạnh lão Tứ.
Lão Tứ bị đạp lùi về sau mấy bước, Cố Bắc xuất hiện hiên ngang, mang đầy vẻ căm thù cái ác, tóm lấy lão Tứ rồi giáng cho anh ta một quyền: “Loại người như anh làm ô uế cái xã hội này.”
Cố Bắc đánh thật, làm cho lão Tứ vô cùng đau đớn, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn kêu gào ầm ĩ: “Mày có biết tao là ai không? Mày dám đụng vào chuyện của tao à?”
“Tôi không biết anh là ai, nhưng anh làm xằng làm bậy trước mặt tôi thì tôi không tha cho anh đâu.” Nói rồi, Cố Bắc cho lão Tứ một đấm, nhưng có điều cú đấm này hoàn toàn không có lực.
Cố Bắc nháy mắt ra hiệu cho lão Tứ, để anh ta đấm lại Cố Bắc.
Anh ta bị thương làm cho Lâm Tân Ngôn mềm lòng, trong lòng cô cũng vì thế mà thấy cảm kích, như vậy việc tiếp cận với cô cũng trở nên thuận lợi hơn.
Người phụ nữ của Tông Cảnh Hạo à?
Hôm nay anh ta phải xem xem rốt cuộc người phụ nữ này dùng chiêu trò gì để quyến rũ đàn ông, để quyến rũ được cả gã lạnh lùng như băng như Tông Cảnh Hạo.
Nếu như cắm được cái sừng lên đầu Tông Cảnh Hạo thì càng tốt.
Thêm nữa, anh ta cũng chưa từng chơi qua phụ nữ có thai.
Lão Tứ không dám, mãi không dám ra tay với Cố Bắc.
Cố Bắc trừng mắt nhìn anh ta, để anh mau chóng ra tay, không chần chừ lãng phí thời gian nữa. Lão Tứ nuốt nước bọt, nhắm mắt lại đấm một cái vào mặt Cố Bắc.
Cố Bắc bị đấm lùi về sau một bước, lão Tứ nhân lúc này định co chân chuồn đi, kế hoạch phát triển đến đây đã đủ để Cố Bắc và Lâm Tân Ngôn tiếp cận được nhau, nếu như tiếp tục dây dưa lằng nhằng thì sẽ làm mọi to chuyện, làm mọi việc không dễ giải quyết nữa.
Nhưng điều anh ta không dự liệu tới được là khi anh ta vừa quay người, thì đã bị đá một cú ngay ngực, anh ta dập mông ngã ngửa ra đất.
Thiệu Vân nhấc kính râm lên, tức giận đùng đùng: “Thằng ranh con, mày muốn chết à?”
Lão Tứ ngây ra không hiểu gì, anh ta bị đạp ngay ngực, đau đớn vô cùng, anh ta ấm ứ một hồi lâu rồi mới nói được.
Thiệu Vân cũng không ngờ được là lại có một kẻ bất ngờ xuất hiện đến giành công lao với ông ta.
“Đưa anh ta lên đồn công an thôi.” Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt nói.
Trong lúc Cố Bắc và Lão Tứ giằng co với nhau, cô đã gọi điện cho Thiệu Vân và cũng báo luôn cảnh sát.
Lão Tứ vội nhìn sang Cố Bắc, mọi chuyện không xảy ra theo như kế hoạch bọn họ đã dự tính, chẳng hiểu từ đâu mọc ra người đàn ông kia? Lại còn dây dưa đến cả đồn cảnh sát nữa?
Thiệu Vân bước về trước, đạp lão Tứ thêm hai phát nữa như để trút giận, làm cho lão Tứ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi. Thiệu Vân dùng lực rất mạnh, so với cậu công tử Cố Bắc ăn sung mặc sướng thì mạnh hơn rất nhiều.
Cố Bắc không cầu xin cho lão Tứ, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, anh ta vào đồn thì cũng chỉ bị dạy dỗ chút xíu, sau đó anh ta tới nộp tiền bảo lãnh thì cũng xong chuyện.
Không thể để phí công được. Cố Bắc bước tới trước mặt Lâm Tân Ngôn ân cần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lâm Tân Ngôn hơi cúi người: “Chuyện vừa nãy tôi vô cùng cảm ơn anh.”
“Loại cặn bã như vậy không xứng đáng được sống.” Thiệu Vân cười, lúc cười thì lại chạm đến vết thương trên khóe miệng, làm ông ta kêu lên một tiếng.
Lâm Tân Ngôn quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Cố Bắc lắc đầu, sờ lên khóe miệng: “Tôi không sao, không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát màu trắng dừng bên đường, hai đồng chí cảnh vụ mặc cảnh phục tiến lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ai báo cảnh sát?”
Thiệu Vân bước qua: “Là tôi.”
Những chuyện như thế này vẫn phải để Thiệu Vân đứng ra giải quyết, Lâm Tân Ngôn không nắm được tình hình ở đây. Vả lại ở thành phố C mấy năm gần đây Thiệu Vân cũng quen biết nhiều người. Ông ta chỉ lão Tứ đang bò trên mặt đất, không đứng dậy nổi, chụp ngay cái mũ ăn cướp cho anh ta: “Là anh ta, dám ăn cướp giữa ban ngày ban mặt.”
Lão Tứ: “…..”
Anh ta không ăn cướp.
“Ông nói bậy, tôi không ăn cướp, tôi cướp gì của ông?” Trong lòng lão Tứ nghĩ, sao lại còn có kẻ vô liêm sỉ hơn hắn nữa chứ?
Đã đạp anh ta vài cái rồi, bây giờ lại còn định đổ tội cho anh ta nữa?
Thiệu Vân không để ý đến lão Tứ, chỉ kéo hai nhân viên cảnh vụ sang một bên nói chuyện, cũng không biết là nói chuyện gì mà hai người cảnh vụ liên tục gật đầu.
Lão Tứ lặng lẽ đứng dậy, định nhân lúc bọn họ không chú ý mà chuồn đi, nhưng đến khi anh ta mới đứng dậy thì hai nhân viên cảnh vụ kia đã phát hiện ra và tiến tới bắt lấy anh ta: “Đi ăn cướp giữa ban ngày ban mặt, bây giờ lại muốn chuồn, bây giờ chứng cứ đầy đủ rồi, tôi xem anh còn gì để nói nữa, đi, theo tôi về đồn điều tra.”
Lão Tứ: “…” “Tôi thật sự không ăn cướp.”
“Cứ theo chúng tôi về đồn đã.”
Hai nhân viên cảnh vụ đẩy lão Tứ vào trong xe: “Có chuyện gì thì về đồn nói.”
Cố Bắc nhìn sang Thiệu Vân, cho dù không nghe thấy Thiệu Vân nói gì với hai nhân viên cảnh vụ kia, nhưng rõ ràng ông ta có người quen, nếu không thì cũng không dễ nói chuyện với hai nhân viên cảnh vụ kia đến vậy.
Thiệu Vân bước lại hỏi xem xem Lâm Tân Ngôn có bị thương không thì Lâm Tân Ngôn lắc đầu nói: “Không có.” Chỉ là trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi.
“Hiện tại có mặt tất cả mọi người ở đây.” Cố Bắc bày ra một bộ dạng đàng hoàng, chính nghĩa.
Thiệu Vân nhìn sang anh ta, hình như cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, rồi nói với Lâm Tân Ngôn: “Đi nào, chú đưa cháu về.”
Lâm Tân Ngôn đồng ý, cô thật sự không dám về một mình.
Cố Bắc: “….”
Anh đã cứu cô ta, vậy mà không nói một lời cám ơn đã đi rồi sao? Hơn nữa, anh ta cũng đẹp trai ngời ngời thế này, thế mà cũng không nhìn sao?
“À thì…” Anh ta định gọi Lâm Tân Ngôn lại, trong lòng thì nghĩ nên thể hiện gì với cô.
Dù sao thì anh ta cũng vừa mới cứu Lâm Tân Ngôn.
Thiệu Vân quay đầu lại: “Cậu muốn làm gì?”
Cố Bắc cười cười: “Không có gì, chỉ là tôi…”
Không đợi Cố Bắc nói xong, Thiệu Vân đã rút cặp da ra, lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ đưa cho Cố Bắc: “Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, chỗ tiền coi như thù lao cho cậu.”
Cố Bắc: “…”
Anh ta thiếu tiền ư? Anh ta giống người thiếu tiền ư? Vậy mà cho anh ta tiền? Cố Bắc bực tức trong lòng.
Sao người này tự nhiên lại xuất hiện? Phá hỏng hết cả kế hoạch của anh ta.
Nhưng anh ta không dám tỏ ra tức giận, chỉ đành nuốt cục tức, dằn lòng lại: “Giữa đường gặp việc bất bình, bất kể là ai thì cũng không thể bàng quan, vô tâm đứng nhìn được.”
Lúc nói, ánh mắt của Cố Bắc nhìn Lâm Tân Ngôn, để thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng Lâm Tân Ngôn lại không nói gì, vừa nãy cô đã cảm ơn anh ta rồi, hơn nữa, như anh ta vừa nói, giữa đường gặp chuyện bất bình, chỉ cần có chút lòng tốt thì cũng giơ tay ra giúp đỡ.
Thế nên cô không cảm thấy còn có gì để nói nữa.
Thiệu Vân nhìn ánh mắt Cố Bắc nhìn Lâm Tân Ngôn, thì đứng chắn tầm nhìn của anh ta, đánh giá Cố Bắc một lượt từ trên xuống dưới, rồi lạnh giọng nói: “Nếu cậu không cần thì tôi giữ lại?”
Cố Bắc rất muốn đập thẳng mấy tờ tiền vào mặt Thiệu Vân.
Dám làm hỏng chuyện tốt của anh ta.
Thiệu Vân vờ như không nhìn thấy khuôn mặt đang nén giận của anh ta, cất tiền lại vào cặp da, đi tới bên cạnh xe và mở cửa giúp cho Lâm Tân Ngôn, nói: “Lên xe đi.”
Lâm Tân Ngôn nghiêng người ngồi vào bên trong, đợi đến khi Thiệu Vân lên xe thì Lâm Tân Ngôn mới hỏi: “Chú không thích người vừa nãy à?”
Nếu không thì Thiệu Vân đã không đưa tiền cho anh ta. Phải nói lời cảm ơn thì mới tỏ được thành ý.
Phải nói lời cảm ơn thì mới tỏ được thành ý.
Thiệu Vân không che giấu, ừ một tiếng: “Cháu có để ý cách ăn mặc của anh ta không?”
Lâm Tân Ngôn lắc độ, lúc đó cô quá sợ hãi, đâu còn tâm trí để để ý xem người ta đang ăn mặc thế nào.
“Cả người anh ta đều là đồ hiệu, ít nhất thì cũng mấy vạn, đồng hồ bên cổ tay trái của anh ta cũng phải trên 500 vạn, cô nghĩ anh ta có phải là hạng bình thường không?” Thiệu Vân quay đầu lại nhìn Lâm Tân Ngôn.
Đúng là Lâm Tân Ngôn không hề chú ý tới, nhưng chẳng lẽ cứ là người có tiền thì là người xấu hay sao?
“Chú quan sát cũng kỹ thật đấy.”
“Do cháu vẫn chưa bình tâm đấy.” Thiệu Vân giải thích: “Cháu không nhìn gì anh ta nhưng anh ta thì muốn tiếp cận cháu đấy.”
Lâm Tân Ngôn: “….”
“Chú nghĩ nhiều rồi.” Cô là một phụ nữ đang có thai, nếu giống như lời Thiệu Vân nói, anh ta là một người có tiền, người có tiền như thế thì còn loại phụ nữ nào chưa từng gặp qua chứ?
“Cháu đúng là không có mắt nhìn người, chú nói cháu biết này, càng là những công tử có tiền thì càng thích chơi những trò khác người, bày trò anh hùng cứu mỹ nữ gì đó rồi tiếp cận phụ nữ…”
Lâm Tân Ngôn không nhịn được mà bật cười, cô cảm thấy Viên Thiệu tưởng tượng quá xa xôi rồi.
Lại còn anh hùng cứu mỹ nhân!
Cô không thiển cận đến mức tự coi mình đẹp, cô cúi đầu sờ bụng, cô sắp đã là mẹ của ba đứa con rồi.
“Chú nói nghiêm túc với cháu, về sau cháu phải cẩn thận một chút, nếu không thì chú tìm cho cháu một vệ sĩ nào đó thân thủ tốt một chút để đi cùng cháu nhé, để sau này khỏi phải gặp những chuyện lộn xộn như hôm nay.” Thiệu Vân nghiêm túc nói với cô.
Lâm Tân Ngôn thôi không cười nữa, cô biết là Thiệu Vân quan tâm cô: “Cháu sẽ cẩn thận.”
“Những người có tiền ở thành phố này chú đều đã gặp qua rồi, còn những người chú chưa từng gặp thì cũng không biết là nhà giàu mới nổi từ đâu tới.” Thiệu Vân nói.
“Chú không phải người thành phố C à?” Lâm Tân Ngôn chau mày, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, cô cũng mới nhận được mấy tấm ảnh thì lại xảy ra chuyện kia, thật là trùng hợp, hay là…
Nếu như Thiệu Vân không nói ông ấy không phải là người của thành phố C thì cô đã không nghĩ nhiều, nhưng Thiệu Vân lại nói mình không phải là người ở đây làm cho cô nảy sinh nghi ngờ.
Lẽ nào là người có liên quan gì với Tông Cảnh Hạo hay sao? Đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, nên cố tình đến gây phiền phức cho cô?
“Chú không chắc, nhưng những người có máu mặt ở thành phố C thành chú đều biết cả, cháu nghĩ chú sống ở thành phố C này bao nhiêu năm như thế là vô ích hay sao? Tập đoàn JK dù sao cũng là một tập đoàn lớn, chú dù gì thì cũng là ông chủ trên danh nghĩa, có ai mà chú chưa từng gặp à?”
Lâm Tân Ngôn không có lòng dạ nào để nói đùa với Thiệu Vân, sau khi xem xong những bức hình kia, cô luôn sợ Tông Cảnh Hạo gặp phải phiền phức gì, mà hai đứa trẻ thì vẫn còn ở bên cạnh anh ta.
“Chú hai à, chú giúp cháu một chuyện.”
“Cháu cần gì thì cứ nói đi, có chuyện gì mà chú không giúp được chứ? Chúng ta có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ cháu uổng công gọi hai tiếng chú hai rồi ư?” Thiệu Vân giả vờ tức giận, ông không muốn quá giữ khoảng cách với Lâm Tân Ngôn, cô không chấp nhận tập đoàn JK, cũng không tiêu một đồng nào của JK, có thể thấy trong lòng cô vẫn còn khúc mắc trong lòng với Văn Nhàn và Trang Tử Ý.
Thực ra trong lòng Lâm Tân Ngôn không thấy có vướng mắc gì, chỉ là cô muốn độc lập.
Từ nhỏ cô đã tập thành thói quen, khi còn nhỏ cô không có ai để nương tựa, cho dù khổ sở thể nào thì cô cũng tự mình gánh vác.
Huống gì mọi chuyện bây giờ còn đỡ hàng trăm hàng nghìn so với những chuyện lúc đó.
“Ngôn Hi và ba của Ngôn Thần đang ở thành phố B, có lẽ chú cũng nghe qua tập đoàn Vạn Việt rồi nhỉ.”
Ánh mắt của Thiệu Vân ánh lên vẻ không tự nhiên, rồi trả lời ngay: “Nghe qua rồi, cần chú giúp gì thì cháu cứ nói hết ra.”