Chương 560: Nhân vật chính trong tin tức
Tô Trạm nhìn người đàn ông một cái, lập tức nhận lấy, anh mở nút chai, đưa tới bên miệng Tần Nhã, nhẹ nhàng gọi: “Tần Nhã em tỉnh lại đi, có nước rồi.”
Tần Nhã không phản ứng chút nào, dù cho Tô Trạm gọi thế nào, lay cô ra sao, cũng đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Người đàn ông mặc đồ rằn ri nhắc nhở: “Nhấn vào nhân trung của cô ấy.”
Tô Trạm đổi tay cầm nước, tay kia nhấn vào nhân trung của cô.
Qua một lúc lâu sau Tần Nhã mơ hồ tỉnh lại, vẫn là dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi, Tô Trạm đưa nước tới kề bên miệng cô, thấp giọng nói: “Uống nước đi.”
Đôi môi khô nứt của Tần Nhã dãn ra, vừa mở miệng đã làm nứt trên bề mặt, máu chảy ra, cổ họng khô khốc như có lửa đốt, cả người như khô nứt, cô lại gần mở to miệng uống từng ngụm.
Thậm chí có thể nghe thấy tiếng cô ừng ực uống nước.
Dường như có nửa hồ nước, cũng không thể thỏa mãn cơn khát, nhưng cũng làm cho cô thoải mái tinh thần.
“Chúng tôi đều là bạn đi đường, lúc tôi rớt xuống, mấy người đó cũng ở ngay cạnh, tôi nghĩ họ sẽ nhanh chóng gọi người đến giúp chúng ta, hai người không cần vội vã.” Người mặc đồ rằn ri nói.
Tần Nhã nghe thấy giọng nói chậm rãi quay đầu, lúc này mới nhìn thấy bên trong có người, cô mới hiểu có nước từ đâu.
“Chúng ta được cứu rồi, em sẽ không sao đâu.” Tô Trạm ôm lấy cô kích động nói.
Tần Nhã nháy mắt một cái, lông mi cô khẽ động đậy, qua ánh sáng mờ mờ, nhìn dáng vẻ kích động của Tô Trạm.
Nghĩ lại những gì anh nói với cô, khẽ cụp mắt xuống.
Lúc này, cửa hang có người gọi, hỏi có người hay không.
Người đàn ông mặc đồ rằn ri đứng lên, ngửa đầu mặt đáp lại, phía trên rất nhanh vứt xuống một sợi dây, khi nào người phía dưới dựt mạnh sẽ biết chiều dài, không cần thả xuống nữa.
Người đàn ông đứng ở cửa hang chờ, không lâu sau sợi dây cứu viện lại ném xuống, đàn ông nhìn về phía Tô Trạm nói: “Hai người lên đi.”
Tô Trạm cầm lấy áo sơ mi của mình mặc cho Tần Nh, sửa sang lại quần áo cho cô, mới ôm nàng đứng lên đi tới cửa hang, người đàn ông bắt dây thừng đi tới bên cạnh Tô Trạm, nhìn xem tình hình của Tần Nhã: “Tôi thấy cô ấy quá yếu, lúc kéo lên, khó tự chăm sóc mìn, hay là hai người cùng lên đi?”
Tô Trạm gật đầu.
Người đàn ông cầm dây trói vào hông Tô Trạm đ, hơn nữa còn nói với anh: “Thân thể của anh dựa sát vách đá, đặt cô ấy ra đằng trước, như vậy sẽ giảm bớt tổn thương.”
Trên bắp chân Tần Nhã toàn là vết thương, dáng vẻ cũng yếu ớt, rõ ràng cần được chăm sóc, nếu không chỉ càng làm tăng thêm bệnh tình.
Tô Trạm tỏ ý đã biết, người đàn ông kéo kéo dây thừng, thông báo phía trên người ở dưới đã chuẩn bị xong.
Phía trên là ba người kéo, khi kéo đã cảm giác được phía dưới dường như không phải một người, lại gọi thêm hai người cùng đến kéo.
Tô Trạm không mặc áo, da thịt va chạm vào vách đá vang lên tiếng kêu khẽ, ban đầu vẫn ổn, dần dần, sau lưng anh đau đớn như bị hỏa thiêu.
Anh chỉ hơi nhíu chân mày, cũng không để ý quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng lên đưa Tần Nhã đi bệnh viện.
Một lát sau, người phía trên thấy được bọn họ, đưa sợi dây ra giữa để kéo, giảm va chạm cho Tô Trạm với vách đá, Thẩm Bồi Xuyên đứng ở cửa hang nhìn bọn họ đi lên, khi đến, anh khom người xuống đón lấy Tần Nhã trong ngực Tô Trạm Tần Nhã: “Để tôi.”
Tô Trạm ngẩng đầu nhìn anh ta, không lên tiếng, đưa người ra.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Tô Trạm thành công ra khỏi hang động, lên trên đã có người đợi sẵn cởi dây thừng: “Để tôi đi, anh không cởi ra được.”
Cách của những người này, người bình thường không cởi ra được, không phải kiểu buộc dây thông thường.
Tô Trạm vội vàng thúc giục: “Phiền anh làm nhanh một chút.”
Đội trưởng không lên tiếng, dùng hành động bảo với anh, sẽ rất nhanh, dây thừng trên người anh mau chóng được cởi ra, anh đi tới bên canh Thẩm Bồi Xuyên đưa tay: “Để tôii.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh, tình hình của anh cũng không khá khẩm hơn, từ trong rừng đi ra ngoài còn phải mất một đoạn đường, sợ anh không đi được.
“Tôi có thể.” Anh biết Thẩm Bồi Xuyên đang do dự cái gì.
Anh đã nói như vậy, Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết làm gì, hơn nữa bây giờ là thời điểm anh cần thể hiện, đúng vào lúc Thẩm Bồi Xuyên định đưa Tần Nhã cho Tô Trạm, cô yếu ớt mở miệng: “Phiền anh đưa tôi ra ngoài được không?”
Cô nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên vân nhìn sang phản ứng của Tô Trạm, lúc đến cửa hang anh vẫn ôm Tần Nhã, là bởi vì chỗ đó không có nền đất có thể nằm, hơn nữa đến cửa hang chắc chắn cần có người đỡ lấy Tần Nhã từ tay anh.
Với người khác, Tô Trạm nhất định sẽ không muốn, cho nên anh chủ động tiến lên.
Vào lúc này Tần Nhã không muốn để cho Tô Trạm ôm cô, anh lại sợ Tô Trạm hiểu lầm.
Tô Trạm mím môi không nói lời nào.
“Được không?” Tần Nhã nhìn Thẩm Bồi Xuyên lại nói một tiếng.
Cô đã quá yếu ớt, không có cách nào tự mình rời đi, chỉ có thể dựa vào người khác.
Lúc đi lên cô cảm nhận được Tô Trạm chăc chắn bị thương, cô không muốn nợ Tô Trạm cái gì, cho dù anh có thẳng thắn bộc lộ với cô, cô cũng chưa từng nghĩ muốn hòa hợp lại với anh.
Đối với cô mà nói, quá khứ chính là đã đi qua.
Hơn nữa, cơ thể của cô…
“Nếu anh Thẩm không muốn, vậy đặt tôi xuống, tôi sẽ tự đi.” Tần Nhã quật cường nói.
“Cậu ôm cô ấy ra ngoài đi.” Không đợi Thẩm Bồi Xuyên đáp lại, Tô Trạm đãmở miệng trước.
Thẩm Bồi Xuyên mím môi nhìn Tô Trạm một cái, biết Tô Trạm đang lo cho Tần Nhã, hơn nữa bây giờ bọn họ đều đã bị thương, anh không muốn trì hoãn thời gian, nói với những người kia: “Chỗ này giao cho anh.”
Nói xong anh ôm Tần Nhã trở về.
Tô Trạm sợ phía trước có nhánh cây ngăn trở đường, Thẩm Bồi Xuyên không dễ đi, làm Tần Nhã bị thương, anh chủ động đi phía trước gạt nhánh cây.
Tần Nhã tựa vào bả vai Thẩm Bồi Xuyên hơi híp mắt, Tô Trạm đi phía trước mặt họ, vừa vặn cô có thể nhìn thấy vết thương trên lưng anh, toàn bộ sau lưng đều là vết thương do ma sát với vách núi, có chỗ nghiêm trọng còn đang ứa máu, không có ứa máu cũng đỏ ửng một mảnh.
Cô cũng cảm thấy xao động, có chút đau lòng, nhưng không phải mềm lòng muốn quay lại.
Đời này cô sẽ không về lại bên anh.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Đoạn đường này không phải rất dài nhưng do đường núi khó đi, gần một giờ sau bọn họ mới đi ra khỏi núi.
Tô Trạm biết xe của Thẩm Bồi Xuyên nên đã chủ động đi mở cửa xe, thuận lợi cho anh ôm Tần Nhã lên xe.
Thẩm Bồi Xuyên vừa định đặt Tần Nhã xuống, Tô Trạm đã nói: “Chìa khóa xe đâu, tôi sẽ lái xe.”
Anh sợ Tần Nhã bài xích mình, sẽ làm lãng phí thời gian.
Thẩm Bồi Xuyên khom người đặt Tần Nhã vào chỗ ngồi phía sau xe, đưa chìa khóa xe đưa cho anh, Tô Trạm cầm chìa khóa xe đi ra phía trước, kéo cửa xe chỗ ghế lái.
Thẩm Bồi Xuyên vẫn ngồi phía sau, chăm sóc Tần Nhã, anh lấy ra hai chai nước suối, một chai đưa cho Tô Trạm: “Uống nước đi.”
Tô Trạm không nhìn về phía sau, nói: “Cho Tần Nhã đi.”
Thẩm Bồi Xuyên lại đáp lại: “Phía sau vẫn còn.”
Bọn họ ở trong động đã mệt mỏi, chắc chắn cần nước.
Tô Trạm biết phía sau mình vẫn còn nên đã nhận lấy, mở nắp ra đỏ vào miệng, một chai nước cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, uống xong anh ném chai đi, nổ máy xe.
Phía sau Thẩm Bồi Xuyên mở nắp chai nước đưa cho Tần Nhã: “Cô cũng uống một chút.”
Tần Nhã nâng tay lên nhận lấy.
Biệt thự.
Lâm Tân Ngôn dậy trễ, không biết là bởi vì mình buồn ngủ, hay là bởi vì có Tông Cảnh Hạo bên cạnh, ngủ rất sâu.
Lúc dậy thì Tông Cảnh Hạo đã đi rồi, ăn xong bữa sáng, Tông Ngôn Hi nói lông của Đôn Đôn rất bẩn, kéo vú Vu ra ngoài sân tắm cho Đôn Đôn, còn nói muốn vú Vu đưa cô bé đi mua thức ăn cho chó.
Vú Vu nói “được”.
Lâm Tân Ngôn đứng ở cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn khung cảnh vú Vu đang cùng hai đứa bé tắm cho chó, miệng bất giác mỉm cười.
Cô xoay người cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Thiệu Vân hỏi xem tình hình bên kia, không biết ai mở tivi, cô cầm điều khiển từ xa, lúc chuẩn bị tắt đi, nhìn sang chỗ tin tức, nhân vật chính trong bảng tin lại là người mà cô biết.