Chương 565: Mình sẽ ghen tị đó
Anh thật hoang mang không nên làm thế nào mới đúng.
Lâm Tân Ngôn ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai của anh ấy: “Tôi cũng không biết bây giờ nên làm thế nào, nhưng mà tôi nghĩ nếu anh thật sự để ý Tần Nhã, thì hãy cho cô ấy nhiều thời gian một chút, đừng quá vội vàng cầu xin cô ấy tha thứ, dùng hành động của anh để làm cô ấy cảm động.”
Làm cho Tần Nhã mở rộng lòng mình một lần nữa để có thể chấp nhận ở bên anh ấy.
Tô Trạm cười khổ một tiếng: “Chuyện cô nói tôi đều hiểu nhưng mà chỉ sợ bản thân làm không tốt thì lại càng ngày càng đẩy cô ấy ra xa.”
“Chỉ cần anh dùng tấm lòng của mình mà làm, không thẹn với lương tâm, cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được.” Lâm Tân Ngôn không biết làm cách nào để an ủi nên chỉ có thể cố gắng hết sức trấn an cảm xúc của anh ấy mà thôi.
Trong lòng cô nghĩ chắc chắn bây giờ Tô Trạm đã biết lúc trước sai chỗ nào rồi.
Buổi chiều Tần Nhã tỉnh lại, tiêm thêm một mũi hạ sốt rồi ngủ một giấc, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Trạm biết cô ấy chưa ăn gì nên đi mua một chút thức ăn về, anh ấy sợ Tần Nhã nhìn thấy mình sẽ không vui nên đưa thức ăn cho Lâm Tân Ngôn đem vào cho cô ấy ăn.
Lâm Tân Ngôn mang thức ăn vào phòng, giúp Tần Nhã ngồi dậy, đồ ăn Tô Trạm mua đều là những món dễ tiêu hóa, Tần Nhã đã không ăn cơm ba ngày nên dạ dày có chút trống rỗng, đói lâu ngày nên cũng không ăn được gì nhiều, cho nên Tô Trạm cũng chỉ mua một ít.
Thấy cô ấy ăn xong, Lâm Tân Ngôn đưa qua một ly nước ấm, đem vỏ hộp bỏ vào thùng rác, sau đó ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Tần Nhã.
Biết cô ấy không muốn để Tô Trạm chăm sóc nhưng mà cô vẫn muốn hỏi ý kiến cô ấy một chút: “Chân em bị thương, tạm thời không thể xuống giường được nên cần người chăm sóc, Tô Trạm muốn…”
“Em không cần anh ta chăm sóc, chị giúp em tìm một hộ lý đi.” Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong, Tần Nhã đã cắt ngang lời cô: “Hơn nữa, em cũng không bị thương nặng lắm.”
Lâm Tân Ngôn nhìn cô ấy, không có khuyên bảo thêm câu nào nữa, bởi vì Tần Nhã không cần lời khuyên, cái cô ấy cần chính là sự cảm động trước sự quan tâm che chở của ai đó. Sau khi trải qua những chuyện đáng sợ này, cô ấy mới biết được đó có thật sự là tình yêu hay không, khuyên bảo chỉ càng làm cho cô ấy thêm khó xử mà thôi.
Cô không muốn làm cho Tần Nhã không thoải mái.
Cô cầm tay Tần Nhã: “Em biết rồi, vậy em đi về biệt thự với chị đi, trong nhà có hai đứa trẻ, em sẽ không cảm thấy buồn chán, em thấy được không?”
Tần Nhã hơi do dự: “Như vậy có tiện hay không?”
“Có cái gì mà tiện với không tiện?” Lâm Tân Ngôn nâng giọng: “Nhìn lại bản thân em bây giờ đi, chị làm sao có thể yên tâm giao cho người khác chăm sóc được?”
Không biết trong lòng Tần Nhã đang nghĩ gì, nói: “Em cũng không bị thương nặng, thật sự không cần phải…”
“Em coi chị là người ngoài hả?” Lâm Tân Ngôn ngắt lời cô ấy.
Cô và Tô Trạm đều hiểu lầm Tần Nhã bị gã kia xâm phạm, cô cũng không dám nói rõ ràng, chỉ có thể âm thầm đau lòng, sợ làm cho cô ấy thêm áp lực.
Dù sao chuyện này cũng không có ai thích bị người khác biết.
Lâm Tân Ngôn sợ cô ấy ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, vẻ mặt thoải mái của cô ấy trong mắt Lâm Tân Ngôn đều là do cô ấy đang cậy mạnh, cho nên cô không muốn cho Tô Trạm chăm sóc cô ấy, nhất định phải dẫn cô ấy quay về biệt thự.
“Không có.” Tần Nhã đương nhiên đồng ý ở cùng với Lâm Tân Ngôn, chẳng qua đây không phải là thành phố C trong nhà chỉ có cô và hai đứa nhỏ, bây giờ quay về đây thì còn có cả Tông Cảnh Hạo nữa, cả nhà bọn họ mới vừa sum họp, nếu cô vào ở thì sợ sẽ làm bọn họ cảm thấy không tiện lắm.
Lâm Tân Ngôn biết lo lắng của cô nói: “Yên tâm, biệt thự có rất nhiều phòng, chị đã bảo vú Vu dọn dẹp cho em một phòng ở dưới tầng trệt rồi, em cứ yên tâm mà vào ở, chị sẽ chăm sóc cho em.”
Tần Nhã mím môi không từ chối nữa, Lâm Tân Ngôn để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút, nói bản thân phải ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Thật ra cô chỉ kiếm cớ để đi ra ngoài tìm Tô Trạm thôi.
Tần Nhã tỉnh rồi nên Tô Trạm sẽ không dám đi vào phòng thăm cô ấy nữa, sợ làm cho cô ấy không được tự nhiên.
Tô Trạm ngồi ở dãy ghế dài ngoài hành lang, hai tay đặt lên đùi, dáng vẻ sa sút, Lâm Tân Ngôn nhẹ giọng gọi anh ấy: “Tô Trạm.”
“Ừm.” Anh ấy nhìn sang.
Lâm Tân Ngôn nói: “Tôi gọi tài xế đến sẽ dẫn chở em ấy về biệt thự, anh dưỡng thương cho tốt nhé.”
Tô Trạm gật đầu sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống.
Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi, không nói gì nữa, xoay người đi ngoài, gọi tài xế đi lên, cô đi mượn xe lăn của bệnh viện, cùng tài xế giúp Tần Nhã ngồi vào xe lăn, rồi đẩy cô ấy ra khỏi bệnh viện.
Đi đến xe, cô và tài xế lại cùng nhau đỡ cô ấy lên xe, Tô Trạm đứng ở cửa sổ lầu ba nhìn Tần Nhã được người khác đỡ lên xe rời đi.
Chiếc xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Tô Trạm, anh ấy xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Bên này, Lâm Tân Ngôn dẫn Tần Nhã vào biệt thự, vú Vu đã thu dọn phòng xong rồi, cô đỡ Tần Nhã ngồi lên giường. Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng đây là biệt thự đơn, phía trước và sau trồng rất nhiều cây cối, mùa hạ cây cối tươi tốt có thể che bớt ánh nắng mặt trời.
Lâm Tân Ngôn hỏi cô ấy nóng hay không.
Tần Nhã lắc đầu: “Không nóng tí nào.”
Tần Nhã vừa phát sốt, điều hòa trong phòng làm không khí có chút khô, cũng không thoải mái cho lắm, cô đi đến bên cạnh giường: “Chị mở cửa sổ ra nhé.”
Tần Nhã nói: “Được.”
“Khi nào em khát nước hoặc muốn đi vệ sinh thì cứ gọi vú Vu nhé, bây giờ chị ra ngoài mua quần áo cho em.”
Cô ấy vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, lúc trước bị người ta bắt cóc nên không có cái gì bên người hết, thời tiết như thế này chắc chắn phải thay đồ thường xuyên. Dáng người của cô và Tần Nhã cũng giống giống nhau nên cô ấy có thể mặc đồ của cô. Nhưng mà nội y thì phải mua cái mới thôi, quần áo bên ngoài có thể mượn nhưng nội y thì không.
Cho nên cô đi mua cái mới cho cô ấy thì tốt hơn.
Tần Nhã cười cười trêu ghẹo cô: “Để cho người đang mang thai chạy tới chạy lui, người đàn ông của chị mà biết chắc sẽ mắng em chết mất.”
Lâm Tân Ngôn đặt thuốc lên tủ đầu giường, liếc cô ấy một cái: “Anh ấy không mắng em đâu.”
Tần Nhã bĩu môi: “Biết các người xa nhau lâu lắm rồi, bây giờ đoàn tụ chắc hai người sẽ quấn lấy nhau không buông, nhưng mà đừng làm trò khoe ân ái trước mặt em, em sẽ ghen tị đó.”
Có đôi khi Lâm Tân Ngôn cảm thấy Tần Nhã và Tô Trạm rất xứng đôi, nói chuyện cùng một đức hạnh.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị đi đây.”
“Được, chị đi đi, em ngủ một lát.” Tần Nhã nằm xuống.
Lâm Tân Ngôn thấy cô ấy thật sự muốn ngủ đóng chặt cửa lại, Tông Ngôn Hy vẫn còn giận Lâm Tân Ngôn, lúc cô đi về cũng không thèm nói chuyện với cô luôn, ngồi ở trên sô pha chơi đùa. Tông Ngôn Thần xòe hai tay ra, lần này cậu bé cũng không biết phải làm sao, dỗ dành cũng không được.
Lâm Tân Ngôn không có thời gian dỗ dành con bé, nói với vú Vu: “Tần Nhã đã ngủ rồi, lát nữa dì vào xem em ấy, đừng để em ấy phát sốt nữa.”
Cô lại quay sang hai đứa trẻ nói: “Các con đừng ồn ào quá nhé, dì Tần Nhã đang nghỉ ngơi, sức khỏe dì ấy không được tốt, các con phải ngoan một chút.”
“Tụi con biết rồi ạ.” Tông Ngôn Thần nói.
Tông Ngôn Hy giống như không nghe thấy, ngồi ở sô pha tiếp tục chơi đùa.
Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi, đứa nhỏ này cứng đầu quá, cô nhìn con gái một cái rồi xoay người đi ra ngoài, cô đã dặn tài xế đợi bên ngoài rồi.
Tài xế thấy cô đi ra thì vội vàng mở cửa sau, Lâm Tân Ngôn khom người đi vào: “Đi đến trung tâm thương mại.”
Tài xế đồng ý, chạy lên phía trước lái xe.
Không bao lâu đã đến trung tâm thương mại, tài xế đậu xe xong thì đi với cô vào trong.
Lâm Tân Ngôn có kế hoạch rõ ràng, vừa đến trung tâm thương mại đã đi thẳng đến khu đồ nữ.
“Lâm Tân Ngôn?”
Lúc Lâm Tân Ngôn muốn vào khu đồ nữ thì sau lưng có người gọi cô lại.