Chương 572: Không mặc cho cô xem
Sau khi vào cửa hàng đã có nhân viên đi ra chào đón nhưng họ vẫn không giới thiệu sản phẩm của cửa hàng mình, giống như tất cả mọi người đều biết, không cần phải giới thiệu thêm làm gì.
“Anh có muốn xem sản phẩm mới nhất hay không?” Nhân viên tiếp đón nở nụ cười chuyên nghiệp, cả người mặc một bộ đồ vest màu đen, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều ăn mặc giống như vậy, các nhân viên đều được huấn luyện nên cách ăn mặc và nói chuyện rất đúng mực.
Họ cũng không giới thiệu sản phẩm chỉ nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Tân Ngôn hiểu rõ, sản phẩm mới có nghĩa là giá cả rất cao, cho dù là mặt hàng nào đi chăng nữa, sản phẩm mới thì luôn rất đắt.
“Không cần…”
“Xem một chút đi.” Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong đã bị Tông Cảnh Hạo ngắt ngang.
Nhân viên dẫn họ đi vào tủ kính phía bên trong sau đó lấy ra sản phẩm mới nhất cho Lâm Tân Ngôn xem: “Về mẫu mã và chất lượng của thương hiệu này có lẽ em không cần nói nhiều thì anh chị cũng biết, sản phẩm mới này rất thích hợp với chị đây, đường may tinh tế, hơn nữa có mấy màu để lựa chọn, em cảm thấy màu hồng đen là thích hợp với chị nhất nhất.”
Lâm Tân Ngôn đưa tay vuốt ve cái túi, chất liệu bằng da mềm mại, thiết kế đơn giản phóng khoáng, không có chi tiết dư thừa, khóa kéo có tua rua làm tăng phần trẻ trung năng động, giảm bớt vẻ đơn điệu.
“Em thấy chị còn trẻ như vậy chọn màu hồng đen này là thích hợp với khí chất của chị nhất.” Nhân viên bán hàng thật lòng cảm thấy màu sắc này rất thích hợp với Lâm Tân Ngôn.
Nếu không phải thấy cô đang mang thai người ta sẽ cho rằng cô chỉ là một sinh viên đại học thôi. Cảm thấy cô rất thích hợp với phong cách ngọt ngào này.
Lâm Tân Ngôn không thích màu sắc mà nhân viên bán hàng giới giới thiệu, cô thích màu đen và màu xanh lam hơn.
“Sản phẩm mới này vô cùng thích hợp với chị.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu, cảm thấy sản phẩm này vô cùng thích hợp với cô.
Lâm Tân Ngôn xua xua tay: “Cho tôi xem sản phẩm khác đi.’
“Nhưng mà em thấy chị rất thích nha.” Nhân viên bán hàng cười nói.
Lâm Tân Ngôn muốn xem mẫu mã khác, nhưng mà Tông Cảnh Hạo đã nói với nhân viên bán hàng: “Lấy hai cái này đi.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Mua nhiều như vậy làm gì? Em cũng không dùng hết.”
“Để thay đổi.” Tông Cảnh Hạo nhìn ra cô thích màu xanh đen kia hơn, nhưng mà nhân viên bán hàng nói cô rất hợp với màu hồng đen, anh cũng thấy Lâm Tân Ngôn mang túi này nhìn trẻ trung xinh đẹp hơn.
Nhân viên bán hàng nói được: “Em giúp anh chị gói lại.”
Nói xong lập tức đem hai cái túi đến bàn thanh toán gói lại, Lâm Tân Ngôn nắm áo trước ngực của anh kéo về phía cô: “Tiền không phải để tiêu xài như vậy, tuy rằng em cũng thích nhưng mà một cái là đủ rồi…”
Lâm Tân Ngôn kéo cơ thể Tông Cảnh Hạo xuống quá thấp khiến anh phải thuận theo lực tay của cô mà cúi xuống, dường như cả người sắp chạm vào ngực của cô, anh nhỏ giọng nói với cô: “Anh muốn mua cho em.”
Bên kia hai nhân viên bán hàng đang đứng tại bàn thanh toán nhìn về phía hai người bọn họ, nhỏ giọng thầm thì với nhau: “Người đàn ông đó có phải là người thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo tài kinh tế tài chính chủ tịch của tập đoàn Vạn Việt không?”
“Chẳng lẽ anh ta còn anh em sinh đôi nào à, chắc chắn rồi đó.” Giọng điệu của cô ta không tốt lắm, có ghen tị và tức giận: “Hừ, số của người phụ nữ này thật tốt, nhìn xem anh ta ra tay hào phóng quá trời.”
Nhân viên bán hàng khi nãy vội vàng mỉm cười, gật gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cô ấy chỉ nhìn một cái thôi mà anh ta đã mua cho rồi, người đàn ông của người ta có tiền, cô nói xem tại sao ông trời lại không công bằng như vậy? Cho anh ta năng lực kiếm tiền là được rồi tại sao còn muốn cho anh ta khuôn mặt đẹp trai như vậy? Nhìn mấy người đàn ông có tiền khác đi, toàn là người xấu xí, khác một trời một vực.”
Đồng nghiệp của cô ta nói tiếp: “Cô nhìn đi, một ông chủ lớn như vậy mà trước mặt của người phụ nữ đó không có chút giá trị nào.”
Nhân viên bán hàng dừng một chút, ánh mắt hâm mộ nhìn họ: “Chắc kiếp trước người phụ nữ này đã cứu cả hệ ngân hà nên đời này mới cho cô ấy một người đàn ông hoàn mỹ như vậy.”
Sức hấp dẫn của đàn ông thể hiện ở chỗ chiều chuộng bạn gái của mình, anh vừa đẹp trai vừa có tiền nhưng mà lại bỏ qua sĩ diện của mình để cưng chiều cô ấy như vậy, người đàn ông này đúng là quá quyến rũ mà.
Bên này Lâm Tân Ngôn vẫn không phát hiện bọn họ đang nhỏ giọng bàn tán, cô vẫn còn đang giảng đạo lý với Tông Cảnh Hạo: “Tiết kiệm là quốc sách hàng đầu, anh có hiểu hay không hả?”
Tông Cảnh Hạo bị cô kéo qua, duy trì tư thế này mấy phút rồi, anh buồn cười nhìn dáng vẻ tức giận của cô.
“Nhìn anh như vậy, em không đau mắt hả?”
Lâm Tân Ngôn trợn mắt lên, buông tay ra, Tông Cảnh Hạo đứng thẳng người lên, vuốt ve cổ áo đã bị cô làm nhăn, cúi xuống cười khẽ bên tai cô, âm lượng cực nhỏ chỉ đủ cho một mình cô nghe thấy: “Về nhà, anh không mặc cho em xem.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Trong lòng cô mắng một câu không biết xấu hổ, ai muốn xem chứ!
“Bên em đã gói hai chiếc túi lại rồi, anh chị có muốn mua gì thêm không?” Lúc này nhân viên bán hàng lúc nãy đi đến, Lâm Tân Ngôn vội vàng đẩy anh ra, ho nhẹ một tiếng: “Không cần đâu, tính tiền đi.”
“Được, vậy em mời hai anh chị đi theo em.” Nhân viên bán hàng đi ở phía trước, nhân viên thu ngân đã in hóa đơn rồi, cô ta lấy hóa đơn đưa cho Lâm Tân Ngôn xem.
Lâm Tân Ngôn không nhìn, kêu cô ta đưa thẳng cho Tông Cảnh Hạo, cô sợ mình nhìn xong con tim sẽ rỉ máu mất.
Tông Cảnh Hạo cũng không liếc một cái, lấy bóp ra đưa cho nhân viên một tấm thẻ ngân hàng: “Không có mật khẩu.”
Rất nhanh sau đó đã có hóa hơn bán hàng, nhân viên đưa qua: “Anh ký tên vào đây giúp em.”
Tông Cảnh Hạo cầm lấy cây bút, ký tên vào tờ hóa đơn, sau đó bỏ bút xuống, cất tấm thẻ vào bóp da.
Nhân viên đưa túi cho Lâm Tân Ngôn, cất bóp xong tiền Tông Cảnh Hạo đưa tay qua nhận lấy mấy gói đồ từ tay nhân viên.
Anh một tay cầm túi, một tay nắm lấy tay cô dẫn đi.
“Chúng ta về nhà đi.” Ra khỏi cửa hàng Lâm Tân Ngôn nói, cô đã đi lâu lắm rồi.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô: “Không muốn mua gì nữa hả?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu cười cười: “Nếu có sẽ nói với anh sau.”
“Được.” Tông Cảnh Hạo lên tiếng trả lời, bọn họ không đi mua sắm nữa, Tông Cảnh Hạo gọi tài xế đến lái xe về trước, còn Lâm Tân Ngôn thì ngồi xe của anh.
Trên đường về di động của Lâm Tân Ngôn reo lên, cô lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị số của Bạch Dận Ninh.
Lâm Tân Ngôn vuốt vuốt màn hình, màn hình cảm ứng không linh hoạt nắm, kéo vài lần mới có thể từ chối cuộc gọi được.
Tông Cảnh Hạo nhìn qua thấy màn hình điện thoại của cô bị bể thì hỏi: “Ai gọi cho em vậy, tại sao điện thoại lại bị bể như vậy?”
“Không cẩn thận làm rớt thôi, cuộc gọi này cũng không quan trọng lắm.” Lâm Tân Ngôn không muốn qua lại với Bạch Dận Ninh nữa, không phải vì hiểu lầm lần trước, chủ yếu là do cô cảm thấy Diêu Thanh Thanh là một cô gái tốt, Bạch Dận Ninh nên đối xử tốt với cô ấy, đừng liên hệ với cô nữa.
“Vừa nãy ở trung tâm thương mại sao không nói với anh, cái này hư rồi làm sao mà dùng được?” Tông Cảnh Hạo nhíu mày.
Lâm Tân Ngôn nhỏ giọng nói: “Em quên.”
Cô phát hiện trí nhớ của bản thân ngày càng không tốt.
“Còn dùng được không?” Tông Cảnh Hạo hỏi.
“Không linh hoạt lắm.”
“Ngày mai anh bảo Quan Kình mua một cái mới đem đến biệt thự cho em.” Lúc nói chuyện anh đột nhiên nhớ tới chuyện Trang Tử Khâm gọi cho anh.
Trang Tử Khâm gọi điện cho anh để hỏi thăm tình hình của Lâm Tân Ngôn, khoảng thời gian trước bà ấy phải làm mấy cuộc phẫu thuật nên không có thời gian hỏi thăm chuyện của Lâm Tân Ngôn, bây giờ bà ấy mới hồi phục nên mới liên hệ với anh.
Tông Cảnh Hạo hơi do dự nhưng vẫn muốn nói cho Lâm Tân Ngôn biết tình hình hiện tại của Trang Tử Khâm.
Sau khi Trang Tử Khâm chấp nhận điều trị, tích cực phối hợp, bây giờ tình trạng sức khỏe cũng khá tốt, nếu sau này không tái phát thì có thể sống thêm vài năm nữa.
“Bà ấy bây giờ đã có thể lao dịch rồi, chỉ cần biểu hiện thật tốt Thẩm Bồi Xuyên sẽ giảm hình phạt cho bà ấy, lâu lắm là một năm nữa sẽ được ra ngoài.”
Lúc trước bà có thể ra ngoài chủ yếu là do bị bệnh, bây giờ bà ấy đã hồi phục nên phải quay về nhà giam.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy vui mừng, Trang Tử Khâm có thể sống là rất tốt rồi.
“Bà ấy còn nói muốn chăm sóc hai đứa trẻ.”
Trước đây Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hy đều do bà ấy chăm sóc, lần trước bà ấy cũng thể hiện thái độ muốn chăm sóc cho hai đứa cháu.
Cô vuốt ve cái bụng: “Bà ấy chính là mẹ của em.”
Công sinh thành không bằng công dưỡng dục.
Mấy năm nay cô và Trang Tử Khâm đều sống bên nhau, nếm qua biết bao nhiêu đau khổ và khóc nhọc nhưng bọn họ vẫn sống nương tựa vào nhau, không rời không bỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng ừ một tiếng, hiểu rõ tâm trạng của cô.
Lúc sau hai người cũng không nói chuyện với nhau, có vẻ như đề cập đến Trang Tử Khâm nên không khí trở nên nặng nề, xe chạy đến biệt thự, trước cửa ngoại trừ chiếc xe của nhà họ ra còn đậu thêm một chiếc xe thương vụ màu đen.
Cả Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đều biết chủ của chiếc xe này là ai.