Chương 621: Đối đầu với tôi sẽ không có kết cục tốt
Thẩm Bồi Xuyên từ từ xoay đầu qua, giọng nói đã có phần lạnh lẽo.
“Tô Trạm, tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, vì thế cậu đừng nói đùa với tôi.”
Tô Trạm nhìn vào mặt anh ấy, nhìn thật cẩn thận, phát hiện anh ấy không phải đang nói đùa thì anh ta cũng trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Nói cho tôi nghe cậu gặp phải chuyện gì rồi?”
Thẩm Bồi Xuyên lại nốc một ngụm rượu, anh ấy không muốn người khác phải lo lắng vì chuyện của mình, cho nên nói: “Không có gì, chỉ là do tâm trạng thỉnh thoảng không được tốt lắm mà thôi.”
Anh ấy đặt ly rượu xuống rồi nói tiếp: “Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”
Tô Trạm lại không cho rằng là như thế, anh ta nói: “Chúng ta là anh em, có chuyện gì tuyệt đối đừng giấu tôi.”
“Ai là anh em với cậu? Trong mắt cậu chỉ có phụ nữ mà thôi.” Thẩm Bồi Xuyên tỏ vẻ không sao cả, còn chọc ghẹo lại anh ta.
“Hứ, con người cậu thật là, nếu trong mắt tôi chỉ có phụ nữ thì lại chạy đến đây với cậu chỉ vì một cuộc điện thoại à? Trông tôi rảnh lắm sao?” Tô Trạm rót rượu cho anh ấy rồi nói tiếp: “Không phải cậu muốn uống sao, hôm nay không uống say, một trong hai chúng ta, đừng ai mong về được!”
Thẩm Bồi Xuyên không uống, Tô Trạm cầm ly rượu lên rót vào trong miệng anh ấy, nói: “Rượu là lương thực tinh khiết, càng uống sẽ càng trẻ ra đấy.”
“Tự cậu trẻ một mình đi.” Thẩm Bồi Xuyên đẩy tay của anh ta ra, đứng lên nói: “Đi đây.”
Tô Trạm đi theo sau, đặt cánh tay lên trên vai của anh ấy rồi nói: “Cậu đúng là không biết điều gì cả kêu tôi tới uống rượu, tôi còn chưa kịp uống hớp nào cậu đã muốn đi, sau này tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa, lúc nào cậu cũng thích lừa người ta.”
Thẩm Bồi Xuyên nổi da gà khắp cả người, óc ác gì cũng mọc lên hết, anh ấy rùng mình nói: “Mẹ nó cậu đứng đắn chút đi được không.”
“Tôi không đứng đắn ở chỗ nào? Tôi cũng đâu có kêu cậu làm thụ, xu hướng giới tính của tôi vẫn thẳng đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Thẩm Bồi Xuyên thật hối hận khi đã gọi Tô Trạm tới, chắc chắn đầu óc của anh ấy đã bị nhúng vào nước cho nên mới gọi điện thoại kêu anh ta đến đây ngồi với mình, anh ấy đúng là điên rồi. Nhất định là anh ấy đã điên rồi.
Sao anh ấy lại quên tính nết của Tô Trạm là như thế nào kia chứ?
Lúc này phục vụ đưa hóa đơn thanh toán tới, Tô Trạm chỉ vào Thẩm Bồi Xuyên nói: “Kêu cậu ta tính tiền.”
“Tổng cộng một triệu năm trăm năm mươi ngàn.” Người phục vụ đưa hóa đơn thanh toán qua.
Thẩm Bồi Xuyên móc bóp da ra cầm bốn tờ tiền giấy màu xanh đưa cho phục vụ rồi nói: “Không cần thối lại.”
Nói xong anh ấy lập tức đi ra ngoài, Tô Trạm vội vàng đuổi theo sau.
Ra khỏi quán bar, Tô Trạm hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Về nhà ngủ chứ còn đi đâu.”
Tô Trạm mở to hai mắt nhìn anh ấy, dường như anh ta không thể tin được lời Thẩm Bồi Xuyên vừa nói ra, anh ấy là một người bận rộn chỉ đứng sau Tông Cảnh Hạo, trước kia lúc còn là đội trưởng đã rất liều mạng rồi, bây giờ trở thành phó cục trưởng rồi không phải càng nên bận rộn hơn nữa sao? Vậy mà anh ấy lại nói với anh ta rằng mình về nhà ngủ? Là anh ta nghe lầm, hay là anh ấy nói sai rồi?
Anh ta móc lỗ tai vài cái rồi hỏi lại: “Vừa rồi cậu mới nói cái gì vậy?”
Thẩm Bồi Xuyên không để ý tới anh ta, chỉ đứng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi ngồi vào rồi nghênh ngang mà đi.
Tô Trạm: “…”
Anh ta đứng bơ vơ ở ven đường, như vậy là sao đây? Gọi anh ta tới uống rượu, sau cùng lại bỏ anh ta lại một mình.
“Thẩm Bồi Xuyên, tôi nhớ mặt cậu rồi đấy.” Tô Trạm thở phì phò, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì cảm thấy hình như Thẩm Bồi Xuyên không bình thường cho lắm, anh ấy rất ít khi chủ động gọi mình đi uống rượu, hơn nữa anh ấy luôn bận rộn, xuất phát từ đức tính luôn muốn gánh trách nhiệm, trước giờ anh ấy luôn cố gắng nghiêm túc làm việc, vậy mà bây giờ anh ấy lại nói về nhà ngủ? Chẳng lẽ không định đi làm sao?
Anh ấy trở nên khác thường như thế là do đã xảy ra chuyện gì sao?
Lúc nãy anh ta đã uống hai ly rượu cho nên không lái xe mà ngồi nghỉ trên cái ghế dài ở ven đường, sau đó gọi vào số của Tông Cảnh Hạo.
Tại tập đoàn Vạn Việt, Quan Kình đặt mấy bộ hồ sơ quan trọng lên bàn, hôm qua vốn dĩ đã phải ký mấy bộ hồ sơ này rồi, nhưng Tông Cảnh Hạo lại không đến công ty, cho nên chỉ đành dồn lại.
Quan Kình nói: “Không thể trì hoãn số hồ sơ này được nữa.”
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn sang anh ta, nói: “Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Thần kinh của Quan Kình lập tức căng chặt, anh ta lắc đầu thật mạnh rồi nói: “Không dám.”
Không phải không muốn, mà là không dám.
Nhưng anh ta thật sự rất muốn ép buộc người này một chút, để anh biết làm việc bất kể ngày đêm sẽ mệt đến cỡ nào.
Tông Cảnh Hạo mở tập hồ sơ ra, lúc này đột nhiên chiếc di động đang đặt ở trên bàn vang lên, anh liếc nhìn sang màn hình, sau đó không bắt máy mà trực tiếp bấm vào nút màu đỏ tắt ngang.
Bên kia Tô Trạm thấy cuộc gọi của mình bị tắt thì sắc mặt lập tức thay đổi, mấy cái tên này làm sao vậy hả? Ai cũng như vậy hết…
Chẳng lẽ anh đang dính tới Lâm Tân Ngôn cho nên mới cúp điện thoại của mình?
Tô Trạm nghĩ thầm bây giờ ngay cả Tông Cảnh Hạo cũng bước vào thời kỳ đắc ý nhất rồi, vợ con đều ở bên cạnh. Tình cảm vợ chồng cũng tốt, anh ta đột nhiên nảy ra ý xấu, anh không muốn bị làm phiền, vậy tôi lại càng muốn làm phiền anh. Vì thế anh ta lại gọi đi một lần nữa.
Nhìn hành động này của anh ta cứ như nếu cậu không bắt máy, tôi sẽ gọi đến khi điện thoại của cậu nổ luôn.
Di động ở trên bàn lại vang lên lần nữa. Tông Cảnh Hạo liếc nhìn qua, trên màn hình vẫn hiển thị số của Tô Trạm.
Anh bấm vào nút nghe, sau đó mở loa ngoài để hai tay rảnh rang xem hồ sơ.
Anh hỏi: “Có việc gì sao?”
Tô Trạm không ngờ Tông Cảnh Hạo lại bắt máy nhanh như thế, anh ta còn đang định gọi thêm mấy cuộc nữa mà.
Vì thế anh ta phản ứng lại không kịp, đứng hình hết hai giây rồi mới nói: “Tại sao vừa rồi lại cúp điện thoại của tôi, là do tôi gọi không đúng lúc phá hư chuyện tốt của cậu chứ gì?”
Quan Kình cúi mặt xuống gãi đầu, nghĩ thầm trong đầu tên này rốt cuộc là đang chứa cái gì?
Tông Cảnh Hạo không ngẩng đầu lên, chỉ khép bộ hồ sơ vừa ký xong lại, đặt sang bên cạnh rồi hỏi: “Cậu rảnh rỗi lắm à?”
Tô Trạm: “…”
Hình như anh ta thật sự là người rảnh rỗi nhất thì phải.
Bị Thẩm Bồi Xuyên gọi tới uống hai ly rượu xong, anh ta lại không muốn về nhà, càng không muốn tới văn phòng, như vậy có vẻ anh ta đang rất rảnh.
Anh ta chép miệng nói: “Có phải Thẩm Bồi Xuyên đã gặp chuyện gì rồi hay không? Tôi thấy tâm trạng của cậu ấy không được tốt cho lắm. Hôm nay cậu ấy gọi tôi ra uống rượu, chưa uống hết hai ly thì không uống nữa, tôi hỏi cậu ấy đi đâu, cậu ấy nói về nhà ngủ, một người làm việc hăng hái như cậu ấy lại nói muốn về nhà ngủ, có phải rất không bình thường hay không?”
Thế này rất không phù hợp với tính cách của anh ấy.
Tông Cảnh Hạo tắt loa ngoài, cầm di động lên rồi hỏi: “Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
“Chắc là đang ở nhà.” Tô Trạm nói.
“Cậu đi tìm cậu ta rồi đưa cậu ta tới công ty.”
“Được rồi, vậy tôi cúp điện thoại đây.”
Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại di động lên trên bàn, lúc này ngoài cửa truyền đến giọng của thư ký.
“Anh không thể vào trong.”
Hình như người bên ngoài không coi thư ký ra gì, vung tay đẩy cô ấy ra rồi nói: “Cút ngay!”
Ở ngoài cửa văn phòng, thư ký đang trong tình huống không thể ngăn cản được người muốn xông vào, còn bị người nọ đẩy ra, Cố Bắc dùng một tay đẩy cửa ra, cười gọi: “Tổng giám đốc Tông.”
“Tôi không cản anh ta lại được.” Thư ký cúi đầu nói.
Tông Cảnh Hạo cũng không trách móc gì cô ấy, chỉ nói: “Đi ra đi.”
Anh đưa hồ sơ đã ký xong cho Quan Kình rồi nói: “Anh cũng đi ra đi.”
Quan Kình ôm một xấp hồ sơ đi ra ngoài.
Cố Bắc đi đến trước bàn làm việc, tháo kính râm xuống, nhìn xung quanh một lượt rồi cười nói: “Thẩm mỹ của tổng giám đốc Tông cũng tốt phết đấy.”
Tông Cảnh Hạo ngã lưng tự vào ghế ngồi hỏi: “Tổng giám đốc Cố xông vào văn phòng của tôi một cách mất lịch sự như vậy chỉ vì muốn khen thẩm mỹ của tôi thôi sao?”
Cố Bắc cười một tiếng, sau đó anh ta chống một tay lên bàn làm việc, một bàn tay khác đùa nghịch chiếc kính râm, hỏi: “Sao? Bây giờ cánh tay đắc lực nhất của anh là Thẩm Bồi Xuyên đã không còn quyền hạn gì nữa rồi, chỉ cần tôi chơi mạnh tay thêm chút nữa thì danh tiếng của anh ta sẽ mất sạch, tệ hơn là còn phải vướng phải lao tù nữa đấy. Anh nói tôi có nên chơi mạnh tay thêm chút nữa hay không?”
Anh ta đeo lại mắt kính rồi nói: “Tôi đã nói rồi, anh không đấu lại tôi được đâu.”
Tông Cảnh Hạo híp mắt lại.
“Đừng kinh ngạc như thế.” Cố Bắc chống hai tay lên trên bàn, nhìn chằm chằm vào anh, nói:
“Mặc kệ là ai đi chăng nữa, dám đối đầu với tôi thì đều sẽ không có kết cục tốt.”