Chương 637: Gương vỡ khó lành
Đúng vậy, sự tình đã đi đến bước đường này, rõ ràng cũng đã chẳng còn cách nào để quay đầu, ngoài việc rút lui ra thì chỉ có thể mong chờ kỳ tích xuất hiện mà thôi.
“Chị nói, bây giờ phải làm sao đây?” Cố Huệ Nguyên nhìn chị cả.
Nhà họ Cố đang là một gia tộc lớn, cho đến khi xảy ra chuyện, người có thể giúp đỡ cũng chẳng có nhiều.
Những đứa trẻ đều không được nuôi dưỡng cùng nhau, tình cảm không sâu đậm, những cô con gái đối với ba mẹ đều có ý kiến, xảy ra chuyện như vậy, mọi người không đoàn kết lại với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
“Em ba…”
“Đừng mong chờ nữa, không phải hôm đó chị ba đã nói rất rõ ràng rồi sao? Chị ấy sẽ không đồng ý giúp đỡ, nói tới nói lui cũng là trách bố mẹ, nếu họ đối xử tốt với các chị gái, quan tâm và yêu thương bọn họ nhiều hơn một chút, họ cũng sẽ không đến mức đoạn tuyệt quan hệ như vậy, trong mắt của ba mẹ, con trai mới là quan trọng nhất, nuông chiều đến nỗi không biết trời cao đất dày là gì, thì đương nhiên sẽ gặp rắc rối, sự cố thôi.” Cố Huệ Nguyên có thể hiểu cách làm của các chị: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi, nếu như có thể bảo vệ Cố Bắc, thì hãy dùng toàn bộ sức lực, giúp bố mẹ bảo vệ đứa con trai duy nhất này”
Chị cả cũng nghĩ như vậy: “Chúng ta đi thăm mẹ, thương lượng cùng bà ấy một chút.”
Cố Huệ Nguyên gật đầu.
Tới tầm mười giờ trưa, lúc Lâm Tân Ngôn đã bình ổn lại tâm trạng chuẩn bị ra khỏi nhà, Tần Nhã hỏi cô: “Chị đi đón chú hai hả?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Chú ấy vừa mới đến, nhất định không quen thuộc với tình hình ở đây, để chị đi đón cho.”
“Em đi cho, chị nói cho em biết chỗ hẹn đi, tới lúc đó, bọn em sẽ đi thẳng tới đó luôn.”
Lâm Tân Ngôn nhìn cô ấy, lại hỏi thêm một lần: “Em thật sự đã nghĩ kĩ rồi chứ?”
Tần Nhã gật đầu nói: “Thật sự rồi.”
Lâm Tân Ngôn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo cô ấy: “Vậy được, nhà hàng Nhiệt Đảo cách công ty không xa.”
Tần Nhã cười với cô: “Chị cau mày trông chẳng đáng yêu chút nào cả, chị đừng cau mày nữa, em đã suy nghĩ kỹ càng rồi, em cũng sẽ tự chịu trách nhiệm với việc làm của chính mình, chị không cần lo lắng cho em đâu.”
Lâm Tân Ngôn vươn tay ra, ôm lấy cô ấy nói: “Chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được rồi.”
Thực ra cô ấy nói cũng rất có lý, trong cuộc sống không nên để cho bản thân mình bị áp lực, nếu như ở bên người mình yêu lại khiến cô ấy cảm thấy áp lực, thôi thì đành chia tay để cảm thấy thoải mái hơn cũng tốt.
Sau khi Tần Nhã đi, Lâm Tân Ngôn cũng rời khỏi biệt thự, đến công ty tìm Tông Cảnh Hạo trước.
Tuy nhiên, Tông Cảnh Hạo lại không có trong văn phòng, anh ta đang ở phòng tiếp khách bàn chuyện công việc. Tuy rằng tiếng động phát rất lớn, bên trên cũng đã chú ý đến, nhưng vẫn phớt lờ, vừa quan sát hướng gió, vừa để mắt đến sự việc đang xảy ra.
Lâm Tân Ngôn không để thư ký đi thông báo, tự mình ngồi đợi ở trong văn phòng.
Lúc Tông Cảnh Hạo bàn chuyện công việc xong, mới nghe thư ký nói Lâm Tân Ngôn đã đến đây, anh nhanh chân bước đến văn phòng, mở cửa ra thì thấy Lâm Tân Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc của mình, trên bàn để một chồng văn kiện.
Thực ra có rất nhiều từ chuyên ngành cô không thể hiểu được, chỉ là cô ta quá buồn chán, muốn tìm gì đó để giết thời gian.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy anh cô ta hỏi: “Anh hết bận rồi hả?”
Tông Cảnh Hạo đóng cửa lại, bước qua đây: “Ừ, em đến đây sao không để thư ký thông báo cho anh biết?”
“Không phải anh đang bận việc hay sao?” Lâm Tân Ngôn định đứng lên nhưng Tông Cảnh Hạo giữ vai cô lại, không để cô cử động, Lâm Tân Ngôn cười nói: “Anh không để em đứng lên, là muốn em ngồi ở chỗ này hả?”
Tông Cảnh Hạo dựa vào thành bàn, cong chân xuống, duy trì một khoảng cách không xa lắm với cô: “Nó vốn là của em mà, không phải sao?”
Hồi Tết, Tông Khải Phong đã chia cổ phần cho 2 đứa con, cho cô làm người giám hộ. Hiện tại cô chính là cổ đông lớn nhất.
Lâm Tân Ngôn vươn tay nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh về phía mình, hai ánh mắt chạm nhau, cô cong môi cười tinh quái: “Vậy bây giờ anh đang làm việc cho em ư?”
Tông Cảnh Hạo cụp mắt xuống nhìn những ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy cà vạt của cô, dáng vẻ bất lực, không còn cách nào khác nói: “Đến người của anh cũng đều là của em rồi, sau này em cứ việc ngồi ở đây, để anh hầu hạ em.”
Lâm Tân Ngôn muốn cười, nhưng cô đã kiềm chế lại rất nhanh. Tuy vậy, tay cô vẫn không buông anh ra, Tông Cảnh Hạo rất phối hợp, cứ cúi người xuống như vậy.
“Hôm nay có phải Tô Trạm quấn lấy anh, nhờ anh gọi Tần Nhã ra phải không?” Cô hỏi một cách buồn rầu.
Tông Cảnh Hạo vươn tay sờ lên mặt cô, lấy tay vuốt đôi mày cau lại của cô: “Sao rồi, Tần Nhã không đồng ý sao?”
Cô lắc đầu: “Không phải, còn nhớ lần trước em có hỏi anh, nếu như em không thể sinh con, anh vẫn sẽ yêu em chứ?”
Lông mi của Tông Cảnh Hạo run rẩy, anh đã hiểu ra mọi thứ. Lúc Lâm Tân Ngôn hỏi, anh đã đoán được phần nào.
Vụ nổ lần đó khiến cô ấy bị sảy thai, bây giờ cô không thể sinh con, cô muốn vạch rõ ranh giới với Tô Trạm, hôm nay cô đến, có thể là do muốn nói rõ ràng điều gì đó với Tô Trạm.
“Thực ra như vậy cũng không có gì là không tốt.”
Nói rõ ràng rồi, mọi người đều thoải mái, đi tìm được người thích hợp với mình.
Cũng không thể nói đó là một sự chọn lựa tồi tệ, gương vỡ thì khó lành, cho dù tiếp tục chắp vá lại thì dù có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ vẫn có những vết nứt.
Thôi thì đành buông tay.
Lâm Tân Ngôn ngước mắt lên nhìn anh: “Có cần phải nói chuyện trước với Tô Trạm để cho anh ấy có sự chuẩn bị tinh thần không?”
Cô sợ đến lúc đó Tô Trạm không thể chịu đựng nổi.
“Em không cần quan tâm tới anh ấy.” Tông Cảnh Hạo càng cúi người thấp xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Em định cứ ôm anh như thế này mãi à?”
Lâm Tân Ngôn giật mình, cô vẫn luôn cứ kéo anh không buông như vậy từ nãy giờ, cà vạt đã bị cô kéo ra khỏi bộ vest. Cô buông tay ra, thắt lại cà vạt và chỉnh lại cổ áo cho anh nói: “Sắp đến giờ rồi, bây giờ chúng ta đi tới đó đi.”
“Được thôi.” Tông Cảnh Hạo trả lời.
Anh muốn qua đó trước, gọi món gì đó cho Lâm Tân Ngôn ăn một chút, sợ rằng lát nữa cô sẽ không có khẩu vị, ăn không vào.
“Đi thôi.” Tông Cảnh Hạo đặt tay lên, ôm lấy eo cô.