Chương 654: Hôm nay em rất vui
Lâm Tân Ngôn bảo cô ấy đợi: “Chị muốn nói vài lời với Cảnh Hạo.”
Tần Nhã rất hóm hỉnh xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tông Cảnh Hạo giúp cô giữ váy cưới, để cô ngồi trên sô pha, hỏi: “Em muốn nói với anh điều gì?”
Lâm Tân Ngôn vươn tay ôm cổ anh, để anh nhìn cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở cả hai giao thoa, Tông Cảnh Hạo ôm eo cô, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng, chậm rãi ghé vào tai cô hỏi: “Em muốn nói gì với anh nào?”
Khoảng cách quá gần, sắc mặt Lâm Tân Ngôn hơi nóng lên, vừa định nói thì môi liền bị chặn lại.
Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng mi cong cong run rẩy cọ vào mí mắt của anh, cô cảm nhận được hơi thở của anh, Lâm Tân Ngôn không nhúc nhích, để mặc cho đôi môi nóng rực của anh dán lên môi cô.
Lâm Tân Ngôn cũng theo đó mà đáp lại, một lúc lâu sau, Tông Cảnh Hạo mới thả cô ra, hai mặt nhìn nhau, Lâm Tân Ngôn thấy son dính trên môi anh thì vươn tay lau môi: “Hôm nay em rất vui.”
“Bởi vì em gả cho anh?” Tông Cảnh Hạo cố ý giả vờ không hiểu ý cô, dù biết cô đang ám chỉ nhà họ Văn.
Lâm Tân Ngôn lau môi, biết anh làm như vậy là cố ý, cô còn cố ý dùng đầu ngón tay ấn vào miệng anh, nói: “Thật đáng ghét, thật thiệt thòi cho em phải gả cho anh…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Tông Cảnh Hạo đã nắm lấy tay cô, đè cô lên ghế sofa, anh đặt tay lên trên người cô để tránh đè lên bụng cô, khẽ nhướng mày: “Nếu gả cho anh là thiệt thòi, thế thì em muốn gả cho ai?”
Lâm Tân Ngôn không né tránh, chớp mắt và nhìn anh chằm chằm: “Em muốn kết hôn với ba của con em. Em muốn kết hôn với một người có thể làm em ngạc nhiên trong lễ cưới. Em muốn kết hôn với một người tên là Tông Cảnh Hạo…”
Tông Cảnh Hạo nhếch môi, đưa tay nhéo mũi cô: “Trời còn chưa tối, em lại bắt đầu dụ dỗ anh à?”
“Ai dụ dỗ…”
Cốc cốc!
Lúc này cửa bị gõ, Lâm Tân Ngôn bị cắt ngang, cô đẩy anh: “Có người đến.”
Tông Cảnh Hạo buông cô ra, giúp cô sắp xếp váy cưới, đặt lên trán cô một nụ hôn, đứng dậy mở cửa.
Thẩm Bồi Xuyên đứng ở cửa, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo, nhìn vào bên trong phòng.
“Có chuyện gì sao?” Tông Cảnh Hạo nhìn vào mắt anh ấy, như có điều muốn nói với Lâm Tân Ngôn, lại còn tránh mặt anh: “Sao vậy, không thể cho tôi biết sao?
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không phải, tôi tới đây là để tìm cậu, tất cả mọi người đều đang chờ cậu.”
Người đứng đầu một số chi nhánh nước ngoài đến dự đám cưới của anh, nhưng anh vẫn chưa đi qua chào hỏi.
Tông Cảnh Hạo gật đầu.
Anh quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Gặp lại sau.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Anh cứ đi đi.”
Khi Tông Cảnh Hạo rời đi, Thẩm Bồi Xuyên bước vào, anh ấy nhờ người kiểm tra camera an ninh và đã tìm ra người tặng quà, nhưng anh ấy không nói với Lâm Tân Ngôn mà chỉ nói: “Không tìm ra người tặng quà, có lẽ chỉ là món quà bình thường.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, dù sao thì đó không phải là chuyện nguy hiểm nên cô cũng không quá coi trọng.
“Vậy thì tôi đi làm việc đây.” Thẩm Bồi Xuyên nói xong thì rời đi.
Tần Nhã đi tới giúp cô thay váy.
Chiếc váy màu đỏ được thiết kế riêng cho cô, nhưng không dài như váy cưới, váy dài đến mắt cá chân nên đi lại dễ dàng hơn nhiều, cũng không cần đi giày cao gót.
Sau khi thay quần áo, Tần Nhã giúp cô cởi bỏ khăn cưới, sau khi cởi bỏ khăn cưới, kiểu tóc và trang phục đều ăn khớp với nhau, đó là một cảm giác rất khác, rất hài hòa, là một loại vẻ đẹp khác.
“Hai người bọn họ đâu rồi?”
Lâm Tân Ngôn hỏi.
Tần Nhã nói: “Ở phòng bên.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Đợi lát nữa em đi cùng em nhé.”
“Đợi lát nữa chồng chị sẽ đưa chị đi gặp mọi người, em cũng không tiện đi theo.”
Tần Nhã cũng rất có chừng mực, hôm nay là đám cưới của Lâm Tân Ngôn, lúc nãy khi vào nhà cô ấy nhìn thấy Tông Cảnh Hạo và nhiều người đang nói chuyện, còn có người đang đòi muốn nhìn Lâm Tân Ngôn, cô ấy chắc chắn sẽ không tiện đi theo.
“Không có gì mà không tiện cả, em là bạn của chị.” Lâm Tân Ngôn bảo cô ấy đi theo mình là có ý đồ.