Chương 699: Có người thầm mến anh à
Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại nói: “Không có chuyện gì, anh sẽ giải quyết, Tang Du, chúng ta quay về đi.”
Vẻ mặt của Tang Du ngưng lại, nhanh chóng kéo ra một nụ cười và nói: “Em nghe lời anh.”
Cô đứng dậy sau lưng Thẩm Bồi Xuyên: “Em đi thu dọn đồ đạc và chia tay bọn trẻ. Nhân tiện, em đến đây để rủ anh đi ăn sáng.”
Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy khỏi phiến đá, cất điện thoại vào túi rồi theo cô vào nhà.
Giọng Tang Du phát ra từ trong nhà: “Em không nỡ bỏ những đứa trẻ này.”
“Sau này em có thể quay lại gặp chúng.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Anh nói muốn giúp bọn chúng, đừng quên đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh sẽ không quên không quên.”
Thành phố B.
Khi Lâm Tân Ngôn tỉnh dậy, Tông Cảnh Hạo đã không còn ở đó, Lâm Thần Hi vẫn đang ngủ, cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cô đi xuống nhà và thấy Tông Cảnh Hạo vẫn đang ở trong phòng khách, cô nghĩ anh đã đến công ty.
Cô bước xuống vòng tay ôm lấy vòng eo gầy của anh từ phía sau: “Dậy sớm vậy.”
Tông Cảnh Hạo đặt chiếc cốc đựng nước trên tay xuống, quay lại nhìn cô: “Sao em không ngủ thêm một chút?”
Lâm Tân Ngôn áp vào lưng anh nói: “Không ngủ được.”
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn vú Vu đang ở cạnh tủ rượu, và khi chắc chắn rằng bà sẽ không nhìn vào đây, anh quay lại và kéo Lâm Tân Ngôn vào lòng và cúi xuống hôn lên môi cô, Lâm Tân Ngôn lúng túng vì sợ vú Vu nhìn thấy.
Tông Cảnh Hạo không cho phép cô rút lui, ôm đầu cô vừa vặn.
Lâm Tân Ngôn biết mình không mạnh bằng anh nên liền phối hợp theo.
Khi Tông Cảnh Hạo thả lỏng cô, cô ôm chặt cổ anh, cắn vào vai anh qua bộ đồ ngủ, cô cố ý dùng sức, biết vú Vu đang ở đó, anh không dám kêu lên vì đau.
Ngay sau khi cô nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tông Cảnh Hạo, cô liền cảm thấy hài lòng.
Tông Cảnh Hạo kéo mở cổ áo ra và nhìn vào vai mình, hàng dấu răng ngay ngắn sắp rỉ máu
Anh chớp mắt: “Em định giết chồng mình à?”
Lâm Tân Ngôn không tin lắm: “Em không có dùng sức.”
“Dùng sức thì sẽ thế nào?” Tông Cảnh Hạo nghi ngờ lỗ tai của mình, cắn chảy máu mà chưa dùng sức sao?
Lâm Tân Ngôn thấy anh thật sự đau, cô vươn tay kéo cổ áo anh, vết răng trên vai không chỉ sâu mà còn thật sự chảy máu, cô không biết mình sẽ dùng nhiều lực như vậy.
“Xin lỗi, em không phải cố ý, em tìm cho anh hộp thuốc…”
Tông Cảnh Hạo kéo cô lại: “Không cần.”
Lâm Tân Ngôn không muốn cắn anh bị thương, tự trách bản thân không biết nặng nhẹ: “Có đau không …”
“Không sao đâu, cứ coi như dấu ấn em để lại cho anh, sau này anh sẽ để lại cho em một cái …”
“Em không muốn.” Lâm Tân Ngôn không ngốc, cắn đau như vậy, cô không muốn ấn ký đâu.
“Không muốn cũng không được.” Tông Cảnh Hạo ôm cô và cố ý kéo cổ cô, không hẳn là muốn cắn cô, mà chỉ là muốn đùa với cô.
Lâm Tân Ngôn ngứa quá không nhịn được cười.
Vú Vu nghe thấy tiếng động liền nhìn sang đây, bà thấy Tông Cảnh Hạo đang ôm Lâm Tân Ngôn trong tư thế mập mờ, bà vội vàng quay người lại, có lẽ là do bà di chuyển quá nhanh, hoặc do bà quá hoảng sợ, tay bị trượt, bình rượu vang chưa kịp khui rơi trên mặt đất, phát ra tiếng choang! Sau âm thanh, chai rượu bị vỡ nát, chất lỏng màu đỏ tươi chảy khắp sàn.
Không khí lập tức tràn ngập mùi rượu đỏ thơm thoang thoảng.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn đồng thời nhìn qua, vú Vu đứng cứng đờ, cười ngượng ngùng: “Cô cậu cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi, tôi chưa thấy gì, tôi lập tức thu dọn.”
Lâm Tân Ngôn đỏ mặt đẩy Tông Cảnh Hạo một chút, cô bước tới, nhìn thấy chai rượu đỏ mà Tống Nhã Hinh vừa nói lúc nãy đã bị vỡ, cô không khỏi cảm thán: “Rượu ngon như vậy thật đáng tiếc. ”
Tông Cảnh Hạo nhìn cô: “Em có biết đây là loại rượu gì không?”
Anh nhớ rằng Lâm Tân Ngôn không học về rượu, đúng không?
Những loại rượu này đã được cất giữ ở đây lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua, cũng chỉ biết những loại rượu trong nước nổi tiếng hơn.
“Tống Nhã Hinh nói, cô ấy có rất nhiều nghiên cứu về rượu vang đỏ.” Lâm Tân Ngôn nói, nghĩ rằng cô ấy luôn nói chuyện với Tông Cảnh Hạo, cô ấy không ngạc nhiên.
Tông Cảnh Hạo khịt mũi lạnh lùng từ trong khoang mũi của anh ta hiển nhiên không có tình cảm với người phụ nữ đó, thậm chí còn khinh thường cô ta.
Một cánh tay rắn chắc ôm lấy Lâm Tân Ngôn ôm cô lên lầu: “Sau khi cô ta đến, thì lấy cớ là có việc. Đừng để cô ta vào, để không làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của em.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Em biết rồi.”
“Nhưng mà anh không nghĩ sau này cô ta sẽ tới đây đâu. Anh đã nói với Thẩm Bồi Xuyên chuyện kia. Theo tính cách của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ quay lại và nói rõ ràng với Tống Nhã Hinh.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên trở về xử lý là đúng, kéo lấy người ta không buông thì sẽ càng thêm rắc rối.
Khi cô ấy và Thẩm Bồi Xuyên không có gì với nhau, tự nhiên cô ấy sẽ không bao giờ đến biệt thự nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng, cổ tạo thành một đường vòng cung tao nhã, làn da anh rất trắng, sống mũi cao hơn nữa khi nhìn từ bên cạnh, ngay cả lông mi cũng dài đến mức khiến người ta ghen tị. Cô bĩu môi: “Trong công ty của anh, có cô gái nào thầm mến anh không?”
Tông Cảnh Hạo đột nhiên nhìn sang, không hiểu hỏi lại: “Tại sao em lại hỏi thế?”
Lâm Tân Ngôn nghĩ về tin nhắn mà cô nhận được đêm qua và nói: “Chỉ là có ai đó khen anh hấp dẫn, công việc thường có nhiều phụ nữ, cách xa bọn họ một chút.”
Tông Cảnh Hạo thấy buồn cười: “Sao, ghen à?”
Lâm Tân Ngôn liếc nhìn anh mà không nói gì.
Tông Cảnh Hạo giảm bớt nụ cười và chỉ muốn hỏi cô là ai đã nói điều đó, Tông Ngôn Hi lúc này tỉnh dậy và thấy xung quanh không có ai, cô bé sắp khóc ngay lập tức Lâm Tân Ngôn vươn tay ôm cô bé, Tông Cảnh Hạo nói: “Để anh bế.”
Tông Ngôn Hi vừa tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ, nằm trên vai Tông Cảnh Hạo và dụi mắt.
Lâm Tân Ngôn đi tìm quần áo cho con gái trong tủ.
Tông Cảnh Hạo ôm Tông Ngôn Hi vào phòng tắm rửa mặt, Lâm Tân Ngôn tìm bộ quần áo con gái mình sẽ mặc hôm nay rồi đặt lên giường, lúc này điện thoại cô đặt ở đầu giường rung lên, cô đưa tay cầm lên.
Vẫn là tin nhắn từ số đó đêm qua.
Cô cau mày và mở ra.