Chương 728: Hai chọn một..
Xe?
Xe gì?
Thẩm Bồi Xuyên quan sát phía sau xe thông qua kính chiếu hậu, vừa nhìn anh đã phát hiện người ngồi trên chiếc xe kia là ai.
Nhìn thấy người này lông mày anh không khỏi nhíu chặt lông mày, sóc mặt cũng ngày càng khó coi.
Tần Nhã hỏi: “Người này đang cố ý theo dõi anh à?”
“Chắc là không đâu.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Anh cảm thấy cô ta không có lý do làm như vậy.
Tại sao cô ta phải theo dõi mình chứ?
Tần Nhã nhìn thoáng qua phía sau, giờ không phải giờ cao điểm, xe cộ trên đường cũng không nhiều, tốc độ lái xe của Thẩm Bồi Xuyên cũng không nhanh, nhưng chiếc xe kia lái còn chậm hơn, nếu theo tình huống bình thường thì chiếc xe kia phải vượt qua lâu rồi mới đúng.
Đây không phải theo dõi thì là gì?
“Theo tôi thấy thì không phải như anh nói, có vẻ như chuyện của mấy người vẫn chưa xong nhỉ.” Tần Nhã đã trải qua chuyện tương tự và cũng vì thế mà phải đau khổ, “Tôi không hy vọng, cuối cùng anh lại giống Tô Trạm.”
Nếu như vậy, Tang Du sẽ phải chịu tổn thương.
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Bọn tôi đã nói rõ ràng rồi, cô ta cũng đã đồng ý, tôi và cô ta cũng chia tay, mọi chuyện đã xong rồi.”
“Vậy sao…” Tần Nhã gật đầu.
Dựa theo tính cách của Thẩm Bồi Xuyên chắc hẳn sẽ không làm cái hành động đáng xấu hổ như bắt cá hai tay.
Thẩm Bồi Xuyên đạp chân ga, xe của hai người bắt đầu tăng tốc, xe đằng sau cũng theo đó mà tăng tốc, Thầm Bồi Xuyên chuyển hướng xe của Tống Nhã Hinh cũng chuyển theo, giờ thì hẳn không phải trùng hợp nữa rồi. Con đường này không phải con đường cô ta có thể “trùng hợp” đi qua, nhà của cô ta ở khu phía nam thành phố, còn đây là khu phía bắc, hai hướng hoàn toàn ngược nhau.
Thẩm Bồi Xuyên cũng bắt đầu do dự, nếu lát nữa trở lại biệt thự rồi khiến cô ta và Tang Du gặp mặt, thế thì không xong mất.
Thẩm Bồi Xuyên phóng xe nhanh hơn, cô ta cũng phòng càng nhanh hơn. Nếu như lúc trước vẫn chưa phải là theo dõi, vậy giờ thì sao?
Thẩm Bồi Xuyên đi nhanh cô ta cũng nhanh, anh ấy lại chậm cô ta cũng giảm tốc độ, cứ bám theo đuôi họ không rời.
“Anh Xuyên không định xử lý sao, cứ như vậy không phải là cách đâu.” Tần Nhã không hy vọng nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đi theo vết xe đổ của Tô Trạm.
Trong một mối quan hệ tay ba như vậy, người phải chịu tổn thương sâu sắc nhất là người vô tội nhất.
Cô không muốn thấy Tang Du thành một cô thứ hai.
Thẩm Bồi Xuyên tấp xe vào lề đường.
Ngay sau đó chiếc xe theo đuôi hai người cũng dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nói với Tần Nhã và nói: “Cô cứ ở trong xe chờ tôi.”
Tần Nhã gật đầu, cô sẽ không xuống dưới đó để chuốc thêm phiền vào người làm gì.
Thẩm Bồi Xuyên đẩy cửa xe rồi bước xuống, đi thẳng về phía chiếc xe kia.
Lúc này, Tống Nhã Hinh ngồi trong xe thấy Thẩm Bồi Xuyên dừng xe lại trong lòng còn đang rối rắm thì đã thấy Thẩm Bồi Xuyên đi qua bên này.
Trong lòng cô ta bỗng cảm thấy khẩn trương vô cùng.
Chẳng nhẽ anh ấy phát hiện mình theo dõi anh sao?
Thẩm Bồi Xuyên càng ngày càng tới gần hơn khiến cô ta căng thẳng, hai tay cầm vô lăng vô thức mà siết chặt lại, trong lồng ngực trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Anh đã đứng trước cửa xe rồi!
Cốc cốc!
Thẩm Bồi Xuyên gõ gõ vào cửa kính xe ô tô, Tống Nhã Hinh cố ép mình bình tĩnh lại rồi mở cửa kính xe trượt xuống.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô theo dõi tôi à?” Thẩm Bồi Xuyên vẫn luôn như vậy, không quanh co vòng vèo mà đi thẳng vào chủ đề luôn.
“Em với anh trùng hợp đi cùng một con đường, sao có thể gọi đây là theo dõi được!” Tống Nhã Hinh giả vờ vô tội nhưng trong lòng cô ta đã vô cùng sợ hãi.
Khi cô ta nhìn thấy tin nhắn được gửi đến trong máy Thẩm Bồi Xuyên, cô rất tò mò muốn biết là người phụ nữ như thế nào và có thể người đàn ông cứng đầu như Thẩm Bồi Xuyên lưu số người con gái đó trong máy là ‘bé dễ thương’ được chứ?
Chẳng nhẽ Thẩm Bồi Xuyên ngay thẳng, chính trực trước đây đều là giả vờ, thật ra trong anh ta là một kẻ biết tán tỉnh?
Bé dễ thương?
Ha ha.
Cô gặp được Thẩm Bồi Xuyên cũng là tình cờ, khi cô vừa ra khỏi bệnh viện thì lại thấy xe của Thẩm Bồi Xuyên đỗ gần đó, hơn nữa còn thấy một người phụ nữ trên đó. Mới đầu, cô tưởng rằng người này là bạn gái của Tô Trạm, nhưng lúc sau lại thấy Tô Trạm xuống xe rời đi mà người phụ nữ kia vẫn ở đó.
Thế nên cô mới nghi ngờ người phụ nữ trên xe của Thẩm Bồi Xuyên chính là người được anh lưu số là “bé dễ thương” trong điện thoại.
“Nhà cô ở gần đây ư? Theo tôi biết được thì cô cũng không có bạn bè gì ở khu phía bắc này mà.”
Tống Nhã Hinh mím môi, cô biết giờ cô nói gì thì anh cũng không tin nên cô dứt khoát không thèm giả bộ nữa. Cô mở cửa, bước xuống xe rồi chỉ thẳng vào xe anh và hỏi: “Người phụ nữ trong xe của anh là ai?”
Sắc mặt Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng, “Người ta là ai thì có quan hệ gì với cô?”
“Em chỉ rất ngạc nhiên, tò mò muốn biết, cô ta là loại phụ nữ như thế nào mà lại cướp người của mình thôi, như vậy không được à?” Tống Nhã Hinh vênh mặt nói, không còn chút nào giống người thông minh giỏi giang như trước.
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm mặt nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, là do tôi không thích cô, không có bất kì quan hệ gì với người khác!”
Tống Nhã Hinh cắn môi: “Thẩm Bồi Xuyên! Anh đừng dối trá, nếu trước đây anh không thích tôi thì tại sao lại đồng ý hẹn hò?”
“Đúng vậy, tôi thực sự không thích cô, lời đồng ý khi đó hoàn toàn là sai lầm!” Thẩm Bồi Xuyên nói rõ ràng từng câu từng chữ, anh cảnh cáo: “Tôi cùng người con gái trên xe kia không có bất kì quan hệ gì, người kia là bạn gái của Tô Trạm, cô đừng có mưu đồ xấu xa gì với cô ấy!”
Tống Nhã Hinh run lên vì tức giận: “Anh cho rằng em là đứa ngu sao? Bạn gái của Tô Trạm lại ngồi xe của anh, cùng anh chạy vòng vòng khắp nơi? Anh nghĩ anh nói vậy thì tôi sẽ tin sao?’
Lúc trước khi cô vẫn còn là bạn Thẩm Bồi Xuyên, anh từng có một lần dẫn cô đi gặp mặt bạn bè mình. Khi đó, Tông Cảnh Hạo dẫn theo Lâm Tân Ngôn, anh dẫn theo cô, chỉ duy có Tô Trạm tới một mình, hơn nữa, từ đó tới giờ cô chưa từng nghe nói thấy Tô Trạm có bạn gái lúc nào.
Anh thế mà vì bảo vệ người phụ nữ kia mà nói dối bảo cô ta là bạn gái của Tô Trạm? Những lời nói dối như vậy anh cũng dám nói ra?
“Tôi nói đến như vậy rồi, có tin hay không là chuyện của cô, dù sao chúng ta đã chấm dứt. Nhưng, tôi cảnh cáo cho cô biết, cô mà dám đụng tới một cọng tóc của cô ấy thôi thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô không ngóc đầu lên được!” Nói xong Thẩm Bồi Xuyên quay người bước lên xe.
Người phụ nữ này rất giống mẹ cô ta, vô cùng phiền phức, giai như đỉa vậy!
Nếu anh nói tiếp thì cũng chỉ khiến chuyện này tiếp tục trở lên lằng nhằng, cô ta vẫn sẽ bám mãi không buông, cắn mãi không nhả.
Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, Tống Nhã Hinh là con gái của Cục trưởng Tống mà tại sao tính cách lại khác ông một trời một vực như vậy?
Tính cách không hưởng được của bố chút nào, đặc sệt giống mẹ.
Thẩm Bồi Xuyên trở lại xe, Tần Nhã nhìn sắc mặt anh không quá tốt: “Nói xong rồi sao?”
Thẩm Bồi Xuyên im lặng không đáp.
“Anh Xuyên à, anh nhất định phải dứt khoát, hai chọn một, không được chần chừ, ngần ngừ gì cả.”
Những người đàn ông thật kỳ lạ, lúc xử lý công việc thì rất khôn khéo, đâu ra đó, không chút ngần ngại nào, vậy mà cứ chuyện gì dính đến tình yêu và phụ nữ thì y như rằng… như kẻ đần vậy!
Cô rất sợ rằng Thẩm Bồi Xuyên sẽ ngu ngốc mà phạm sai lầm.
Thẩm Bồi Xuyên vừa nổ máy vừa nói: “Tôi giống hạng người sẽ làm như vậy sao?”
Tần Nhã mỉm cười: “Không giống, anh Thẩm là người có thể xử lý mọi chuyện đâu ra đó.”
Tống Nhã Hinh lúc này vẫn còn đứng ở ven đường, cô ta nhìn chiếc ô tô nghênh ngang rời đi thì bị tức đến tím mặt, giận đến giậm chân giậm tay, đá loạn vào ven đường, vịt vào xoong rồi mà vẫn còn để bay mất thì có thể không tức giận sao?
Anh ấy giờ lại có thể bảo vệ cho một người phụ nữ khác đến mức này nữa!
Bỗng nhiên lúc này một bản nhạc êm tai vang lên, là nhạc chuông điện thoại của Tống Nhã Hinh.
Cô ta khom người trở vào xe, lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra rồi nhấn vuốt nghe máy.
“Ơi?”
“Nhã Hinh à, cậu có biết gì không?”
Tống Nhã Hinh chẳng hiểu gì mà hỏi lại: “Biết chuyện gì?”