Chương 735: Anh không muốn làm gì đó sao?.
Quan Kình ngồi im không nhúc nhích: “Có gì thì cô cứ nói, trong phòng này cũng không có ai khác, cô không phải sợ có người khác nghe thấy.”
Cố Huệ Nguyên lạnh mặt đi: “Sao, anh sợ tôi thế à? Tôi ăn thịt anh à?’
Cứ trốn đông trốn tây, cứ làm như cô là hổ cái không bằng?
Quan Kình nhìn cô vài giây, để cho Cố Huệ Nguyên tin tưởng mình, anh đành ngồi gần lại. Anh cười và hỏi: “Sao cô nhỏ nhen thế?”
Cố Huệ Nguyên hứ một tiếng: “Quan Kình, anh đồng ý giúp tôi có phải là đang lừa tôi không?”
“Tôi không lừa cô, thật sự không lừa cô.” Quan Kình cười gian xảo: “Thực chất tôi không có ý định từ chức nhưng vì giúp cô mà tôi đã từ cả chức để làm gián điệp cho cô. Cô còn định thế nào nữa?”
Dù sao biết trước kế hoạch của Cố Huệ Nguyên thì Quan Kình cũng có thể sớm tìm cách giải quyết.
Cố Huệ Nguyên suy nghĩ một lúc: “Tôi cũng không phải bị điên, nhưng vì nhà tan cửa nát, tôi chịu đựng nhiều quá nên mới thành ra sợ hãi. Anh cũng biết chuyện tôi phạm pháp, tôi cũng bị pháp luật trừng phạt rồi nhưng những người đã làm gia đình tôi tan nát thì vẫn sống nhởn nhơ. Tôi không làm được những chuyện táng tận lương tâm nhưng anh nghĩ thử xem, nếu tôi chen vào giữa vợ chồng họ, làm tình cảm của họ rạn nứt, vợ chồng ly thân. Làm như thế cũng không phải phạm pháp đúng không?”
Ít nhất thì Cố Huệ Nguyên cũng chưa từng nghe nói có cô tiểu tam nào đã từng bị vào tù.
Quan Kình: “…”
Anh nghĩ, trên đời này nếu như làm tiểu tam là phạm pháp thì cũng không có nhiều người chen vào gia đình người ta như thế.
Anh rất hy vọng pháp luật sẽ có quy định mới này.
Người phá hoại gia đình người khác nhất định đạo đức xuống cấp, xâm phạm đến quyền sở hữu của người khác, tội này nên bị hình sự hóa.
Nghĩ là nghĩ như vậy chứ bây giờ Quan Kình phải thăm dò Cố Huệ Nguyên để xem chính xác cô ta định làm gì.
“Cô định làm thế nào?” Quan Kình hỏi.
Cố Huệ Nguyên nhướng mắt lên nhìn: “Anh là người bên cạnh Tông Cảnh Hạo và anh ta cũng rất tin tưởng anh?”
“Anh ta tin tưởng tôi chứ, nếu không tôi làm sao có thể ở lại công ty lâu như vậy được.” Quan Kình nói.
Cố Huệ Nguyên nghiêng người, ghé sát tai Quan Kình nói bằng giọng mà chỉ hai bọn họ mới có thể nghe được: “Anh tìm cách đưa Tông Cảnh Hạo đến khách sạn Quân Duyệt rồi làm cho anh ta hôn mê, anh dùng thuốc hay chuốc rượu hay cách nào cũng được. Tôi nghĩ anh chuốc say anh ta là hay nhất, rồi tạo ra một khung cảnh đầy lãng mạn, để cho vợ anh ta là Lâm Tân Ngôn nhìn thấy. Tôi không tin là nhìn thấy Tông Cảnh Hạo và một người phụ nữ khác khỏa thân nằm trên giường mà không có chuyện hiểu lầm gì xảy ra.
Quan Kình lùi về phía sau, anh cảm thấy lạnh cả người: “Cô thật không biết xấu hổ!”
Người phụ nữ này thật quá xấu xa, đến đàn ông cũng không xấu xa được như vậy.
Cố Huệ Nguyên nắm lấy cổ áo của Quan Kình, nghiêng người nói: “Anh lùi lại làm gì?”
Quan Kình nói thật lòng: “Tôi thấy kinh tởm sự vô liêm sỉ của cô.”
Cố Huệ Nguyên cười: “Anh đang ghen đấy à?”
Quan Kình nhìn xuống dưới, ánh mắt của anh tình cờ rơi vào đường viền cổ áo mà Cố Huệ Nguyên cố tình để hở ra khi ngồi nghiêng người về phía trước. Phong cảnh bên trong lộ ra bên ngoài. Bỏ qua tư tưởng lệch lạc của Cố Huệ Nguyên sang một bên thì điện nước của cô ta cũng khá đầy đủ.
Vào lúc này, Quan Kình không tránh khỏi những rung động bình thường của một người đàn ông.
Anh ngoảnh mặt đi: “Nếu tôi nói tôi ghen thì cô có không làm nữa không?”
Cố Huệ Nguyên mỉm cười, tâm trạng cô ta đang rất tốt: “Anh là người đàn ông của em, dĩ nhiên em sẽ giữ mình vì anh. Và em cũng không thể tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm được, em chỉ cần bỏ ra một ít tiền thì rất nhiều cô gái ở chợ đêm đồng ý làm cho em đấy. Em đâu cần tự mình làm.”
Trong khi đang nói, Cố Huệ Nguyên lỏng tay đang nắm cổ áo của Quan Kình ra, luồn ngón tay vào trong cổ áo và vuốt ve ngực của anh, cố quyến rũ anh: “Quan Kình, anh có phải đàn ông không?”
Quan Kình đơ người ra: “Tôi có phải đàn ông hay không, lẽ nào cô không biết?”
Cố Huệ Nguyên cười: “Em biết.”
Cố Huệ Nguyên càng cúi thấp người xuống, gần như cả người cô ta đè lên người của Quan Kình: “Tối nay anh không muốn làm gì đó sao?”
Quan Kình liếc nhìn ra ngoài, trời đã tối, chỉ còn những ánh đèn neon đủ màu sắc đang nhấp nháy, nhuộm sáng cả bầu trời.
Anh từ từ thu lại ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Cô có biết mình đang làm gì cái gì không?”
“Em và anh đều là người lớn cả rồi, muốn làm gì thì làm nấy. Cần gì phải lo nghĩ nhiều như vậy.” Cố Huệ Nguyên hôn nhẹ lên cằm của Quan Kình: “Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu. Chờ đến khi anh làm xong chuyện anh đã hứa với anh, em sẽ tránh xa khỏi thế giới của anh, em tuyệt đối không quấy rầy anh.”
Quan Kình nhắm mắt lại: “Phụ nữ các cô đúng là nhàm chán. Định lên giường với tôi xong thì phủi mông đi luôn à?”
Cố Huệ Nguyên cởi cúc áo sơ mi của Quan Kình, cười và nói: “Em với anh không phải người yêu, không phải vợ chồng, cũng không phải quan hệ mua bán. Cùng lắm cũng chỉ là bạn tình thôi. Nếu anh thích thì chúng ta có thể lên giường, chúng ta không nói chuyện tình cảm nhưng em khá hài lòng với anh đấy.”
Câu cuối cùng của Cố Huệ Nguyên đầy cảm giác mời gọi.
Quan Kình thấy nóng trong người, cũng thấy hơi khó kiềm chế nên cuối cùng anh cũng không nhịn nữa, ôm Cố Huệ Nguyên vào phòng ngủ.
Mọi chuyện xong xuôi Quan Kình đi tắm còn Cố Huệ Nguyên khỏa thân nằm trong chăn, mặt cô ta vẫn còn ửng hồng, cô ta mơ màng muốn ngủ nhưng không ngủ hẳn mà chỉ là cơn mệt mỏi sau cuộc mây mưa.
Mười phút sau, Quan Kình mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm.
“Quan Kình, chúng ta làm bạn tình có được không?”
Quan Kình không đồng ý cũng không từ chối mà chỉ nói: “Hôm nay tôi ngủ lại đây.”
Cố Huệ Nguyên không quan tâm chuyện mình đang không có mảnh vải trên người mà mở chăn ra, ôm eo của Quan Kình. Thân thể của cô ta áp sát vào thân thể của anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái: “Anh còn chưa nói anh có đồng ý hay không đâu, sau này nếu em cần em sẽ tới tìm anh.”
Quan Kình vỗ mông Cố Huệ Nguyên một cái: “Cô có muốn đi tắm không?”
Cố Huệ Nguyên lắc đầu, tay quàng lấy cổ anh, cúi sát xuống tai anh thầm thì: “Em thích mùi hương của anh còn sót lại trên người em.”
Quan Kình cúi đầu nhìn xuống cô ta, môi anh mím chặt.
Anh lên giường với cô ta chỉ vì anh là một người đàn ông bình thường, xuất phát từ sự rung động hoàn toàn về mặt sinh lý với một người phụ nữ.
Tuy nhiên, khi nghe cô ta nói câu này, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khác lạ.
Quan Kình không bị cô Cố Huệ Nguyên quyến rũ, anh chỉ bình thản nói: “Ngủ đi.”
Cố Huệ Nguyên chui lại vào trong chăn, trùm kín mít: “Anh không ngủ à?”
“Tôi còn có chút chuyện phải ra ngoài.” Quan Kình bước đến bên giường, đưa tay ra sờ mặt Tống Huệ Nguyên: “Nằm trên giường người khác, cô có ngủ được không?”
“Ở trên giường của người khác có lẽ em sẽ mất ngủ nhưng ở trên giường của anh, em sẽ ngủ rất ngon.” Cố Huệ Nguyên cong môi: “Anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Quan Kình hít một hơi thật sâu rồi xoay người ra khỏi phòng ngủ. Lúc anh đưa tay ra mở cửa phòng, Cố Huệ Nguyên hỏi: “Tối nay anh có về không?”
Quan Kình dừng lại nhưng không quay đầu, anh nói: “Có về.”
Anh đang chột dạ nên không dám nhìn thẳng Cố Huệ Nguyên.
Vì bây giờ anh ra ngoài để gặp Tông Cảnh Hạo, thảo luận cách giải quyết chuyện này.
Quan Kình thay quần áo xong, anh không quay lại chào Cố Huệ Nguyên mà đi luôn.
Anh lái xe đến bệnh viện, chừng khoảng mười phút là tới nơi. Anh dừng xe xong thì mở cửa bước xuống.
Anh đi thang máy đến khoa nội trú VIP ở tầng 28. Anh lấy điện thoại gọi cho Tông Cảnh Hạo, tới đây giờ này anh sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Lâm Tân Ngôn.
Vì vậy Quan Kình định gọi Tông Cảnh Hạo ra ngoài nói chuyện.
Anh bấm số gọi cho Tông Cảnh Hạo, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Đưa mắt xung quanh tìm kiến, Quan Kình thấy Tông Cảnh Hạo và Tô Trạm đang ngồi trên ghế ở hành lang. Anh cúp điện thoại rồi bước lại chỗ hai người họ.