Chương 763: Quần áo hoạ tiết hoa trông sẽ trẻ trung hơn đó.
Tang Du chỉ muốn nói anh là kẻ lừa gạt, anh là đàn ông, anh căng thẳng cái gì? Thì nhìn thấy những đường gân xanh trên cổ anh nổi lên.
Rõ ràng anh vừa tắm xong, mà cơ thể đã chảy rất nhiều mồ hôi rồi.
Thẩm Bồi Xuyên chạm vào má cô: “Anh lo sẽ làm em sợ.”
Tang Du dè dặt nhìn anh, rõ ràng anh rất muốn, nhưng vẫn cố khống chế bản thân, tim cô cũng trở nên mềm mại, chủ động ôm lấy anh: “Em không sợ anh một chút nào.”
Cô ghé vào tai anh, mềm mại nói: “Em đã là người của anh rồi…”
Khi cả hai người đều đã sẵn sàng, không khí cũng cũng vừa vặn, để trở thành cặp vợ chồng thực sự, thì cả hai đều choáng váng.
Tang Du nhìn xuống cơ thể mình, từ trên giường đột ngột đứng dậy chạy vào nhà tắm.
Thẩm Bồi Xuyên ngây người nhìn vết máu trên giường, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau anh mới bình tĩnh trở lại, mặc dù sự kích động trong cơ thể vẫn chưa giảm bớt, nhưng não anh đã trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Một lúc sau, Tang Du mặc quần áo đi ra, cô cúi thấp đầu, hai tay nắm vạt áo: “Xin lỗi, bình thường em không bị vào lúc này, không biết sao tháng này lại bị sớm…”
Thẩm Bồi Xuyên ngồi bên mép giường, gấp lại áo choàng tắm, nói: “Không sao, không phải lỗi của em.”
Nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên khó chịu, trong lòng cô rất áy náy, cô bước đến: “Để em dọn lại giường.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không cần, em ngồi xuống đi, để anh dọn cho.”
Thẩm Bồi Xuyên mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào khác, cũng không thể nào làm “cuộc chiến đẫm máu”.
Tang Du đứng ở một bên, cụp mắt xuống, trong lòng nghĩ đến “bà dì”, tại sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc này cơ chứ?
Bầu không khí hôm nay rõ ràng rất tốt, nhưng lại bị “vị khách không mời” hủy hoại như thế.
Cô cắn môi, giật lấy ga giường trong thay Thẩm Bồi Xuyên: “Chân tay anh vụng về, làm không tốt bằng em, để em dọn cho.”
Cô nhanh chóng tháo chiếc ga giường dính máu xuống, đổi lại bộ chăn ga sạch sẽ.
Cô cho ga giường vào máy giặt giặt sạch, để Thẩm Bồi Xuyên ngủ, cô đi đến phòng khách gấp gọn đống quần áo khi nãy.
Cô ngồi trên ghế sô pha, từng bộ quần áo được gấp ngay ngắn, gọn gàng, cô ngây người nhìn chồng quần áo đặt trên bàn.
Thẩm Bồi Xuyên đến bên ghế sô pha, ôm lấy cô, nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Tang Du cụp mắt xuống, cô luôn cảm thấy trách bản thân. Trong lòng càng cảm thấy có lỗi với anh. Thà rằng không bắt đầu, rõ ràng mọi thứ diễn ra rất thuận lợi…
Thẩm Bồi Xuyên véo má cô: “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”
Tang Du ngước đầu nhìn anh: “Anh có ngủ được không?”
Thẩm Bồi Xuyên ho nhẹ: “Anh vừa uống một chai nước đá, có chút buồn ngủ rồi.”
Tang Du bĩu môi: “Nhưng em không ngủ được.”
Thẩm Bồi Xuyên gãi nhẹ mũi cô: “Em tự gây khó dễ cho bản thân sao?”
Tang Du dùng sức gật đầu: “Em chính là tự gây khó dễ cho bản thân, rõ ràng trước đây đều đến rất đúng ngày, thỉnh thoảng có bất thường cũng là chậm vài hôm, lần này tự nhiên lại đến sớm, không phải chống đối em thì là gì?”
Thẩm Bồi Xuyên ôm cô lên: “Được rồi, em đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”
Đặt cô lên giường, Thẩm Bồi Xuyên ôm cô: “Muộn lắm rồi em.”
Tang Du lật người, nép vào vòng tay anh, nhắm mắt, ở trong vòng tay anh cô có thể bĩnh tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn chưa thể vượt qua sự việc ngày hôm nay, nhưng tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.
Tang Du ngủ rất muộn, Thẩm Bồi Xuyên ngủ sớm hơn cô một chút, buổi sáng anh cũng thức dậy trước. Lúc anh thức dậy, Tang Du vẫn đang ngủ say, anh cũng không đánh thức cô, mà nhẹ nhàng ra khỏi giường.
Anh đem ga giường đã giặt hôm qua phơi lên, độc thân lâu như thế, trừ việc không biết nấu cơm, có rất nhiều việc anh có thể làm tốt.
Trên đường mua đồ ăn sáng về, anh đi qua siêu thị, liền bước vào mua thêm túi đường nâu.
Sau khi trở về, Tang Du vẫn đang ngủ, hơn nữa cũng không có động tĩnh là đã tỉnh dậy, Thẩm Bồi Xuyên đặt đồ ăn sáng lên bàn, đường nâu cũng đặt lên bàn, anh đun một ấm nước sôi, đổ vào bình giữ nhiệt, làm xong mọi việc mà Tang Du vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Anh mặc quần áo, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay trên cục rất bận, chuyện của bà, phải đợi đến lúc anh tan làm mới có thể giải quyết.
Bởi vì Tống Cục từ chức, hiện giờ mọi chuyện trong cục tạm thời do Thẩm Bồi Xuyên xử lý, công việc Tổng Cục để lại cho anh không ít, hiện tại đều do anh xử lý, đến khi nào cấp trên chọn được người tiếp quản vị trí.
Bệnh viện.
Tần Nhã thuận tiện ở lại chăm sóc Tô Trạm, cũng không kê thêm giường, cô ngồi luôn trên ghế cạnh giường nghỉ ngơi.
Bởi vì ban đêm phải thức dậy nhiều lần để kiểm tra tình hình của Tô Trạm, vì vậy đã tám giờ rồi cô vẫn chưa tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô mới tỉnh dậy, là bác sĩ đến phòng kiểm tra.
Tần Nhã vào nhà vệ sinh rửa mặt, bác sĩ kiểm tra vết thương trên người Tô Trạm, vẫn cần phải nằm theo dõi thêm một thời gian, chưa được một tuần không được xuống giường đi lại.
Tân Nhã đi đến, hỏi: “Anh ấy khi nào có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, nhìn người nằm trên giường một cái, nói: “Điều này cũng không thể nói chính xác được, cô nói chuyện với anh ấy nhiều một chút, không chừng có thể đánh thức ý thức của anh ấy.”
Thực ra bác sĩ muốn nói, nói chuyện với anh ấy nhiều chút, để xem liệu có thể khơi dậy lương tâm của anh, ngừng hành hạ những người yêu thương anh hay không?
Tần Nhã nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Cố gắng chăm sóc anh ấy, có việc gì cô cứ đến bàn y tá gọi tôi.” Bác sĩ nói.
Tần Nhã gật đầu, tiễn bác sĩ đi, cô quay lại ngồi lên ghế trong phòng bệnh, yên tĩnh nhìn anh.
Khẽ mở miệng, cổ họng không biết bởi vì vừa thức dậy, hay là do khóc vì buồn, mà rất khàn: “Tô Trạm, em đã không làm khó anh nữa rồi, khi nào anh mới tỉnh lại? Bà nội tuổi đã cao, không chịu nổi anh dày vò như thế đâu. Anh mau tỉnh lại đi.”
Tô Trạm không muốn Tần Nhã đau lòng, nhưng nếu đột nhiên tỉnh lại như thế, thì quá đột ngột, chỉ có thể tiếp tục giả bộ, anh không thể để mọi cố gắng thành công cốc được.
Nhất định phải tận dụng cơ hội này, giải quyết triệt để vấn đề.
Nhất định phải để bọn họ biết, sinh mệnh rất mong manh, nếu bọn họ không biết quý trọng, thật sự sẽ có một ngày anh cứ hôm mê như thế mà rời đi.
Đối mặt với sự sống và cái chết, những mâu thuẫn trước đây đều nhỏ nhặt đến mức nào?
Tô Trạm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Nhã không giấu được có chút thất vọng, cô xoa xoa mặt mình, để bản thân phấn chấn trở lại, chuẩn bị đi lấy nước rửa mặt rửa tay cho Tô Trạm.
Lúc này điện thoại trên bàn đổ chuông, cô cầm lên, phía trên hiển thị số điện thoại của Thiệu Vân.
Cô ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai: “Chú hai.”
Thiệu Vân nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi thăm chút tình hình của Tô Trạm thế nào rồi?”
Tần Nhã nhìn anh: “Vẫn đang hôn mê, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.”
“Cháu không được nghỉ ngơi đúng không? Cũng không được ăn uống đầy đủ đúng không?” Thiệu Vân quan tâm nói: “Chú nghe giọng của cháu yếu đi rất nhiều, đừng để đến lúc Tô Trạm khỏe rồi, cháu lại đổ bệnh, dù là lúc nào cũng không được vì đàn ông mà làm bản thân trở nên nhếch nhác, cháu biết chưa?”
Tần Nhã tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nói: “Cháu biết rồi ạ.”
“Cháu nói cho chú biết địa chỉ bệnh viện, chú gọi đồ đến ăn cho.” Thiệu Vân nói.
Tần Nhã cười: “Chú hai, chú đừng nói đùa nữa, chú ở thành phố C cơ mà…”
“Chỉ cần chú ở trên trái đất này, đều có thể gọi đồ ăn cho cháu, một cuộc điện thoại có thể giải quyết được ngay, cháu đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.”
Tần Nhã cười: “Đến khi nào chú mới có thể nghiêm túc một chút?”
Tô Tạm nhẹ nhàng mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Tần Nhã đang đứng trước cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng có thể cảm nhận được, cuộc nói chuyện giữa cô và Thiệu Vân rất tự nhiên, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
“Chú luôn rất nghiêm túc, chỉ có cháu cảm thấy chú không nghiêm túc, là bởi vì chú thích mặc quần áo hoa, nhưng mà quần áo hoa thì trông trẻ trung hơn mà.”
Tần Nhã: “….”
Quần áo hoa sao có thể nói là trông trẻ trung hơn được?