Chương 77: Tự lột quần mình
Lâm Hi Thần quay đầu.
Cậu bé nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh bồn rửa tay, ưu nhã xoa tay, miễn cưỡng mở mắt ra: “Không đủ cao à?”
Lâm Hi Thần ngửa đầu ra sau, thua chiều cao nhưng không thể thua khí thế được.
“Tôi không đi tiểu.”
Cậu không thể thừa nhận trước mặt người đàn ông phụ bạc này rằng cậu muốn đi tiểu nhưng lại không đủ chiều cao đâu.
Tông Cảnh Hạo ném tờ giấy lau tay vào thùng rác, nhìn cậu bé một cái: “Cháu chắc chắn không cần tôi hỗ trợ chứ?”
“Không cần.”
Lâm Hi Thần ngẩng đầu lên, kiên định nói.
“Được.”
Tông Cảnh Hạo xắn ống tay áo sơ mi, lộ ra một nửa cánh tay rắn chắc, một tay đút trong túi quần, nhìn thoáng qua bồn tiểu, lại liếc mắt nhìn chiều cao của Lâm Hi Thần: “Có cốt khí đấy.”
Lâm Hi Thần mím chặt môi, trán rịn mồ hôi, cơ thể bé nhỏ run lẩy bẩy.
Cậu bé sắp không nhịn được nữa rồi.
Thế nhưng ở trước mặt người đàn ông phụ bạc này, không thể nhận thua, càng không thể để hắn hỗ trợ được.
Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, vô cùng nhẫn nhịn.
Tông Cảnh Hạo nhíu mày, dứt khoát tựa bên cạnh gương, hắn muốn xem xem cậu nhóc này có thể chịu đựng được bao lâu.
Người không lớn mà tính tình thì không nhỏ.
“Có thể nói một chút xem tại sao lại có địch ý với tôi như vậy không?”
Lâm Hi Thần càng tức giận hơn, hắn không cần mẹ, tại sao lại hôn mẹ?
Hắn không có tư cách, cậu muốn tìm một người đàn ông tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần cho mẹ.
“Chú bắt nạt mẹ tôi, đừng cho rằng tôi không nhìn thấy.”
Lâm Hi Thần nhìn hắn chằm chằm.
Hận không thể đâm thủng hắn.
“Tôi bắt nạt cô ấy?”
Hắn nhả ra mấy chữ này, trong lòng thì suy nghĩ, hắn bắt nạt Lâm Tân Ngôn bị cậu nhóc này nhìn thấy lúc nào nhỉ.
Mới gặp mặt được tổng cộng hai lần thôi mà.
Lần đầu tiên cậu nhóc này đã cho hắn một ‘bất ngờ’ to lớn rồi. Hắn híp mắt, chẳng lẽ ý cậu bé là chuyện lúc ở LEO hắn lôi Lâm Tân Ngôn đi rồi hôn cô trong cầu thang, bị cậu bé nhìn thấy, cho nên.
A! Tông Cảnh Hạo đứng thẳng lên, đi hai bước về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Hi Thần, nhìn thẳng vào cậu bé, nhìn lướt qua hai chân khép chặt lại của cậu bé, khẽ cười: “Tôi bắt nạt đấy, cháu làm gì được tôi?”
Lâm Hi Thần trừng to mắt hơn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Không biết là tức giận hay là nghẹn tiểu, cả người đều run rẩy.
“Xin tôi đi, tôi sẽ giúp cháu, thế nào?”
Tông Cảnh Hạo đứng lên, phủi vạt áo không một nếp nhăn: “Không muốn thì tôi đi đấy nhé?”
Sắp tè ra quần rồi.
Lâm Hi Thần sắp khóc đến nơi, cố gắng mở to mắt: “Đừng, đừng đi. Tôi cần.”
“Cháu đi với ai tới đây thế?”
“Mẹ và bà ngoại tôi. Tôi sắp tè ra quần rồi.”
Lâm Hi Thần tội nghiệp, đôi mắt đỏ bừng.
Tông Cảnh Hạo không tiếp tục đùa cậu bé nữa, đi đến trước mặt cậu bé: “Tự lột quần đi.”
Lâm Hi Thần hành động nhanh, chốc lát đã cởi quần ra rồi.
Tông Cảnh Hạo bế cậu bé từ phía sau, đi đến trước bồn tiểu với độ cao thích hợp cho cậu bé đi tiểu.
Lâm Hi Thần đi tiểu xong, nói một câu: “Cảm ơn.”
Tông Cảnh Hạo sửng sốt một chút, không nghĩ tới đứa trẻ này sẽ nói cảm ơn, rất là bất ngờ.
Lâm Hi Thần mặc quần vào, nhìn lướt qua Tông Cảnh Hạo: “Tôi ân oán rõ ràng, chú giúp tôi không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho chú.”
“…” Tha thứ cho hắn?
Hắn có chuyện gì cần cậu bé tha thứ chứ?
Ra khỏi toilet, Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn cậu bé: “Các người ở phòng nào?”
Lâm Hi Thần đảo mắt, hắn hỏi điều này làm gì?
Chẳng lẽ lại muốn bắt nạt mẹ?
“Số sáu.”
Bước chân của Tông Cảnh Hạo chợt dừng, nhìn cậu bé một cái, lòng cảnh giác của cậu nhóc này cao thật đấy.
“Tôi đi đây.”
Lâm Hi Thần cảm giác được bị phát hiện cậu nói láo nên co cẳng chạy.
Vừa trở về đã gặp phải người đàn ông phụ bạc này rồi, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Cậu bé xác định không có người đi theo thì tựa lên tường giơ tay lên, dùng đồng hồ điện thoại gọi cho giáo viên xin giúp đỡ.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
“Cô, con gặp phải tên đàn ông phụ bạc kia.”
“Ừm.”
Cậu bé kể hết chuyện mình gặp Tông Cảnh Hạo.
“Bây giờ chúng con đang ở nhà hàng ăn cơm, con làm thế nào để hắn xấu mặt, mất thể diện trước mặt mọi người đây?”
Lâm Hi Thần lau mặt.
Bên kia suy nghĩ hai phút, hỏi: “Trên người con có tiền không?”
“Có.”
“Con đi đến tiệm thuốc, mua một hộp Durex, nếu người trong tiệm thuốc hỏi con ai bảo con mua thì con nói là cha của con nhé. Nếu xung quanh không có tiệm thuốc thì mua trong siêu thị cũng được. Mua xong thì con…”
“Con biết rồi.”
Nghe rồi, Lâm Hi Thần chạy đến quầy lễ tân, hỏi: “Xung quanh đây có tiệm thuốc hoặc siêu thị không ạ?”
“Rẽ phải, cách đây không xa lắm có một cái siêu thị.”
“Cảm ơn.”
Lâm Hi Thần thành công mua được một hộp Durex theo chỉ dẫn của giáo viên, mở ra, vứt hộp đi, cậu bé hiếu kỳ không biết đây là thứ gì.
Lấy tay sờ mò, hiếu kỳ muốn mở một cái ra xem, nhưng giáo viên nói không được mở ra.
Cậu bé không thể không nghe theo cô gái, chịu đựng hiếu kỳ mà quay về nhà hàng.
Trở lại nhà hàng, cậu bé đến quầy lễ tân: “Cô ơi, nơi này có vị khách nào họ Tông không?”
Lâm Hi Thần mở to đôi mắt đen láy như biết nói ra, cái mũi nhỏ ngạo nghễ nhếch lên, gương mặt xinh xắn đứng thẳng ở đó, như một thân sĩ phương tây.
Bộ dáng khiến người ta yêu mến, ai cũng thích những điều đẹp đẽ.
Cô lễ tân rất nhiệt tình, chỉ phòng số sáu: “Ở đó, số sáu.”
Số sáu?
Lâm Hi Thần nháy mắt mấy cái, không trách được cậu nói láo lại bị vạch trần nhanh thế.
Thì ra hắn ở ngay phòng số sáu.
“Cảm ơn cô ạ.”
Nói xong, Lâm Hi Thần chạy về phía phòng số sáu.
Cậu bé đưa tay lên vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng ra.
Phòng lớn như vậy nhưng chỉ có bốn người, đều là đàn ông, một bàn đồ ăn lớn, dường như không nhúc nhích, trước mặt bọn họ đều có rượu, đang uống rượu.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người trong phòng đều nhìn về phía cửa theo bản năng.
Dù sao, phục vụ ở đây đều sẽ gõ cửa trước khi vào.
Sao lại là một đứa trẻ thế này?
Hẳn là đi nhầm phòng rồi.
Quan Kình lại quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo bởi vì cậu ta biết cậu bé này.
Lúc điều tra Lâm Tân Ngôn đã nhìn thấy ảnh của cậu bé.
“Có phải cháu đi nhầm phòng không?”
Lý tổng của công ty Thịnh Đại nhìn Lâm Hi Thần nói.
Lâm Hi Thần lắc đầu, chỉ vào Tông Cảnh Hạo: “Không, cháu tới đây tìm chú ấy.”
Thì ra không phải là đi nhầm phòng.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tông Cảnh Hạo, thần sắc khác nhau. Quan Kình thì muốn nhìn hắn xem hắn sẽ có biểu cảm gì khi thấy con trai của Lâm Tân Ngôn.
Trong ánh mắt dò xét của mọi người, Lâm Hi Thần đi tới, móc túi đưa Durex cho Tông Cảnh Hạo: “Chú ơi, chú vừa đi toilet, đánh rơi đồ, cháu nhặt lên cho chú rồi này, trả lại cho chú nhé.”
Đồ gì rơi cơ, mọi người đều vươn đầu nhìn đồ vật trong tay Lâm Hi Thần.
Đợi đến khi thấy rõ.
Quan Kình “…” Lý tổng “…” Tông Cảnh Hạo cau mày, nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ của Lâm Hi Thần, cậu nhóc lấy mấy thứ này ở đâu ra?
Biết đây là cái gì không?
Của hắn sao?
“Tông tổng, hào hứng quá nhỉ, lúc nào cũng mang theo người, đây là chuẩn bị cho bất cứ tình huống gì sao?”
Lý tổng suýt thì phun hết cả ngụm rượu vừa mới uống vào miệng ra.
Bình thường, Tông đại thiếu gia lạnh lùng sang chảnh là thế, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Việt, con đường tài chính và kinh tế, thường xuyên là nhân vật trang bìa lại có ham mê mang ‘áo mưa’ theo như vật tùy thân?
Ha ha.
Hắn ta phát hiện được chuyện lớn gì rồi?
Trông có vẻ ra dáng lắm mà.
Lý tổng cảm thấy tam quan đều thay đổi rồi.
Quan Kình yên lặng nhìn trời, Tông Cảnh Hạo có ham mê này từ lúc nào vậy?
Lâm Hi Thần mới có năm tuổi mà lúc này lại đang bày ra dáng vẻ ngây thơ, với lại lúc nãy Tông Cảnh Hạo quả thực là đi toilet, bọn họ hoàn toàn tin rằng đồ vật kia là của Tông Cảnh Hạo.
Một đứa trẻ năm tuổi có lẽ không nhận ra đó là cái gì đâu.