Chương 774 Cô sẽ không sao đâu
“Có máu.”
Trần Thi Hàm nhìn thấy nơi Tông Cảnh Hạo đi qua, có máu chảy ra từ chân Lâm Tân Ngôn.
Văn Hiểu Tịch vô thức nhìn mặt đất, quả nhiên mặc dù không nhiều, nhưng trên sàn nhà trắng, rất nổi bật.
Anh ấy kinh ngạc run lên, miệng há hốc, không thể phát ra âm thanh.
May là Trần Thi Hàm bình tĩnh hơn, chạm mạnh vào anh ấy: “Khả năng là sắp sinh. Chúng ta đi nhanh xem có giúp được gì không?”
Văn Hiểu Tịch hoàn hồn, lập tức chạy tới, nói: “Tôi đi lái xe.”
Tông Cảnh Hạo không biết có nghe thấy hay không, tóm lại không trả lời anh ấy.
Chỉ thấy anh bước đi cực kỳ nhanh, trên mặt không có nhiều biểu cảm, thực ra trong lòng đã rối loạn, không còn là người đàn ông vẫn luôn bày mưu tính kế nữa.
Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy bước chân của anh ấy rất nhanh, lộn xộn và bất an.
Đi ngang qua địa điểm tổ chức đám cưới, chiếc xe họ hẹn khi đến đã đậu bên đường.
Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đến gần, tài xế vội vàng xuống xe mở cửa sau, anh ta bàng hoàng khi thấy trên người Lâm Tân Ngôn có vết máu: “Mợ chủ, chị ấy …”
“Lái xe!”
Tông Cảnh Hạo giận dữ hét lên.
Tài xế vội vàng ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, phóng đi với tốc độ nhanh nhất.
Lâm Tân Ngôn vùi đầu vào vòng tay của Tông Cảnh Hạo, dùng tay nắm chặt lấy cổ áo anh, nhưng dù có làm như thế nào thì cô cũng không thể giảm bớt cơn đau trong bụng.
Giống như bị cắt từng khúc thịt.
Sắc mặt cô vô cùng khó coi, từ xanh chuyển sang xám xanh, hô hấp ngày càng gấp gáp.
Tông Cảnh Hạo ôm cô, hôn lên trán cô: “Anh ở đây, anh ở bên cạnh em, chúng ta sẽ sớm đến bệnh viện, không sao đâu, không sao đâu…”
Anh dường như đang an ủi cô, cũng là đang an ủi chính mình, anh chỉ cảm thấy trái tim bị lấp chặt, đè ép, quấn lại, ngay cả thở cũng khó khăn.
Cổ của anh đều ướt đẫm, đó là nước mắt và mồ hôi của Lâm Tân Ngôn, trán cô lạnh như băng, rỉ mồ hôi như mưa.
“Em… đau quá.” Môi cô run lên, đều là tiếng nức nở khàn khàn.
Tông Cảnh Hạo ôm chặt lấy cô, lần này anh thấy trên tay có chút ướt, anh nghĩ là mồ hôi, cúi đầu kéo chiếc váy cô đang đè ra, màu trắng nguyên bản đã bị nhuộm đỏ.
Tài xế phóng nhanh, đã vượt qua hai đèn đỏ.
Tông Cảnh Hạo thúc giục, “Nhanh lên!”
Tài xế lại đạp ga, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên trán ra mồ hôi cũng không kịp lau, chuyên chú nhìn phía trước, lái xe.
Cơ thể của Lâm Tân Ngôn ngày càng co giật, khuôn mặt của cô thậm chí còn tệ hơn trước.
Tông Cảnh Hạo vuốt ve khuôn mặt của cô, hôn lên đôi môi trắng bệch của cô: “Không sao, không sao, có anh ở đây, chúng ta sẽ sớm đến bệnh viện.”
Ý thức của Lâm Tân Ngôn dần mơ hồ, không thể nhìn rõ anh, cũng không thể đáp lại bất cứ câu gì của anh.
Lúc này, xe cuối cùng cũng dừng ở bệnh viện, tài xế xuống xe mở cửa sau để Tông Cảnh Hạo thuận lợi xuống xe, chạy đến bệnh viện rồi gọi bác sỹ.
Tông Cảnh Hạo bế Lâm Tân Ngôn đến đại sảnh, các bác sĩ đã đẩy giường cấp cứu tới, bác sĩ, yêu cầu anh đặt bệnh nhân lên giường.
Anh cúi người để đặt Lâm Tân Ngôn lên đó, Lâm Tân Ngôn giữ chặt cổ áo anh, vì vậy anh cúi xuống, đi theo bác sĩ vào phòng cấp cứu.
Tới cửa, bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần lập tức phẫu thuật, anh không thể vào…”
Tông Cảnh Hạo nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm phiền các anh…”
Lâm Tân Ngôn buông tay ra, lắc đầu một cách yếu ớt, như thể nói anh không cần đi vào.
Bác sĩ đẩy Lâm Tân Ngôn vào, nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn không buông tay cô.
“Xin chờ ngoài cửa.” Bác sĩ xoay người tiến vào phòng phẫu thuật, cửa phòng lập tức đóng lại.
Đèn báo ở góc trên bên phải sáng đỏ cho biết người ngoài không được làm phiền trong quá trình thao tác.
Tông Cảnh Hạo đứng trước cửa phòng mổ như mất hồn, không chút nhúc nhích.
Người lái xe đứng nhìn không dám nói gì.
Mười phút sau, Văn Hiểu Tịch cùng người nhà cũng tới, Lý Tịnh đỡ Văn Khuynh đi nhanh tới, Văn Hiểu Tịch cùng Trần Thi Hàm bước nhanh tới phòng phẫu thuật trước mặt.
“Đưa vào phòng phẫu thuật chưa?” Anh hỏi.
Lúc này, Tông Cảnh Hạo không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của bất kỳ ai.
Là xe thấp giọng nói: “Đã vào phòng phẫu thuật.”
Mọi người đều đợi bên ngoài.
Sau một tiếng đồng hồ không thấy động tĩnh gì, bầu không khí bắt đầu trầm mặc, không ai dám nói gfi, từng phút từng giây trôi qua như dày vò người ta.
Đột nhiên, điện thoại di động của tài xế vang lên.
Anh ta vội vàng bước sang một bên nghe, chính là Trang Tử Khâm gọi điện đến. Bà thường được tài xế lái đến bệnh viện đưa cơm, nên lấy số điện thoại của tài xế để tiện liên lạc. Hôm nay Lâm Tân Ngôn đi ra ngoài một hồi, bà gọi cho tài xế hỏi tải sao bây giờ vẫn chưa về.
Lái xe nghĩ Trang Tử Khâm là mẹ của Lâm Tân Ngôn nên nói với bà ấy: “Chúng tôi đã về rồi, mợ chủ chắc sắp sinh. Chị ấy đã vào phòng mổ rồi, nhưng tình hình vẫn chưa rõ…”
Thân thể Trang Tử Khâm chấn động: “Sao lại không rõ tình hình?”
Tài xế nói: “Chúng tôi đang ở phòng mổ tầng 6, bác đến đây đi”.
Anh ta không thể nói rõ ràng.
Trang Tử Khâm cúp điện thoại xong lập tức bước ra khỏi tiểu khu.
Bà đi tới cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy có người nhà họ Văn, cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Cảnh Ngôn cách cửa phòng mổ gần nhất.
Nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của anh, vết máu đã khô lại đã chuyển sang màu đỏ sẫm, trên tay cũng có.
Bà lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cố gắng đè nép hoảng loạn trong lòng, trấn an anh: “Khổ sở mấy Ngôn Ngôn đều đã trải qua, sau này chỉ còn là những ngày tốt đẹp, con bé sẽ không sao đâu, con cũng đừng quá lo lắng. Bây giờ đi rửa tay đi, chờ tí Ngôn Ngôn ra, nhìn con thế này sẽ không vui đâu.”