Chương 80: Càng thích tự chứng minh hơn
Lâm Tân Ngôn không lạ với việc Quan Kình sẽ xuất hiện ở đây, là hắn ép cô trở về, chắc chắn sẽ biết chỗ ở của cô.
Vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói với hắn.
“Đi thôi.” Lâm Tân Ngôn đi về phía xe của Quan Kình.
Quan Kình không đi ngay lập tức mà nhìn thoáng qua Vu Đậu Đậu: “Về sau không được quấy rối cô ấy, lần sau mà bị tôi nhìn thấy thì tôi không nói chuyện dễ dàng như vậy đâu.”
Cảnh cáo xong người đàn ông quấy rối Lâm Tân Ngôn, Quan Kình mới lên xe.
Lâm Tân Ngôn yên lặng, cái gì cũng không hỏi, ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ xe.
Quan Kình quay đầu liếc nhìn cô một cái, chuyên tâm lái xe của mình, phong cảnh ven đường càng ngày càng quen thuộc, sáu năm chẳng hề thay đổi, đây là đường đi đến biệt thự.
Chân mày Lâm Tân Ngôn hơi nhíu lại.
Mặc dù sống ở đây không lâu, nhưng chuyện đã xảy ra ở đây, cô vẫn nhớ y nguyên.
Xe nhanh chóng dừng lại, Lâm Tân Ngôn thở phào một hơi, bình tĩnh cảm xúc mới đẩy cửa xe, xuống xe.
Quan Kình không có ý muốn đi vào, mà nói với cô: “Tông tổng đang chờ cô ở trong đó, cô tự đi vào đi.”
Lâm Tân Ngôn nhìn cậu ta một cái: “Biết hắn tìm tôi có chuyện gì không?”
“Việc cá nhân của ông chủ, tôi không rõ lắm.”
Lâm Tân Ngôn cười một chút, đây chính là người của Tông Cảnh Hạo, nếu có chuyện gây bất lợi cho cô, sao lại nói trước cho cô được chứ?
Câu này đúng là hỏi thừa.
Cô đi tới cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa lớn ra.
Phòng khách lớn rộng rãi, đơn giản, tràn ngập ánh sáng không nhuốm bụi trần ở phía bên phải, chiếc dương cầm do Lâm Quốc An đưa tới năm đó vẫn ở vị trí kia, dường như chưa bị động vào.
Năm đó cô xảy ra tai nạn xe cộ nên vội vàng đi, chẳng mang gì cả, ngay cả quần áo cũng không, chớ nói chi đến dương cầm.
Cô cất bước đi tới.
Dường như mọi thứ ở đây đều không thay đổi, bày biện vẫn y như lúc cô rời đi.
“Còn nhớ rõ nơi này sao?”
Lầu hai, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, lộ ra một nửa cánh tay rắn chắc, một tay hắn đút túi quần, một tay cầm ly rượu đế cao sóng sánh chất lỏng màu đỏ ở bên trong, nó giống như có sinh mệnh vậy, mềm mại uyển chuyển trong ly thủy tinh theo từng động tác của hắn.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, cười yếu ớt: “Tông tiên sinh.”
Biểu lộ trên mặt Tông Cảnh Hạo chợt đống băng, Tông tiên sinh?
Trước kia, cô là người đầu tiên xưng hô với hắn như vậy, nhưng sau khi nghe hắn tự gọi tên mình, hắn đã không thích xưng hô này.
Có vẻ lạ lẫm, xa cách.
Hắn càng thích cô gọi tên mình hơn.
“Còn nhớ nơi này không?” Hắn cất bước đi xuống.
“Thời gian lâu rồi, không còn nhớ rõ lắm.” Lâm Tân Ngôn mạnh miệng không thừa nhận.
Phủ định tất cả ký ức với hắn, và cả tình cảm nữa.
“Anh gọi tôi đến đây hẳn là có chuyện muốn nói với tôi?” Lâm Tân Ngôn đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau đầy ưu nhã, khuỷu tay khoác lên tay vịn: “Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn nói với Tông tiên sinh.”
Cô có việc muốn nói với hắn?
Điều ấy khiến Tông Cảnh Hạo hơi bất ngờ.
Hắn đưa tay đặt ly rượu đỏ ở trước mặt Lâm Tân Ngôn: “Chuẩn bị cho cô này.”
Lâm Tân Ngôn lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Tông Cảnh Hạo nhíu mày, giọng điệu này, bộ dáng này, là thật muốn coi hắn như người xa lạ?
Hắn nén nhịn không vui, ngồi xuống đối diện cô.
“Muốn nói gì với tôi?”
Lâm Tân Ngôn nắm chặt hai tay: “Sáu năm trước anh nói ly hôn, dựa theo ước định lúc đó cũng nên ly hôn rồi. Nhưng bởi vì tôi dẫn đến việc không thể ly hôn được, không tiện cho anh, tôi hết sức xin lỗi. Lần này tôi đến là muốn làm thủ tục…”
“Đây chính là điều cô muốn nói với tôi?” Tông Cảnh Hạo ngắt lời cô.
Hắn đã nói rồi, hắn đã hủy bỏ đính hôn với Hà Thụy Lâm, vậy mà đến cùng cô lại nói với hắn thế này sao?
Lần trước hắn chưa nói rõ ràng sao?
Sắc mặt của hắn xụ xuống.
“Đúng vậy, lời của Tông tiên sinh, tôi đã cân nhắc rồi, dù cho anh có thể chấp nhận thì tôi cũng không chấp nhận được. Cho nên, tôi nghĩ vẫn là dựa theo Tông tiên sinh, dựa theo ước định của chúng ta, chúng ta ly hôn thôi.”
Nói xong những lời này, lòng bàn tay cô đã chảy ra một lớp mồ hôi.
Tông Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng.
Thân hình thon dài ngã vể sau ngửa mặt lên, tựa vào trong ghế sofa, ung dung nhìn cô.
Lâm Tân Ngôn bị hắn nhìn đến mức đứng ngồi không yên.
Mãi mới tìm được âm điệu bình thường: “Nếu anh có thời gian, hôm nay có thể làm thủ tục…”
Dường như nghĩ đến điều gì, Lâm Tân Ngôn tự giễu cười một tiếng: “Sao tôi lại quên mất chứ, chuyện như thế này vốn không cần Tông tiên sinh tự xử lý, anh chỉ cần nói với Quan trợ lý một tiếng là được.”
Tông Cảnh Hạo cau mày.
“Cô nói xong rồi sao?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, ngồi thẳng người lên, chuẩn bị nghe xem hắn tìm mình là muốn nói gì.
Tông Cảnh Hạo không mở miệng nói mà lấy điện thoại di động tìm một tin tức xã hội, đưa tới trước mặt cô.
Lâm Tân Ngôn nghi ngờ, ánh mắt dò xết nhìn sang, khi thấy ảnh chụp, các dây thần kinh trong đầu cô siết chặt lại, lập tức đưa tay lấy điện thoại di động, bên trong là ảnh con trai cô, bối cảnh hình như là trong phòng bao nhà hàng, trong tay Lâm Hi Thần đang cầm gì đó, cũng vô cùng bắt mắt, sườn mặt Tông Cảnh Hạo cũng rất rõ ràng.
“Đây là cái gì?”
“Lúc tôi ăn cơm bàn chuyện làm ăn với Lý tổng, con trai cô xông tới, cầm mấy món đồ kia, nói là của tôi, ngay trước mặt những người kia, còn bị người có lòng riêng chụp lại, đăng lên mạng.” Hắn đưa tay, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, tháo nút cổ áo, bộ dáng hờ hững: “Tin này đã truyền ra ngoài, cô biết người ta nói tôi thế nào không?”
Điều Lâm Tân Ngôn khiếp sợ không phải là Lâm Hi Thần dây vào Tông Cảnh Hạo mà là cậu bé lấy được mấy món đồ kia từ đâu ra?
Cậu mới chỉ là một đứa bé năm tuổi.
“Thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ dạy lại thằng bé…” Không đúng, Lâm Hi Thần chắc chắn không lấy được món đồ này, ngộ nhỡ thật sự là hắn rơi thì sao?
“Không phải của tôi.” Tông Cảnh Hạo trầm giọng.
Nhìn ra được ý nghĩ của Lâm Tân Ngôn, không phải vẫn còn lý trí thì hắn đã túm lấy cổ áo cô mà hét rằng hắn không có thói quen mang theo món đồ kia như một vật tùy thân đâu!
Lâm Tân Ngôn cười lạnh một tiếng: “Con trai tôi còn nhỏ như vậy, chỉ sợ cũng chẳng biết đó là cái gì, mà vì sao nó không cho người khác mà lại cho anh?”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn vẫn tin tưởng con trai mình.
Cậu bé có hơi khôn vặt, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ ra cách hãm hại hắn bằng món đồ kia.
Ha ha.
Được lắm.
Tông Cảnh Hạo đứng lên, ngón tay cởi từng nút áo sơ mi ra, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, tà ác, điên cuồng.
Lâm Tân Ngôn không tự chủ được mà ngồi lui về phía đằng sau, cảnh giác nhìn hắn: “Anh làm gì?”
Tông Cảnh Họa cười: “Đương nhiên tôi phải chứng minh với cô, tôi có thói quen dùng món đồ kia hay không chứ.”
“…”
“Tôi trở về sẽ hỏi nó sau. Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi đã.” Nói rồi cô liền đứng dậy muốn rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!