Chương 805: Không biết tự lượng sức mình
Tang Du có tiền, chiếc thẻ mà Thẩm Bồi Xuyên đưa cho cô ấy lần trước đã gửi ngân hàng rồi, cô ấy không tiêu nhiều, mặc dù có tiền trong tay nhưng cô ấy sẽ không tiêu xài bừa bãi, trong lòng cô ấy vẫn có chút hiếu thắng.
Mặc dù đã là vợ chồng với Thẩm Bồi Xuyên, cô ấy vẫn chưa đi làm và cũng không có nhiều tiền nhưng cô ấy sẽ không tiêu tiền của Thẩm Bồi Xuyên, muốn mua những thứ có giá trị thì phải tự mình nỗ lực.
Không thấy Tang Du lên tiếng, Vương Thính Tuyết trợn to mắt: “Thật sự là chồng cậu không đưa tiền cho sao?” Sau đó cô ấy lại nói: “Cậu nhỏ hơn anh ta rất nhiều, anh ta không đưa tiền để nuôi dưỡng cậu sao?”
Tang Du nghe những lời này rất chói tai, cô ấy còn nhỏ nên cần người khác nuôi dưỡng sao?
Đây là quy luật gì chứ?
Lời này dù có nghe thế nào cũng không hay, như thể cô ấy kết hôn với Thẩm Bồi Xuyên là để sử dụng tiền của anh ấy vậy.
“Tớ cưới anh ấy vì tớ thích anh ấy, không phải vì tiền của anh ấy.” Tang Du nhấn mạnh.
Vương Thính Tuyết cười, an ủi cô ấy: “Tớ biết rồi, tớ cũng không có ý gì đâu, cậu đừng kích động.”
Tang Du liếc nhìn cô ấy, có chút không tin được.
Vương Thính Tuyết nói: “Được, được rồi, tớ đã nói sai, nhưng không có ý gì đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Thật ra, cô ấy thật sự vô tình nói ra, cô ấy không có ý nói là Tang Du lấy chồng là để tiêu tiền của người ta.
Chỉ là khi đang nói chuyện, cô ấy vô ý nói ra điều này, không ngờ Tang Du lại nhạy cảm như vậy.
Khi đến nơi, Vương Thính Tuyết đi mua trà sữa, cả hai khoác tay nhau bước vào trung tâm mua sắm, vì là cuối tuần nên trung tâm mua sắm rất đông đúc.
“Ở đằng kia có quần áo của phụ nữ, chúng ta qua đó đi.” Vương Thính Tuyết kéo Tang Du đi cùng, cô ấy không có mua gì nên đi theo Vương Thính Tuyết.
Sau khi Thẩm Bồi Xuyên rời đi, Trang Tử Khâm nói là thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn, bảo rằng áo khoác của Tông Ngôn Thần đã nhỏ hơn một chút. Năm nay nó đã lớn hơn nhiều và cần phải mua cho cậu bé một chiếc áo mới. Cũng phải mua quần áo cho Tông Ngôn Hi. Một số chiếc từ năm ngoái đã không thể mặc được. Tông Ngôn Thần cao, nhưng cậu bé trong năm nay đã cao hơn nhiều.
Trang Tử Khâm và vú Vu, Lâm Tân Ngôn mang Tiểu Bảo đi mua quần áo mùa thu cho hai đứa trẻ.
Cô bây giờ càng ngày càng cảm thấy mình giống như một bà nội trợ, nhưng là kiểu bà nội trợ thoải mái, ra ngoài có tài xế, không cần tự mình lái xe, có Trang Tử Khâm và vú Vu ở nhà giúp cô chăm sóc bọn trẻ.
Tông Cảnh Hảo thì kiếm tiền, coi như cô không có việc gì để làm, cô không thích một ngày như vậy, cô hy vọng có thể làm những gì mình thích làm.
Tuy nhiên, Tông Cảnh Hạo không cho cô đến thành phố C và chỉ có thể làm nội trợ ở nhà.
Cô đến đây được một lúc, người lái xe cầm trên tay một ít túi đồ đi theo cô, vốn dĩ là mua quần áo cho Tông Ngôn Hi và Tông Ngôn Thần, nhưng khi nhìn thấy cửa hàng đồ dùng trẻ em, cô bước vào và thấy rất nhiều quần áo nhỏ, rất dễ thương, nên cô đã mua một vài thứ.
Tại đây, Vương Thính Tuyết đưa Tang Du đến một cửa hàng trang sức,Tang Du chớp mắt nhìn cô ấy: “Thính Tuyết, cậu muốn mua cái gì sao?”
Vương Thính Tuyết thì thầm vào tai cô ấy: “Không mua.”
Tang Du không hiểu, tại sao cô ấy lại vào cửa hàng nếu cô ấy không muốn mua chứ? Và nhìn xem, không có thứ nào rẻ cả, có thứ hàng chục nghìn, ít thì vài nghìn, không có cái nào giá vài trăm cả.
“Nếu không mua thì chúng ta không cần vào xem đâu.” Tang Du cảm thấy như vậy không cần thiết, đi loanh quanh thì thật lãng phí thời gian, lại có vẻ không hay cho lắm.
“Tang Du, chúng ta ở đây đi dạo phố, tớ muốn xem một chút, dù sao thì thử một chút cũng không mất tiền.”
Nói xong, Vương Thính Tuyết kéo Tang Du vào cửa hàng, một người phục vụ bước ra chào đón.
Vương Thính Tuyết kéo Tang Du đi về phía khu bán vòng cổ, đèn trong cửa hàng trang sức rất sáng, trang sức đều làm bằng chất liệu kim loại đắt tiền nên trông sáng bóng.
Con gái đều thích những món đồ trang sức tinh xảo, và Tang Du cũng thích chúng, nhưng cô ấy có thể kiềm chế bản thân, chỉ mua những gì mình có thể.
Đừng bao giờ làm điều gì vượt quá khả năng của mình.
Bây giờ Vương Thính Tuyết không có đủ tài chính để mua những thứ này, nhưng thử thì vẫn được.
Cô ấy chỉ vào một sợi dây chuyền bạch kim mà cô ấy đã nhìn thấy vô số lần trên mạng, bây giờ nhìn thấy hàng thật, cô ấy muốn đeo thử: “Có thể cho tôi xem cái này được không?”
Nhân viên bán hàng đeo một chiếc găng tay nói được, mở tủ kính lấy sợi dây chuyền ra, cho vào khay trang sức màu đỏ cho cô ấy xem.
Dây chuyền bạch kim mảnh được treo hình trái tim tinh xảo, mặt dây chuyền rất đơn giản chỉ là hình trái tim nhỏ được làm bằng bạch kim, được khảm một viên kim cương nhỏ bên cạnh, trông rất đẹp và phù hợp với làn da trắng của các cô gái.
Vương Thính Tuyết cầm nó lên, nó dáng hơn rất nhiều so với các bức ảnh trên mạng. Cô ấy háo hức muốn thử nó: “Tôi có thể thử nó không?”
Người bán hàng nói: “Có thể.”
Vương Thính Tuyết đưa chiếc vòng cổ cho nhân viên bán hàng và nhờ đeo giúp.
Ngay sau đó, nhân viên bán hàng đã đeo chiếc vòng cổ cho Vương Thính Tuyết. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, và chiếc vòng cổ này rất hợp với cô ấy.
“Sợi dây chuyền này rất hợp với cô.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình cho cô ấy nhìn trong gương.
Vương Thính Tuyết nhìn sợi dây chuyền trên cổ sáng lấp lánh trong gương, cô ấy rất yêu thích nó.
“Cái này giá bao nhiêu?”
“Ba mươi tư triệu tám trăm.” Nhân viên bán hàng nói: “Bạch kim vốn đã đắt, và giá của viên kim cương có màu sắc tuyệt hảo như này chắc chắn không quá rẻ.”
Vương Thính Tuyết nhìn vào gương và đưa tay chạm vào viên kim cương nhỏ, những viên kim cương quá nhỏ thuộc về kim cương vỡ và không có nhiều giá trị.
“Có hoạt động giảm giá gì không?” Vương Thính Tuyết yêu cầu nhân viên bán hàng lấy xuống cho mình.
Nhân viên bán hàng lấy nó xuống cho cô ấy và nói: “Đây là mẫu mới nhất và sẽ không được giảm giá”.
“Ồ.”
“Cô rất sành điệu. Chiếc vòng cổ này thực sự rất phù hợp với cô. Khi cô đeo lên người trông rất đẹp và nữ tính. Khi đeo vào, cô rất sành điệu.”
Vương Thính Tuyết thực sự thích nó, nhưng cô ấy cũng biết rằng mình không có nhiều tiền để mua.
Chỉ có thể mua nó khi sau này có tiền.
“Thực ra tôi cũng không thích nó lắm. Đi đến cửa hàng khác xem thử đi.” Vương Thính Tuyết cười và kéo Tang Du ra ngoài.
Cô nhân viên bán hàng cất lại sợi dây chuyền vào tủ kính rồi lẩm bẩm: “Không mua được thì không mua được, lại nói là không thích, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Vương Thính Tuyết nghe thấy, lập tức không vui, quay đầu nhìn cô ta: “Cô vừa nói cái gì?”