Chương 905: Nó nhất định sẽ yêu con gái của chúng ta
Nam Thành thở một hơi dài và rời đi cùng với Giang Mạt Hàn.
Lăng Vi không cam tâm, cô ta cố gắng yêu anh ấy như vậy, còn một lòng một dạ vì anh ấy, mà cuối cùng lại có một kết quả như vậy, cô ta không cam tâm!
“Giang Mạt Hàn, anh có bao giờ thích tôi một chút nào không? Dù chỉ là một chút thôi tôi có chết cũng sẽ cam tâm tình nguyện.”
Giang Mạt Hàn khựng bước chân lại, anh ấy quay đầu nhìn sang cô ta và nói rất chắc chắn: “Tôi chưa từng yêu cô, chưa từng thích cô một chút nào cả.”
Ngay cả nửa phần cảm tình tốt cũng chưa từng có.
Đôi tay của Lăng Vi vo lại thành nắm đấm và đập mạnh xuống đất: “Không thể nào! Không thể nào, anh chắc chắn, chắc chắn đã từng thích em!”
Giang Mạt Hàn không buồn quan tâm đến cô ta, anh ấy cứ thế mà quay người rời đi.
“Giang Mạt Hàn!”
Lăng Vi ở phía đằng sau cũng không cam tâm mà nói: “Tôi yêu anh, tôi thích anh, tôi có thể chết đi vì anh. Tại sao anh lại nhẫn tâm với tôi như vậy? Tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy?”
Giang Mạt Hàn lại khựng bước chân lại, sau đó quay người đi về phía chỗ của cô ta hai bước: “Cô nói cô có thể chết vì tôi? Vậy thì cô chết đi, đừng để cho cô ấy một mình ở dưới lòng đấy cô đơn.”
Lăng Vi hoàn toàn ngây cả người ra rồi.
Anh ấy, anh ấy vừa mới bắt cô ta chết đi sao?
“Sao không đồng ý nữa rồi?” Giang Mạt Hàn cười lạnh lùng: “Cái yêu của cô là chỉ để ở trong miệng thôi sao?”
Đôi môi của Lăng Vi run rẩy: “Tôi đây là không nỡ rời xa anh.”
“Hơ, nếu như bây giờ cô chết ngay, may ra tôi còn có thể nhớ được cô.”
Chết? Từ đó nói thì rất dễ dàng, nhưng lại có mấy ai thực sự quyết tâm được như vậy?
Bình thường nói thôi thì không có gì, nhưng đến khi kết thúc cuộc sống này thật sự rồi, khi không còn có thể nhìn thấy được thế giới này nữa thì sẽ cảm thấy ghê rợn, cảm thấy sợ hãi.
“Mặt Hàn…”
Một lời nói rất lạnh lùng thốt ra từ trong cổ họng của Giang Mạt Hàn: “Lăng Vi, tình yêu của cô chỉ là do cô tự cho là như vậy mà thôi.”
“Không phải.” Lăng Vi lắc đầu, cô ta yêu anh ấy: “Chết, nếu như chết đi rồi thì tôi sẽ không được nhìn thấy anh nữa…”
“Nhưng nếu như cô chết đi rồi, tôi sẽ nhớ được cô. Cô còn sống mã tôi cũng không yêu cô, không phải là cô yêu tôi lắm sao? Cô không muốn tôi nhớ cô sao?” Giọng nói của Giang Mạt Hàn gần như là vô tình, điều đó khiến cho Lăng Vi e sợ và khủng hoảng: “Anh cứu tôi được không?”
Giang Mạt Hàn như ngay thấy được lời đùa siêu to gì đó, anh ấy lạnh lùng để lại hai chữ: “Đừng mơ!”
“Nam Thành.” Giang Mạt Hàn quay người lại: “Tôi muốn cô ta chết!”
Nam Thành liền cúi đầu nói: “Có lẽ là cô ta bị…”
Một ánh mắt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn đưa qua, Nam Thành liền câm mồm: “Tôi biết rồi.”
Lăng Vi tưởng rằng anh ấy đến thăm cô ta là để cứu cô ta. Nhưng không thể ngờ được anh ấy đến rồi cô ta lại gần cái chết hơn một bước nữa.
Cô ta không hiểu, không thể suy nghĩ ra được, tại sao Giang Mặc Thành lại biết được?
Là Lâm Nhụy Hi?
Rốt cuộc cô ấy là ai?
Không lẽ là… Tông Ngôn Hi?
Không, cô ta không dám tin.
Rõ ràng là cô ấy đã chết đi trong trận lửa lớn kia rồi.
Cô ấy không thể nào còn sống được.
Không thể nào!
Cô ta không dám tin rằng Tông Ngôn Hi còn sống!
Người mà bản thân cô ta căm hận nhất, là cô ấy đã giành đi người cô ta yếu nhất.
Sau khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Nam Thành nhìn Giang Mạt Hàn: “Chỉ với mấy câu nói của người đàn ông đó thôi mà anh đã tin là Lăng Vi giết người rồi sao?”
Giang Mạt Hàn không trả lời mà nói là: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Nam Thành lo lắng: “Anh đi đâu, để tôi đưa anh đi.”
Tâm trạng của anh ấy không tốt, anh ta không yên tâm để cho anh ấy một mình.
“Đưa đây!” Anh ấy đột nhiên nổi giận, về sau anh ấy biết được bản thân anh ấy không nên nổi giận với anh ta: “Tâm trạng của tôi không tốt.”
Nam Thành đưa chìa khóa xe cho anh ấy: “Nếu như anh cảm thấy khó chịu, để tôi đi uống vài ly với anh?”
Giang Mạt Hàn giương mắt nhìn anh ta.
Nam Thành nói: “Thay vì anh một mình thì hãy để cho tôi đi với anh đi. Tôi biết có một quán không tệ, rất yên tĩnh, sẽ không có người làm phiền.”
“Tôi muốn ở yên một mình.” Anh ấy bấm nút mở khóa rồi bước lên trên xe.
Rất nhanh sau đó chiếc xe được lái đi.
Nam Thành thở một hơi dài, anh ta cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay đều quá đột ngột đi, với lại bên trong đó có rất nhiều chỗ anh ta không thể hiểu được.
Lăng Vi bị bắt giữ vì nghi ngờ phạm tội giết người, làm sao chuyện của một năm trước lại được túm ra như vậy? Với lại bên phía cảnh sát đã nắm giữ được chứng cứ giết người của cô ta, và đồng thời bắt giữ?
Anh ta nhất định phải là rõ chuyện này, anh ta chạy ra bên vỉa hè bắt xe rời đi.
Khách sạn.
Tông Ngôn Hi nhận được tin nhắn đến từ Trang Gia Văn.
“Chuyện chị nhờ em điều tra đã có kết quả rồi.”
Cô ấy trả lời lại ngay: “Có liên quan đến cô bạn gái trước khi kết hôn của chú Quan không? Là ai? Bây giờ đang ở đâu?”
Cô ấy kích động mà chờ đợi tin nhắn trả lời, nhưng qua được một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy câu trả lời.
Cô ấy không nhịn được lại nhắn thêm một tin nhắn: “Sao không nói chuyện rồi?”
“Bây giờ chú Quan là người đã có gia đình rồi, tại sao chị lại phải đi điều tra trước đó chú ta chứ? Chị không sợ gia đình bây giờ của chú ta tan nát vì chuyện của quá khứ sao?”
Đó là một câu hỏi thực tế.
Nếu như anh ta với Cố Hiềm thật sự có quan hệ gì đó chắc chắn sẽ dính líu đến tình cảm.
Cô ấy thực sự đã suy nghĩ không đến nơi đến chốn.
“Vậy em điều tra ra được gì chưa?” Cô ấy hỏi.
Cô ấy vẫn muốn biết, dù cho cô ấy tạm thời không muốn nói cho Cố Hiềm nghe.
“Hay là, chị tự đi hỏi anh ấy đi?”
“Ý của em là sao?”
“Thực ra trong lòng của chị đã hiểu rồi, chuyện lớn như vậy thì làm sao có thể che giấu được? Không có người đâm chuyện đó ra là vì e sợ chị, sợ chị cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với chúng mình. Nhưng mà chị sớm muộn cũng phải đối diện mà? Không lẽ chị phải né tránh cả đời?”
Tông Ngôn Hi biết, từ khi cô ấy vào trong Nhuận Mỹ một cách thuận lợi như vậy đã bắt đầu nghi ngờ rồi, mọi thứ cô muốn có cũng quá thuận lợi đi.
Sao cô ấy lại không cảm nhận được?
Chỉ là cô đang cố tình phớt lờ nó đi, không dám thừa nhận mà thôi.
Kế đến lại có thêm một tin nhắn mới: “Bố đã rửa chân cho mẹ một năm rồi, đó chỉ là vì trước đó bố nói với mẹ một câu rằng Giang Mạt Hàn sẽ yêu chị mà mà bây giờ mẹ vẫn chưa bỏ qua cho bố đấy. Bây giờ mẹ còn không thèm quan tâm đến bố nữa cơ.”
Trước đó thân phận của Giang Mạt Hàn không phải là bí mật, điều này cả Tông Cảnh Hạo với Lâm Tân Ngôn đều biết được, chính là bởi vì như vậy mới không đồng ý cho bọn họ kết hôn, cả bọn họ cũng biết được là Tông Ngôn Hi thích Giang Mạt Hàn.
Lúc đó thái độ của Tông Ngôn Hi rất kiên quyết, với lại mặc kệ ý kiến của người nhà, thái độ đó cứng đến mức khiến người khác muốn đánh cô ấy một trận.
Nhưng không có ai dám đánh thật.
Về sau cứng rắn với nhau một khoảng thời gian dài rồi, Tống Cảnh Hạo mới nói với Lâm Tân Ngôn: “Nó nhất định sẽ thích con gái của chúng ta.”
Anh còn rất tự tin nữa.
Đó là khả năng nắm bắt được con gái của anh.
Kết quả anh tính sai rồi.
Suýt chút nữa là Tông Ngôn Hi mất đi sinh mạng vì chuyện này.
Và bởi vì chuyện này, Lâm Tân Ngôn đã mãi không chịu nói chuyện với anh.
Tông Ngôn Hi cuốn người ở trên ghế sofa và trả lời rằng: “Em đi thăm bố mẹ rồi à?”
“Ừm.”
“Cơ thể của mẹ vẫn khỏe chứ?”
“Chúng ta đều biết rất rõ chuyện lần này gây hại đến sức khỏe của mẹ rất nhiều. Nhưng bố đã chăm sóc cho mẹ rất tốt, chị không cần lo lắng, bây giờ chị mới khiến người khác lo lắng này.”
Tông Ngôn Hi cúi mắt.
“Đợi thêm chút nữa.”
Chuyện cô ấy muốn làm vẫn chưa làm xong được, cô ấy không muốn gặp bọn họ.
Cô ấy vẫn chưa suy nghĩ ra được phải đối diện với bọn họ bằng cách nào.
“Được thôi.” Trang Gia Văn không ép buộc cô ấy.
Tông Ngôn Hi lại nhắc đến chủ đề sơ khai nhất.
“Em nói những gì em điều tra được cho chị nghe, chị sẽ không làm bừa để gây khó xử cho chú Quan đâu, chị chỉ muốn biết thôi.”
Cốc cốc cốc…
Có ai đó gõ cửa phòng, cô bỏ điện thoại xuống và đứng dậy mở cửa.