Chương 948: Có thể nuôi được chị.
Bọn họ vừa bước vào lâu đài, một người hầu gái mặc trang phục truyền thống Thái đi tới đón lấy mũ của Song Eun.
“Lấy ít đá lạnh đến đây.” Song Eun phân phó.
Người hầu gái mười phần cung kính nói vâng, sau đó lui xuống.
Tông Ngôn Hi luôn cảm thấy đã làm phiền bọn họ, nói: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Song Eun đỡ cô ngồi lên ghế sô pha: “Kỳ thật, tôi quen biết cha của cô.”
Cô ngẩng đầu.
Song Eun cũng không nói chi tiết: “Tôi đi thay quần áo.”
“Được.” Tông Ngôn Hi cảm thấy bản thân đã rất quấy rầy bọn họ nên không muốn đòi thêm yêu cầu khác, càng không muốn làm phiền người khác.
Cô bé nắm tay bố ngồi vào ghế sô pha đối diện cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Sao lại nhìn chị như vậy.” Tông Ngôn Hi nhìn thoáng lên lầu: “Mẹ của em đâu?”
Sau đó Cô bé cười tủm tỉm, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Chị làm mẹ em đi.”
Tông Ngôn Hi kinh hãi trắng bệch cả mặt, không sợ người lạ thì thôi, tại sao còn nhận mẹ lung tung?
Chẳng lẽ là đầu óc không minh mẫn?
Thế nhưng cô bé trông rất bình thường, hơn nữa còn mang dáng vẻ rất thông minh.
Cô bé chỉ tay lên trên, rất thần bí nói: “Người đàn ông ấy không có vợ.”
Tông Ngôn Hi theo ngón tay của cô bé nhìn thoáng lên trên, dường như đã hiểu ý của cô bé, nhưng càng hiểu ý lại càng hồ đồ.
Anh ta không có vợ thì làm sao có được cô bé chứ?
Thế nhưng cô không tò mò chuyện riêng tư của nhà người khác nên thay đổi chủ đề: “Chị còn chưa biết tên của em.”
“Chị gọi em là Niya đi.” Cô bé chạy tới kéo tay của cô: “Có được hay không.”
“Ừm?”
“Nhưng chị…”
“Niya.” Lúc này Song Eun gọi tên cô bé, Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn thấy mặc một chiếc áo màu trắng và quần thường ngày màu vàng nhạt, cởi ra một bộ quân trang kính úy khiến người khác cảm thấy anh ta không quá nghiêm túc, mà bình dị gần gũi hơn nhiều.
“Sally dẫn bé đi tắm rửa.” Anh ta phân phó người hầu gái.
Niya thật không muốn nhưng vẫn nghe lời đi theo người hầu gái.
Song Eun cầm một cái khăn lông rồi đặt mớ đá lạnh mà người hầu gái đem đếm vào trong khăn, Tông Ngôn Hi biết anh ta định làm gì liền vươn tay: “Để tôi tự làm được rồi.”
Song Eun đưa cho cô, không miễn cưỡng cô nữa: “Cô đừng để ý những lời Niya vừa nói.”
Tông Ngôn Hi quấn khăn tại nơi sưng đỏ ở mắt cá chân, nói: “Tôi không để ý đâu, chỉ là cô bé…”
Chẳng lẽ cô bé gặp phụ nữ sẽ luôn nói “Chị làm mẹ em đi?’
Như vậy. . .
“Mạo muội hỏi một câu, vợ của anh không ở đây hả?” Tông Ngôn Hi khéo léo hỏi.
Song Eun rót một ly nước, nói: “Tôi còn chưa cưới vợ.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Vậy thì Niya đến từ đâu?
Ngoài ý muốn?
Thế nhưng anh ta trông rất đạo mạo, không quá giống những người đàn ông hay làm loạn bên ngoài.
Không, kỳ thật không thể nhìn bề ngoài con người.
Có lẽ anh ta chỉ giống người tốt nhưng thật ra là một thằng cặn bã giống như Giang Mạt Hàn, đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Mà lúc này tại thành phố B.
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP, Giang Mạt Hàn mới vừa tỉnh dậy.
Bên cạnh giường bệnh đứng đầy một nhóm người mặc y phục bệnh nhân, Nam Thành cũng ở đó.
Chính là anh ta gọi điện thoại đưa Giang Mạt Hàn đến bệnh viện.
Đã trải qua trị liệu nên không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tại cần chính anh quyết định, chân của anh bị thương nặng nên cần giải phẫu, nhưng thời gian phục hồi mất ít nhất là nửa năm, nếu nhanh nhất cũng phải tầm ba đến năm tháng.
Tuy anh có người thân nhưng không hòa thuận với người thân, cũng không thuận với người em cùng cha khác mẹ, ký đồng ý giải phẫu phải cần người nhà.
Nếu như tình huống khẩn cấp thì Nam Thành có thể ký, nhưng hiện tại Giang Mạt Hàn cũng không nguy hiểm tính mạng, cho nên việc kỳ đồng ý giải phẫu này liền để anh quyết định.
Giang Mạt Hàn đơn giản nhìn thoáng qua rồi ký tên: “Tôi có thể hồi phục trong vòng một tháng không?”
Bác sĩ khó xử: “Gãy xương cần băng bó một trăm ngày, đây cũng không phải vấn đề lớn nhưng phải cần thời gian tĩnh dưỡng hồi phục, trong một tháng thì không thể được.”
Nam Thành biết tại sao anh gấp gáp muốn khôi phục bình thường như vậy, khuyên: “Kỳ thật trong khoảng thời gian này để bà chủ yên tĩnh một chút cũng tốt.”
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn bắn về phía anh ta, anh không muốn chờ, một khắc cũng không muốn chờ!
Chỉ muốn nhanh chóng tìm cô trở về, anh sợ, sợ mất cô một lần nữa.
Anh đã mất đi một lần nên anh đã cảm nhận được nỗi khổ nhớ nhung ấy.
“Hai tháng.”
“Ít nhất là ba tháng.” Bác sĩ không dám nói khoác, chốt hạ khoảng thời gian ngắn nhất.
“Anh què rồi còn có thể đi níu kéo bà chủ sao? Quan trọng nhất vẫn là kế sách.” Nam Thành không sợ sắc mặt lạnh lùng của anh: “Bác sĩ chuẩn bị giải phẫu đi.”
Giang Mạt Hàn dần tỉnh táo: “Cậu đi điều tra em ấy đang ở đâu, tôi muốn biết hành tung hiện giờ của em ấy.”
Nam Thành nói: “Vâng.”
Một giờ sau, Giang Mạt Hàn được đưa vào phòng giải phẫu, trong thời gian này chỉ có Nam Thành canh giữ bên ngoài phòng giải phẫu.
Mặc dù nói đây không phải cuộc giải phẫu sinh tử nhưng rõ ràng có người thân nhưng không một ai chịu đến đây thì có hơi buồn bã.
Nam Thành cũng hi vọng Tông Ngôn Hi có thể tha thứ cho Giang Mạt Hàn.
Cảm thấy kỳ thật tuổi thơ của Giang Mạt Hàn quá đỗi bất hạnh, nếu như sau khi mẹ mất mà bố của anh có thể thương yêu anh thì anh sẽ không mãi hoài niệm về sự ấm áp bên cạnh mẹ rồi một lòng khăng khăng muốn trả thù cho mẹ, bị thù hận che mờ đôi mắt.
Nam Thành chỉ biết Giang Mạt Hàn muốn theo đuổi lại Tông Ngôn Hi nhưng làm sao biết sự thống khổ của Giang Mạt Hàn.
Anh không những tổn thương người anh yêu nhất mà còn hại chết cả con mình.
Dưới một bầu trời, khác biệt quốc gia, khác biệt địa điểm.
Tông Ngôn Hi nằm trên giường, gian phòng rất sạch sẽ, có thể đoán được nơi này có muỗi nên trên giường có mắc màn, tấm vải mỏng mềm được thêu thêm mấy tầng.
Cả người cảm thấy mệt nhoài nhưng cô lại không mấy buồn ngủ, nên muốn ngủ chẳng ngủ được.
Lạch cạch, chốt cửa bỗng nhúc nhích, Niya ôm chó con đẩy cửa tiến vào: “Chị đã ngủ chưa?”
Tông Ngôn Hi nói: “Còn chưa.”
Cô bé đóng cửa rồi chạy tới, bò lên trên giường của cô, nhìn cô rồi nói: “Em cũng không ngủ được.”
Tông Ngôn Hi cười, vươn tay sờ nhẹ đầu của bé, cô bé này rất đáng yêu, chỉ có mỗi điểm quá thân thiết với người lạ nên không tốt lắm.
“Quên giới thiệu cho chị, nó tên là Torah.”
Niya chỉ vào cún con.
Tông Ngôn Hi nói: “Là em đặt tên này cho nó?”
Niya dùng sức nhẹ gật đầu, hỏi: “Nghe hay không?”
Tông Ngôn Hi nói: “Rất hay.”
Bởi vì xác thực cũng không tồi lắm.
“Chuyện mà em nói với chị lúc nãy chị đã nghĩ kỹ chưa?” Lời nói vừa nãy bị Song Eun cắt ngang nên Niya nói lại một lần nữa: “Làm mẹ của em đi.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Chị còn quá trẻ nên không thể làm mẹ của em được, hơn nữa đây là lần đầu tiên chị gặp bố của em.” Tông Ngôn Hi thầm nghĩ, người đàn ông này thật vô trách nhiệm, đã có con rồi thì nên cưới mẹ của con đi, dẫu là không thích thì phải suy nghĩ vì con trẻ chứ.
Nếu đứa trẻ không được lớn lên trong một gia đình đầy đủ thì tính cách sẽ có khiếm khuyết.
Vả lại cô cảm thấy Niya hiện tại quả thật thiếu thốn, nếu không thì tại sao vừa gặp một người lạ liền muốn rủ người đó làm mẹ.
Niya chững chạc nghiêm túc nói: “Bởi vì em thấy chị xinh đẹp nên muốn chị làm mẹ em, các cô gái muốn làm mẹ của em có rất nhiều nhưng bố em không thích, mà em cũng không thích.”
Cô dẫu cánh môi: “Lần đầu tiên gặp bố em thì sao chứ? Chẳng lẽ bố của em không đẹp trai ư? Bố em rất là đẹp trai đó, em giới thiệu một chút với chị thì chị sẽ thân với bố em ngay. Bố tên là Song Eun Mutisha, năm nay 29 tuổi, mọi người hay kính cẩn gọi bố là hầu tước Mutisha, có một phòng lớn đầy châu báu nên có thể nuôi được chị nha.”
Mutisha là tước vị phong hào, phần lớn là biểu thị quan hệ dòng họ.
Tông Ngôn Hi: “…”