*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MichellevnHậu quả của việc cho Chu Lăng chìa khóa, chính là địa bàn sắp bị cô chiếm đóng đã rất nhanh bị côchiếm đóng hoàn toàn, không chỉ là đồ dùng trên giường lúc ban đầu; về sau tăng dần các loại cây nhỏvà đồ trang sức trang trí; Và sau đó là cái bàn mất tích tích một cách khó hiểu, và cái dùng để thay thế -------- Bàn đọc sách hai người ngay khúc quanh bị cô cải tạo một nửa thành bàn trang điểm; Ngay đến cả trong phòng vệ sinh cũng kêu người tới lắp đặt bình nước nóng.
Đặt dưới mái hiên một chiếc xích đu treo, khi thời tiết không quá lạnh, Chu Lăng thích chùm thảm lông vùi mình trong đó, nhìn Hướng Nghị làm việc, thuận tiện thưởng thức ly cà phê, và bánh ngọt bên ngoài giao tới.
Dĩ nhiên, máy pha cà phê cũng là cô mới mua.
Và thế là toàn bộ cửa hàng đã không còn được dáng vẻ vốn có nữa.
Hướng Nghị không ngờ cô hành động lớn như vậy, nhưng cũng không ngăn cản cô, để tùy cô trang hoàng giống như nhà mình, dựa theo sở thích của cô mà tất cả mọi chỗ đều đổi mới một lượt.
Cửa hàng này được mở dưới tên của Tiền Gia Tô, lúc trước cứ lúc nào rảnh rỗi thì đều chui rúc ở đây, nhưng từ lần trước cậu gặp phải chuyện không nên nhìn, đã rất ít xuất hiện. Lần đến cuối cùng, trông thấy cửa hàng đã hoàn toàn thay đổi, biểu cảm " Địa bàn của ta ta không làm chủ được nữa rồi", được Chu Lăng thưởng cho một miếng bánh ngọt, ăn xong thì lặng lẽ rời đi.
Đồ trong phòng vốn không nhiều, sau khi được Chu Lăng sắp xếp phân loại và lưu trữ gọn gàng, căn phòng đã trở nên ngăn nắp hơn.
Ngày đó lúc Hướng Nghị đang rửa xe, Chu Lăng bề bộn công việc trong phòng điều hòa đột nhiên đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len bó sát, đứng dưới mái hiên nhìn anh có phần kỳ lạ.
Hướng Nghị nâng mắt, đầu mày nhíu lại:" đi ra thì mặc áo khoác vào."
Chu Lăng đi tới trước mặt anh, giơ tay lên, giữa các ngón tay kẹp một tấm thẻ:" Ở đâu ra?"
Hướng Nghị tắt nước trước khi cô đi tới, nhìn lướt qua, chữ mạ vàng in trên nền màu trắng, là tấm danh thiếp kẹp trên cần gạt nước xe của anh trước đó rất lâu. anh đặt dụng cụ xuống rửa tay, ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc:" Em đưa mà."
" Khi nào thế, em không nhớ nổi là đã đưa cho anh." Vẻ mặt Chu Lăng nghi hoặc. cô thường xuyên thay đổi túi xách, luôn luôn quên kẹp danh thiếp, do đó, không có thói quen trao đổi danh thiếp.
" Trước khi chúng ta quen nhau." Ngón tay kẹp thuốc của Hướng Nghị vẩy vẩy, dựa lưng vào ghế ngồi, nét mặt cười như không cười." Xe của anh đỗ ở ven đường không hiểu sao bị đâm vào, lái xe gây chuyện để lại danh thiếp."
Chu Lăng suy nghĩ một hồi, vẻ mặt mờ mịt dần dần biến thành cười ngượng ngùng, cũng kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt anh, cánh tay chống lên đầu gối, cơ thể đổ về phía trước.
" Hóa ra lần đó em đụng vào là xe của anh hả." thật không nghĩ tới bọn họ vậy mà còn từng có duyên như vậy, thế nhưng Chu Lăng thực sự phải giải thích cho mình một chút." Lúc đó em đang lái xe, đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, em muốn dừng xe vào ven đường, mà do đau quá đi mất, thế là tay run lên không cẩn thận đâm vào hông xe của anh."
Hướng Nghị buồn cười.
Lúc anh quay trở lại có người đi đường chứng kiến hảo tâm nhắc nhở, đâm vào xe anh là một tài xế nữ, xe không sao nhưng người đâm lại đi bệnh viên rồi, thì ra là do viêm dạ dày.
"Cười cái gì mà cười!" Chu Lăng hứ một tiếng, đứng dậy ngồi lên đùi anh, nhéo nhéo hai má anh, " không phải em để lại cho anh mảnh giấy sao, kêu anh liên hệ em chuyện bồi thường đó, sao không liên hệ?"
Lúc nói chuyện đã rất chủ động mà kéo xuống dây khóa áo khoác của Hướng Nghị, kề sát vào cơ thể nóng hầm hập của anh, ôm lấy sưởi ấm. Hướng Nghị rủ mắt, nhìn vầng trán mịn màng của cô, cả những sợi lông tơ mềm mại trên gương mặt.
" Giờ không phải bồi rồi sao." anh dập tắt thuốc, vươn tay ném vào thùng rác, dùng áo khoác bọc cô lại.
Hôm sau lúc Hướng Nghị trở lại trong cửa hàng, vừa mở cửa ra, thấy một chiếc xe thể thao đỗ trong sân, một màu đen tuyền, mới toanh mà tràn đầy khí thế ----- Được biết đến như là thần chiến tranh, Gtr.
Bước chân anh hơi dừng lại.
Phần sân nhỏ, Chu Lăng trước nay chưa lái xe vào trong, huống chi cô yêu thích đường nét tuyệt đẹp, động cơ mạnh mẽ của Ferrari, giá cả của xe này, còn không bằng một phần năm chiếc xe thông thường của cô.
Hướng Nghị dừng lại mấy giây, nhấc chân đi tới, xuất phát từ bản tính yêu xe, không khỏi nhìn lâu hơn. trên kính xe phía trước kẹp một mảnh giấy ghi chú màu vàng, anh cầm lên, phía trên chỉ có một câu:
- -----Bồi thường cho anh [ Cười tươi ]
Mấy chữ đơn giản, nét chữ rất đáng yêu, Hướng Nghị nhìn lâu thật lâu, một lát sau ngẩng đầu, mảnh giấy trong tay đã cuộn tròn lại, lúc đi qua thùng rác, tiện tay ném luôn vào.
Đứng dười mái hiên hút xong hai điếu thuốc, anh nhấn số gọi điện cho Chu Lăng, nhưng lại không phải người đó nhận máy, một người xưng là trợ lý của cô, thái độ còn rất mực cung kính:" Hướng tiên sinh chào ngài, chủ tịch đang ký kết, ba mươi phút nữa có lẽ mới xong, ngài có chuyện gấp cần tôi thay lời truyền đạt không ạ?"
Hướng Nghị im lặng một lát, trầm giọng nói :" không cần."
không đợi đầu dây bên kia nói gì nữa, anh cúp máy, nhìn ba dấu ngã kia trên màn hình, sau một hồi quăng di động lên bàn.
Hôm nay vừa đúng ngày Thời Tuấn đính hôn cùng Chung đại tiểu thư, cho nên nghi thức ký kết mới phải do Chu Lăng tự mình ra trận. Công ty đối tác làm việc rất trôi chảy, vì thế cả quá trình diễn ra hết sức thuận lợi, thậm chí sớm hơn năm phút so với dự kiến.
Từ phòng họp đi ra, trợ lý chờ bên ngoài giơ tay ra hiệu với cô, Chu Lăng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, mỉm cười nói lời khách sáo sau cùng, kêu người tiễn mấy vị khách xuống lầu.
" Vừa rồi Hướng tiên sinh gọi điện tới......" Trợ lý đưa di động cho cô, nói có phần dè dặt. Ghi chú là "anh giai Hướng", quan hệ của hai người dường như không bình thường, trợ lý e ngại mình vô tình mà bị sếp giận chó đánh mèo.
Chu Lăng đón lấy di động, khoát tay áo với cô ấy, vừa nhấn số gọi lại.
Chu Lăng vào thang máy, trợ lý đã giúp cô ấn xong số tầng, rồi thức thời mà lui ra ngoài. Điện thoại đổ chuông ước chừng hơn mười tiếng, bên kia mới nhận máy, giọng trầm thấp của Hướng Nghị truyền tới.
"Thấy xe rồi sao?" Chu Lăng hỏi. Vốn dĩ cô định tặng một chiếc Porsche, Lamborghini, vừa khí thế lại phong cách, thế nhưng cuối cùng vẫn cứ chọn chiến thần, không đắt lắm, chắc là anh có thể tiếp nhận.
" Thấy rồi." Ngữ khí Hướng Nghị nhàn nhạt.
Số trên thang máy không ngừng nhảy lên, từ phản chiếu của bức tường kim loại. Chu Lăng có thể nhìn rõ nét bóng người dựa trên đó," Kiểu mới nhất đó, phiên bản kim cương đen hoàn toàn mới, thích chứ?"
Ngừng một lát, bên kia mới đáp lại một câu:" Thích."
Giọng điệu của anh so với ngày thường không giống lắm, nhưng Chu Lăng có phần lơ đãng, nên khôngnghe ra." anh thích là được rồi. Chút nữa còn có việc nữa, làm xong em sẽ tìm anh ."
Tiệc đính hôn của Thời Tuấn, Chu Lăng trên danh nghĩa là mẹ kế của anh ta, vẫn phải tiếp tục đảm đương vai diễn trưởng bối, đi uống rượu đính hôn. Có điều cô quả thực không để tâm như thế, quên luôn cả chuyện đặt lễ phục, chỉ có thể tạm thời đi chọn một bộ may sẵn, cũng không mất nhiều công sức, cứ thế mà chọn một bộ váy mỏng màu trắng giản đơn, không có bất kỳ trang sức gì, ấy vậy lại càng tôn thêm dáng người và khí chất.
Làm xong hêt thảy thời gian đã chẳng còn lại bao nhiêu, Chu Lăng tự mình tranh thủ lái xe đến khách sạn tổ chức tiệc, trên đường lúc đi qua một cửa tiệm thương hiệu gia đình, cô đột nhiên dừng xe chạy xuống, mua chiếc khăn quàng cổ cashmere màu xanh nước biển trưng bày trong tủ kính.
Lần trước trộm khăn quàng cổ của anh họ vẫn chưa trả lại anh, tặng anh một cái mới là được rồi.
cô để xe chạy chậm như rùa, quả nhiên khi đến khách sạn đã bị muộn.
Đám hỏi của hai đại gia đình giàu có, tiệc đính hôn lẽ dĩ nhiên là ngập tràn phô trương, ngoài người thân và bạn bè của hai nhà, còn có những người nổi tiếng của cả giới chính trị và doanh nghiệp đều được mời đến tham dự tại khách sạn siêu năm sao Đại Nguyên.
Lúc Chu Lăng vào cửa, người gác cửa mặc đồng phục vươn tay ra chặn đường cô:" Quý cô, xin cho xem thiệp mời."
Thiệp mời không biết đã bị quăng đi đâu từ lúc nảo lúc nào rồi, Chu Lăng giơ tay vỗ vỗ vai đối phương:" Thanh niên à, thời điểm đào tạo các cậu hẳn là đã nắm rõ bài học lịch sử phát triển của tập đoàn chứ hả, dáng vẻ chủ tịch của các cậu đẹp như vậy, cậu cũng không nhìn ra sao?"
Cậu bé đứng cửa hơi hơi ngẩn ra, vẫn nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, cánh tay vẫn đưa ra khônghề khách khí:" thật ngại quá, vẫn mong quý cô đưa ra thiệp mời của mình một chút ạ."
Lúc này có chút lúng túng, Chu Lăng nhìn nhìn chàng thanh niên cương trực công chính này.
đang tiếp khách ở cửa, Thời Tuấn chú ý tới tình huống bên ngoài, nhỏ giọng dặn dò Chung Niệm Vi ở bên cạnh một tiếng rồi cất bước đi tới, tự mình đưa Chu Lăng vào trong.
Trong bộ váy trắng lộng lẫy, Chung Niệm Vi đứng ở cửa, nhìn hai người đi tới trước mặt, chỉ hơi mỉm cười, cất giọng chào Chu Lăng:" Nguyên phu nhân."
Chu Lăng nhếch môi cười một cái, không nói gì, lướt qua người cô ta đi thẳng vào phòng tiệc.
Đinh Y Y đã đến, đang chán đến rầu rĩ luôn, trông thấy Chu Lăng thì ngay lập tức lao tới, đoạt lấy người trước khi mấy vị khách muốn tiến lên bắt chuyện, kéo cô qua một bên.
" Sao cậu mặc đơn giản thế này, tốt xấu gì cũng là tiệc đính hôn của con trai cậu," Đinh Y Y ôm mộtkhay đồ ngọt, cười bỉ ổi nói," Dạo này tiến triển với anh họ Hướng thế nào rồi, tớ thấy trong vòng bạn bè của Tam Kim rồi, anh họ còn dạy cậu chạy xe, hai người đã từng thử xe chấn trên xe điện chưa? Kích thích chứ?"
" Điên à!" Chu Lăng cười mắng cô ấy," Cậu làm mẫu một cái cho tớ nhìn thử xem."
Đinh Y Y chậc một tiếng:" Body đó của anh giai Hướng, hàng này không nhỏ đâu à nha, cậu về mau mau thử một chút, nhớ là phải chia sẻ với tớ một tí đấy."
Có vẻ như là một ý tưởng không tồi. Chu Lăng lấy một ly rượu, chậm rãi nhấm nháp.
Mỗi lần tán gẫu cùng Đinh Y Y, chủ đề luôn lao không ngừng theo hướng dung tục, Chu Lăng thì ỡm ờ qua lại, cũng chia sẻ không ít tình tiết về anh giai Hướng. Mãi cho đến khi ông xã của Đinh Y Y khôngyên tâm đi tìm cô ấy, câu chuyện phòng the không xấu hổ mới tạm thời kết thúc.
Đinh Y Y vừa đi, thì đã có ngay một vị trung niên đầu hói tiến đến gần, tự xưng là ông chủ của công ty vật liệu xây dựng nào đó, Chu Lăng khách khí nói hai câu, mượn cớ phải đi xem cô dâu chú rể, lặn luôn.
Dĩ nhiên cô sẽ không đi xem cô dâu chú rể, chạy đến phòng nghỉ muốn gọi điện cho Hướng Nghị.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, Thời Tuấn phải tự mình đón tiếp những vị khách đến tham dự, lặp đilặp lại những lời khách sáo, lời chúc mừng của người khác kỳ thật cũng không có gì vui thật sự. Xã giao có phần mệt mỏi, đi qua một bên hút điếu thuốc thư giãn, vừa rít được hai hơi, qua lớp cửa kính nhìn thấy Chu Lăng ở trong phòng nghỉ, hơi dừng lại, dập tắt thuốc rồi đi tới.
Điện thoại của Hướng Nghị vậy mà gọi không được, Chu Lăng nhỏ giọng lầm bầm hai câu, gửi tin nhắn cho anh: 【Buổi tối có việc không, qua đây đón em?】
Đợi mấy phút cũng không thấy tin trả lời, cô cất điện thoại di động đi, rót một tách trà.
Thoáng thấy có người đẩy cửa bước vào, cô không để ý, tập trung uống nước. Thời Tuấn đi đến bên cạnh cô, do dự một lúc rồi nói :" không muốn xã giao thì về trước đi, loại trường hợp này có em hay không cũng không sao."
" Còn chưa được uống rượu cô dâu kính, sao có thể đi ." Chu Lăng cong khóe miệng, nụ cười có tia châm chọc. Tiệc đính hôn của con riêng cô, không có mặt e sẽ là chủ đề mọi người đàm tiếu, nếu như có thể, cô ước gì bỏ qua luôn cho rồi.
Dường như Thời Tuấn thật sự mệt mỏi, không có thái độ hung hăng dọa người như bình thường, cũng không tranh luận với cô, chỉ rút một xâu chìa khóa trong túi quần ra đưa cho cô:" Chìa khóa của nhà, không phải em vẫn muốn lấy lại sao."
Chu Lăng khựng lại, đặt tách trà xuống, nâng mắt nhìn anh ta.
Thời Tuấn hơi hơi rủ mắt, không nhìn ra được nét mặt:" Sau này chính là một mình em một địa bàn, em vui rồi chứ?"
" Đương nhiên." Chu Lăng nhận lấy chìa khóa, khẽ mỉm cười với anh ta.
Thời Tuấn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Chu Lăng ngồi trở lại, cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, mồi hồi sau ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt ------ qua lớp kính trong suốt không nhiễm một hạt bụi, Chung đại tiểu thư đang nhìn cô, khôngnhìn ra cảm xúc trên mặt, nhưng có lẽ đã thu lại một màn vừa rồi vào trong mắt.
Đối mặt vài giây, Chu Lăng khe khẽ cười.
Chung Niệm Vi nhìn cô, cũng cười đáp lại, trong thái độ cư xử lộ ra một chút khách sáo mà xa cách.
Chiến thần - GTR
Lamborgini
Porch
(Xe nào cũng cool ngầu)