Bà Lục nếu cả ruột, khổ sở không biết làm sao mới
phải. Sức Lục Nhược Uyên khỏe hơn bà, khó lòng mà giữ được.
Thần Hạo thấy vậy mới định thần lại, ra hiệu cho người lên giữ cô ta lại, mang vào trong phòng bệnh. "Các người làm vậy. Thả tôi ra, tôi muốn đi tìm Gia Thụy... Gia Thụy, anh ở đâu, cứu em..."
Lục Nhược Uyên bị giam, càng phản ứng dữ dội:
Tiếng gào của Lục Nhược Uyên vang vọng khắp tầng lầu này. Người đi lại đều đứng xem hóng hớt, chỉ trỏ. Cho tới khi cửa phòng đóng lại, họ mới tàn đi.
Dù Lục Nhược Uyên bị điện thì cô ta vẫn là tiểu thư cảnh vàng lá ngọc, hai vệ sĩ nào dám mạnh tay với côta. Xém mấy lần bị tuột tay.
Thần Hạo nhìn cô em gái kiêu kỳ của mình giờ người
không ra ngợm, xót xa:
"Mẹ. Nhược Uyên sao vậy?"
Bà Lục sụt sịt chấm nước mắt: "Bác sĩ nói tâm lý bị
đã kích, tinh thần không tỉnh táo."
Rồi bà bắt lấy tay anh, hoang mang hỏi: "Phải làm sao đây Thần Hạo, nếu em con cứ như vậy mãi không tình lại thì mẹ phải làm sao đây? Trời ơi là trời, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ."
Thần Hạo sửng sở, không nghĩ tới tình hình em gái lại nghiêm trọng như vậy. Anh vỗ về bả
"Mẹ bình tỉnh đã, đừng khóc nữa. Chắc do quá kíchđộng nên em ấy mới tâm thần không ổn định, đợi qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Con sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho nó. Mẹ đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng
sức khỏe."
Bà Lục nghe vậy mới an lòng đôi phần.
Thần Hạo thở sâu một hơi, nói an ủi bà chẳng bằng nói anh tự an ủi bản thân mình. Làm sao anh có thể chịu đựng được nếu cô em gái anh yêu thương nhất cứ điên đại thế này mãi.
Chẳng ai muốn người thân mình điên điên dại dại như
vậy cả.
Anh mới đi về phía Lục Nhược Uyên vẫn hét lên hết xuống, Hai vệ sĩ nhận được ánh mắt ra hiệu của anh hiểu ý lui sang một bên.không bị giữa chân tay nữa, mà cũng có thể là quây phá từ sáng sớm nên mệt rồi, Lục Nhược Uyên không làm loạn nữa, đứng thừ ra, đầu rũ xuống thở phì phò
một cách thô tục.
Anh nhẹ nhàng nói:
"Nhược Uyên, là anh Hai đây. Em nhận ra anh
không?"
Lục Nhược Uyên ngẩng đầu lên nhìn. Thần Hạo càng kinh sợ. Trong đôi mắt của cô ta, không có điểm sáng nào, chỉ một màu mơ hồ ảm đạm.
"Anh Hai." Cô ta mếu máo như đứa trẻ bị bắt nạt thấy mẹ về là mách: "Mẹ không cho em đuổi theo Gia Thụy, Anh mau nói với mẹ giúp em đi. Em muốn đi với
Gia Thụy."Thần Hạo nhói lòng, phát bực với sự mê muội của em
bất chấp cô ta đang bệnh, ôm lấy hai bà vai em gái, chậm rãi mà nhấn mạnh từng từ:
"Nhược Uyên, nghe anh Hai nói. Lê Gia Thụy đã bỏ em đi theo người khác rồi. Hắn không ở đây đâu. Hắn cũng không xứng với em. Em tỉnh lại đi.. Đừng u mê mãi như vậy nữa."
"Nói dối!" Lục Nhược Uyên phản ứng gay gắt ngoài dự liệu của Thần Hạo. Cô ta trợn trừng trong mắt trắng lên, hất tay anh ra chỉ trích:
"Sao ai cũng nói dối em như vậy. Mẹ nói thế, anh cũng nói thế. Gia Thụy không có bỏ em. Anh ấy yêu em như vậy sao có thể bỏ em được. Em không tin đầu... Em không tin... Em không tin đầuRồi cô ta ngồi lên tít đầu giường, lấy hai tay gắt gao bịt tai lại, lắc đầu nguầy nguậy liên tục, miệng cứ lầm bầm mãi ba chữ ấy. Cứ như làm vậy sẽ an toàn hơn. Tuyết Vũ ngán ngầm nhìn ra cửa sổ. Đường đường là thiên kim của một gia tộc danh giá, vậy mà chỉ vì bị một người đàn ông bỏ đã trở nên điên dại, người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, thật
chẳng đáng chút nào.
Chẳng có một chút khí chất của một tiểu thư dang giá gì cả. uổng công cô ta được sống trong nhung lụa suốt gần hai chục năm. Đúng là cóc ghè thì mãi mãi là các ghẻ, cho dù có chiếm được tổ phượng hoàng thì bản chất cóc ghẻ vẫn không mai một.
Trông thì cũng tôi thật đấy, nhưng mà thôi kệ. Ai bảolại đắc tội với cô. Có trách thì trách cô ta là con gái
của Lục Bạch Văn.
Thần Hạo không còn biết nói gì, khổ sở nhắm hai mắt
lại, tay xiết chặt thành quyền, nén xuống ý nghĩ muốn giết người.
Lê Gia Thụy đó. Hắn dám khiến em gái anh thành ra như vậy. Anh tuyệt đối không tha cho hắn.
Thạch Đường nhận lệnh mà làm việc. Không biết anh ta cụ thể làm những gì, chỉ biết đến cuối buổi chiều, ông Lê nhận được giấy triệu tập từ Tổng cục thể và phòng cảnh sát hình sự lẫn kinh tế. Nửa giờ sau, xuất
hiện vài bài báo với tiêu đề:
Tập đoàn Lê Thị trấn thuế lên tới trăm tỷ.
Xuất hiện bằng chứng tổng giám đốc tập đoàn LêThi vi phạm luật thương mại.
Tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị bị tố cưỡng hiếp, đe dọa giúp việc nhiều năm liền.
Giám đốc điều hành tập đoàn Lê Thị, Lê Gia Thụy là kẻ ăn cháo đá bát.
Kèm với những bài bảo đó là hình ảnh ông Lê công tay hình số tám, bị cảnh sát bắt lên xe. Và những bằng chứng sai phạm của cả gia đình nhà họ Lê, một thành viên cũng không thiếu,
Từng tin, từng tin một ập xuống đầu cả nhà họ Lê một cách bất ngờ, khiến họ choáng váng, không có nổi một giây để xoay chuyển tình thế.
Mấy năm nay, nhờ có qua lại với nhà họ Lục, giả có phiếu của Lê Thị mới giữ được mức ổn định trong thờigian dài. Bây giờ, Lê Thị không khác gì Hải Vân, bị
những thông tin kia kéo xuống nước, giá cổ phiếu tụt mạnh xuống tận đáy. Các đối tác làm ăn cũng lần
lượt hủy hợp đồng.
khác ở chỗ, Hải Vận không có cổ đông đến đòi rút
vốn đầu tư, còn Lê Thị lại tiếp cả một đoàn. động đã nổi tiếp diễn ra. Bà Lê chỉ biết ngồi khóc.
Lê Gia Thụy trở tay không kịp, chỉ thở một cái, biển
"Nhà chúng ta sắp phá sản rồi...Gia Thụy, con nói bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Có cách nào cứu ba con không?"
Lê Gia Thụy hoang mang không kém, nhưng nhớ tới còn có Kim Ngư, hắn bình tĩnh lại, an ủi me:
Mẹ đừng lo, chẳng phải chúng ta còn có Kim Ngưvà MTL chống lưng sao. Bây giờ con sẽ gọi điện cho Kim Ngư, chỉ cần có cô ta, Lê Thị sẽ được cứu thôi." Bà Lê nghe vậy ngừng cả khóc, mắt sáng lên: "Phải nhì. Sao mẹ lại quên mất còn có con nhỏ đó chứ. Mau lên, gọi điện cho nó mang tiền tới đi."
Lê Gia Thụy gật đầu, ôm mộng tưởng mà gọi điện cầu cứu Kim Ngư.
Nhưng đáp lại chỉ là giọng nói máy móc của ủa nhân viên tổng đài:
"Tài khoản của quý khách khách vừa gọi không liên
lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Lê Gia Thụy nhíu mày, sốt sắng vừa gọi lại vừa làu bầu: "Coi nào em yêu, bây giờ không phải lúc để đùađầu.
Nhưng, mặc kệ hằn gọi bao nhiêu lần người trả lời
hắn vẫn là nhân viên tổng đài yêu dấu.
"Sao lại như vậy?" Mặt hắn tải đi.
Bà Lê thấy vậy, hỏi: "Sao thế con, Kim Ngư không
nghe máy sao?"
Hắn nhịn mẹ, gắn giọng: "Cô ta khóa máy rồi."
"Sao lại như vậy?" Sắc mặt bà Lê cứng lại. "Có phải con gọi nhầm số không?"
Lê Gia Thụy đang bực, không để ý gì gắt cả me minh:
"Sao mà nhầm được, bình thường con và cô ta đều
liên lạc qua số này"
Hắn đứng dậy, cầm chìa đi ra ngoài. Bà Lê mặt nghệtra, gọi theo.
"Con đi đầu vậy?"
Hắn không trả lời, đi thẳng. Hắn phải đi tìm Kim Ngư,
chắc là cô đang bận nên khóa máy. Hắn tự nhủ.