Sự hợp tác giữa MTL và Hải Vận lại trở thành tiêu điểm nóng được đông đảo cộng đồng mạng chú ý. Nhờ vậy những lùm xùm, bê bối trước đó cũng dần bị đẩy lùi. Giá cổ phiếu Hải Vận cũng nhờ đó là nhích dần lên.
Còn Lê Thị không được may mắn như vậy. Không nhận được sự giúp đỡ của Kim Ngư, đồng nghĩa Lê Thị không còn đường sống, không thể lật ngược tình thế như Hải Vận. Tổng cục thuế gửi đơn yêu cầu hối thúc đóng thuế liên tục. Các chủ nợ cũng kéo tới đòi tiền. Sau một tuần yếu ớt chống đỡ, Lê Thị tuyên bố phá sản.
Đài báo đưa tin rầm rộ về hai công ty này không ngớt. Mới mấy ngày trước, hai tập đoàn vẫn còn quan hệ rất tốt, sắp sửa là thông gia quyền lực. Vậy mà, chỉ sau một buổi Lê Gia Thụy tuyên bố rời bỏ tiểu thư nhà họ Lục, còn không nể nang gì vạch trần mặt xấu nhà vợ tương lai ngay trong lễ cưới đã mang đến những cú bẻ gắt không ai tưởng tượng ra được. Hải Vận chân trước rơi vào khủng hoảng. Lê Thị chân sau cũng bị rơi xuống bùn một cách dễ dàng, còn không thể vực dậy được. Điều này, không thể khiến người ta không suy nghĩ sâu xa được. Dù không ai dám nói ra, nhưng trong thâm tâm họ tự hiểu, Lê Thị bị như vậy không thể thiếu bàn tay của Hải Vận. Đó là kết cục cho kẻ đắc tội với nhà họ Lục.
Vì vậy, sau vụ này, người ta càng kiêng dè Lục gia hơn. Gặp họa mà vẫn đủ sức hạ bệ Lê Thị, còn lật tình thế đứng dậy. Lục gia, không phải dạng vừa đâu.
Tuyết Vũ gấp tờ báo trong tay lại, cười nhạt nhẽo.
Lật ngược tình thế? Là chưa tới lúc mà thôi.
Nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều. Tuyết Vũ hạ ánh mắt, đến lúc đi gặp một người rồi.
Cô đứng dậy rời khỏi ghế, đi tới lấy áo khoác và túi xách trong tủ, chuẩn bị ra ngoài.
Bà Trần ở dưới nhà, thấy cô đi xuống, hỏi:
"Con ra ngoài sao?"
"Dạ, con ra ngoài một lúc. Đến giờ ăn tối con sẽ về."
Bà Trần nhìn theo con gái mà lo lắng. Từ hôm trở về, cô vốn đã ít nói giờ lại càng trầm mặc hơn. Mỗi khi bà hỏi, Tuyết Vũ chỉ cười bảo không sao, khiến bà không biết phải làm thế nào.
Xe cô chạy một đường dài, cuối cùng dừng lại trước cổng... nhà giam. Sau khi Tuyết Vũ vào trong khoảng mười phút sau, đồng chí quản giáo tới mở cửa phòng giam của Lê Hùng, Lê Hùng, tổng giám đốc Lê Thị, cha Lê Gia Thụy.
"Phạm nhân Lê Hùng, có người đến thăm." Quản giáo cất giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.
Lê Hùng đang ngồi một đống trên giường, sắc mặt xanh xao như bị bệnh, già đi cả chục tuổi. Không còn vẻ đạo mạo, phong thái cao quý nữa.
Chuyện là hai hôm trước hay tin Lê Thị phá sản, ông tin mà lên cơn đau tim, phải nhập viện cấp cứu hai ngày, sáng nay mới lại được đưa về nhà giam chờ ngày hầu tòa.
Ban đầu khi cảnh sát ập tới, ông ta có bất ngờ nhưng nghĩ tới sau lưng còn có MTL giúp đỡ, nên ông ta cũng không lo lắng lắm, ngồi trong nhà cứ như đi nghỉ dưỡng, tâm trạng thoải mái, bình chân như vại chờ đợi con trai mình tới cứu. Kết quả, ngày này qua ngày khác tình trạng công ty càng thậm tệ hơn...
Cái công ty mà ông ta khổ công gầy dựng, giờ đã không còn gì rồi.
Vừa nghe quản giáo thông báo, sắc mặt ông ta tươi tỉnh hẳn. Lê Hùng vội gấp tờ báo trong tay lại, nhìn quản giáo hỏi:
"Là ai vậy? Có phải con trai tôi không?" Có phải nó đã nghĩ được cách cứu ông ra ngoài không? Lê Hùng hào hứng nghĩ. "Đi thì biết!" Đồng chí quản giáo gắt gỏng, không thèm trả lời ông ta.
Lê Hùng khó chịu. Bây giờ ngay cả một tên quản giáo tép riu cũng đòi lên mặt với ông ta cơ đấy. Chờ khi ông ta ra ngoài và lấy lại được tất cả, xem còn ai dám khinh thường ông ta nữa không.
Ông ta không nói gì, bực bội đi ra Phía sau, trang nhất tờ báo kia hiện rõ một cái tiêu đề rất nổi bật:
Lê Thị sau nhiều ngày trông đỡ cuối cùng đã tuyên bố phá sản.
Ông ta trăm nghĩ ngàn đoán, lại không ngờ người tới thăm mình là... Tuyết Vũ. Mà không phải đứa con trai mình hằng mong mỏi.
Nghĩ tới bản thân rơi vào bước đường cùng này, tất cả đều do nhà họ Lục. Lê Hùng nổi giận, muốn xông tới xé xác Tuyết vũ ngay lập tức:
"Con khốn, mày tới đây làm cái gì hả? Muốn nhìn xem tạo đã chết chưa à?"
"Làm cái gì vậy. Ngồi xuống cho tôi!" Đồng chí quản giáo ghì mạnh ông ta ngồi xuống ghế.
Lê Hùng bấy giờ mới không dám làm loạn, không tình nguyện làm theo. Đôi mắt vẫn nhìn Tuyết Vũ đầy căm vẫn. Cách một lớp kính, Tuyết Vũ ngồi ở ghế, trái lại không hề gì, lưng thẳng tắp, còn đáp lại ông ta bằng ánh mắt của một cô chim khổng tước nhìn thấy con mồi của mình rơi vào bẫy, vừa thích thú lại vừa không thể tha thứ.
Chờ đồng chí quản giáo rời đi, mới hỏi:
"Chú Hùng, mấy ngày không gặp, nhìn chủ không được khỏe lắm thì phải. Là do không quen cơm tù sao?"
Lê Hùng bị mỉa mai, không nén được tức giận quát: "Tao bị như này còn không phải do thằng chồng của mày hãm hại sao. Giờ mày còn đến đây làm gì, cười nhạo tao sao?"
Tuyết Vũ bình thản sửa lại: "Không, ông sai rồi. Đây là quả báo do ông gây ra từ mười sáu năm về trước."
"Ý mày là gì?" Lê Hùng nhưởng cao mày, cảnh giác.
Tuyết Vũ không trả lời câu hỏi của ông ta, mà nói:
"Quên chưa giới thiệu với ông thân phận thật của tôi. Tôi là... Mạc Tường Lam, con gái Mạc Lâm, người sáng lập ra tập đoàn Hải Vận. Kiêm chủ tịch, người sáng lập tập đoàn MTL."
"Cái gì?" Lê Hùng sửng sốt, nhổm cả người dậy: "Mày... mày vừa nói cái gì?"
Tuyết Vũ nhắc lại, nhấn mạnh từng từ một: "Ông nghe không rõ sao. Tôi chính là đứa con gái mất tích nhiều năm của Mạc Lâm, Tường Lam. Ông đã từng hợp tác với ba tôi, chắc hẳn cũng nghe qua tên của tôi rồi nhỉ?"
Lê Hùng sững sờ.
Trần Tuyết Vũ là... là Mạc Tường Lam? Còn là tổng giám đốc... MTL?
"Không đúng." Ông ta bỗng thốt lên:
"Tổng giám đốc MTL không phải là Kiều Kim Ngư sao. Sao có thể là mày được. Mày tính lừa ai chứ, tạo già chứ không có ngu."
Tuyết Vũ cười nhạt: "Nói ông ngu còn không thừa nhận. Tôi chỉ nói tôi là chủ tịch MTL, chứ đâu nói Kim Ngư không phải tổng giám đốc MTL đâu."
Lê Hùng chưa kịp đắc ý, cơ mặt đã cứng lại, co quắp đến khó coi.
Nó... nó... nó là chủ tịch MTL ư? Vậy chẳng lẽ, Kiều Kim Ngư còn thấp hơn nó một bậc?
Ông ta chính thức bị mở thông tin này làm cho ngộp thở, đơ ra như xác chết. Trong đầu chậm chạp phân tích.