Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không có ý định giải thích hay hối lỗi gì với bác sĩ, đâm lao phóng theo lao luôn vậy. Mà vị bác sĩ bị ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ của cô doạ suýt nữa hồn lìa khỏi xác. Nào dám nói gì thêm, lập tức tiến hành công việc. Đẩy giường của Tuyết Vũ vào trong phòng cấp cứu, truyền máu.
Nằm trên giường của mình, cô có thể nhìn thấy Thần Hạo đang nằm hôn mê giường bên cạnh bằng đôi mắt nhạt nhòa. Mặt anh xanh nhợt, không có dấu hiệu của sự sống.
Tim cô đau nhói, nước mắt không biết vì sao cứ chảy ra khỏe mi. Tuyết Vũ chẳng buồn lau. Linh hồn của cô giờ như mắc kẹt giữa một cái ngã ba, không xác định được lối đi, ngu ngơ như kẻ đần, mệt mỏi mà rã rời.
Ê kíp phẫu thuật có tầm sáu, bảy người. Đi tới đi lui liên tục xung quanh giường anh, những hiệu lệnh của bác sĩ, những báo cáo của y tá theo dõi thiết bị đo lường không ngừng vang lên như sợi dây phép thuật đang cố gắng kéo linh hồn anh con đường xuống Suối Vàng trở về. Vị bác sĩ nói chuyện với Tuyết Vũ khi nãy thật sự là người có tâm, anh ta rất lưu tâm tới sức khỏe của cô và thai nhi. Không lấy máu quá mức cho phép. Dẫu vậy, Tuyết Vũ vẫn không chịu nổi mà ngất đi.
Cô không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lâu. Khi tỉnh lại đã không còn những âm thanh hối hả giành giật sự sống của đội bác sĩ phụ trách nữa. Thay vào đó là sự tĩnh lặng như chốn không người. Đây là một căn phòng khác, sạch sẽ, toàn mùi nước sát trùng. Bên ngoài, những tia nắng ban mai chan hòa đậu lưa thưa trên mép cửa sổ, chứng tỏ đã sang ngày mới.
Tuyết Vũ vẫn như vậy, não bộ đình trệ, không nghĩ được gì, cũng không động đậy. Cô bần thần nhìn trần nhà một cách vô định, không có tiêu cự.
Biểu hiện này của cô, khiến người ngồi cạnh giường càng thêm lo sợ. Anh vội lên tiếng, mang sự gấp gáp từ nội tâm nhưng không dồn dập ở bên ngoài, rất khẽ khàng "Em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?"
Tuyết Vũ không có chút ngạc nhiên nào, như thể chẳng còn gì có thể lay động được tới dây thần kinh cảm xúc của cô nữa. Cô chầm chậm nghiêng đầu, chuyển đôi mắt vô hồn nhìn người cạnh giường, không trả lời anh mà thiều thào hỏi: "Anh Hai. Lục Thần Hạo thế nào rồi?"
Nụ cười trên môi Khắc Dương chưa kịp hé mở đã vội tắt ngấm. Cô mới tỉnh lại đã hỏi thăm tên khốn đó, anh rất không vui. Nhưng cũng không muốn làm căng với cô, đáp qua loa: "Đã qua cơn nguy kịch." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tuyết Vũ thở nhẹ ra, như tảng đá trong lòng được gỡ ra. Cô không nói gì, lại nhìn trần nhà, ngập tràn phức tạp. Ánh mắt Khắc Dương loé qua tia bị thương, lo lắng khó thấy. Anh nắm lấy tay cô, như sợ mình nặng lời cô sẽ rời xa mình mãi mãi, không trách cứ vặn hỏi, chỉ tiếp tục quan tâm tới sức khỏe của cô: "Em thấy trong người thế nào, mệt lắm không?" "Em không sao. Xin lỗi, em lại làm anh lo lắng rồi." Lần này, Khắc Dương không nói "đừng nói như vậy, anh là anh của em mà" như mọi khi nữa. Ánh mắt anh man mác buồn: "Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?" Vì sao em lại muốn cứu Lục Thần Hạo?
Khắc Dương âm thầm hỏi thêm một câu, dù anh rất muốn biết câu trả lời, nhưng lại sợ nó quá tàn nhẫn, không đủ can đảm để nghe. Chỉ có thể hỏi lái sang bên cạnh. Khi Việt Duật gọi điện cho anh biết, anh vừa sững sờ vừa lo sợ chạy xe tới. Hỏi Việt Duật cũng không biết rõ nguyên nhân, chỉ còn cách chờ cô tỉnh lại.
Tuyết Vũ vẫn nhìn trần nhà, trầm tư nhớ lại: "Là Lục Khang Dụ bất ngờ xuất hiện tấn công em. Lục Thần Hạo đã đỡ cho em hai viên đạn đó." "Lục Khang Dụ tấn công em?" Khắc Dương nhíu mày, anh không biết chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Thằng nhãi Lục Khang Dụ đó dám làm tổn thương cô? Giỏi lắm, dám chạm vào giới hạn của anh. Anh sẽ không tha cho nó.
Nhưng, cho dù là như vậy thì kiểu lấy máu trả ơn con kẻ thù này không phải cách làm việc của Tuyết Vũ. Cộng với sự quan tâm vừa rồi của cô, sự hoài nghi xuất hiện không lâu trước đó càng khiến anh bất an.
Anh chần chừ muốn hỏi lại không thể thốt nên lời. Đầu ngờ Tuyết Vũ lại nói một câu khiến anh không đỡ nổi: "Có lẽ... em yêu Lục Thần Hạo rồi."
Khắc Dương sững người, cảm giác như sự thật mà mình vừa phát hiện ra lại bị người khác xé toạc ra trước, lồng ngực như vừa bị đâm một nhát, toàn thân dại đi. Tự ngẫm ra và nghe chính miệng cô nói ra là hai loại cảm xúc khác nhau.
Cô có thể dễ dàng nói ra điều này, nhưng anh lại không thể nào tiếp nhận được.
Anh khó khăn nói: "... Sao... sao em lại nói như vậy? Em đang nói đùa anh phải không?" "Không, là thật đấy!" Tuyết Vũ thở nặng nề, vẻ bần thần của cô trong mắt người khác mang sự dửng dưng không chút quan trọng: "Khi nhìn thấy hắn nằm hôn mê trong phòng cấp cứu, trái tim em rất đau. Khi nghĩ hắn sẽ chết, em thấy rất sợ. Cảm giác ấy rất giống năm đó, khi ba mẹ và em gái của em đều bỏ lại em mà đi." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trước khi được đẩy vào phòng cấp cứu, cô vẫn như người lạc trong mớ bòng bong, hỗn loạn, không hiểu vì sao bản thân lại quyết định trái ngược như vậy. Nhưng sau đó cô đã hiểu, vì sao bản thân lại muốn truyền máu cho Thần Hạo. Không phải vì anh đã đỡ thay cô nên cô muốn trả nợ, mà vì cô sợ trên đời này không còn một Lục Thần Hạo tồn tại nữa.
Tới lúc đó, cô cũng mới nhận ra sự thay đổi một cách thầm lặng của bản đều là do Thần Hạo. Không phải tính cảnh giác của cô thụt lùi đến nỗi ngủ say như chết, Thần Hạo ăn gian chiếm giường mà không hay biết. Không phải khung cảnh mùa xuân ở bên thác nước bảy tầng kia khiến cô cảm nhận được mùa xuân ấm áp. Không phải cô có thể giả vờ rất tốt mà du xuân không bận tâm điều gì. Mà vì trái tim cô đã chấp nhận anh, cho nên khi ở bên anh, tất cả sự cảnh giác, muộn phiền cũng bất chi bất giác mà biến mất.
Rõ ràng lúc đó cô nên cự tuyệt chụp hình chung với Thần Hạo, nhưng cô vẫn day dưa để mặc anh lôi kéo, trêu đùa.
Bởi vì sâu trong lòng, trái tim của cô cũng muốn làm điều đó với anh.
Rõ ràng sau đó cô nên giận anh, nhưng cô lại chẳng giận nổi, còn thấy tim mình đập nhanh, mặt nóng bừng... Tới lúc đó, cô cũng mới phát hiện ra, vì sao lần ấy chém anh một nhát, mà tim cô cũng thấy đau đớn y như dao cat.
Cô thật sự đã yêu phải con trai kẻ thù! Đây là một sự thật phũ phàng, chính bản thân cô cũng khó mà tiếp nhận được.
Tuyết Vũ tự cười bản thân. Cô trăm phòng ngàn phòng, lại không phòng được trái tim mình lại có ngày rung động với Lục Thần Hạo. Đây là một sự thất bại lớn nhất trong đời cô.
Cô đầu biết, lời này của cô chẳng khác nào muối sát vào vết thương nơi trái tim của Khắc Dương. Vậy là những gì anh lo sợ đã xảy đến rồi.
Tuyết Vũ đã động lòng với Lục Thần Hạo. Vậy còn anh... còn anh thì sao? Anh đã chờ cô suốt mười bảy năm rồi... Không khí trong phòng như hiểu được cảm xúc của Khắc
Dương, nặng nề, lạnh lẽo. Tựa như nỗi lòng của anh lúc này vậy.
Thấy anh mãi không lên tiếng, Tuyết Vũ nghĩ anh giận mình vì không nghe lời, hỏi anh: "Anh đang giận em sao?" khác Dương sực tỉnh, cố tỏ ra mình ổn, không trả lời mà hỏi: "Vậy giờ em... tỉnh sao?"