Anh nhún vai: "Không chỉ là tôi không nghĩ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tư Linh như vậy."
Tuyết Vũ nghiêng đầu, hờ hững cười: "Trong mắt anh, tôi là người xấu xa vậy sao?"
Lục Thần Hạo khựng người, cảm thấy mình đúng là đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Anh húng hắng, ho khan: "Thật ra, tôi chỉ hỏi cô vậy thôi.
Tôi đã có quyết định của mình rồi."
Nếu Liễu Tư Linh chỉ làm mỗi việc hãm hại Tuyết Vũ, anh còn có thể thông cảm vì cô ta yêu anh nên mất lí trí làm ra chuyện mù quáng mà phạt điều chuyển công tác. Nhưng, cô ta lại dám lừa gạt, tính kế anh, coi anh là thằng ngốc xoay vòng vòng thì anh không thể tha thứ được. Anh sẽ cho cô ta biết, cái giá phải trả khi dám lừa gạt anh.
Tuyết Vũ nâng ánh mắt, có vài phần giễu cợt: "Ồ, anh nói xem, là quyết định gì?"
Lục Thần Hạo khó chịu, cô không tin anh ư? Nhưng anh cũng có giới hạn của mình, không phải cái gì cũng nói cho cô nghe được.
"Cô chỉ cần biết vậy được rồi.
Đúng lúc, điện thoại trong túi áo Lục Thần Hạo rung chuông, anh vừa nghe bên kia nói xong, sắc mặt lập tức biến đổi. Tuyết Vũ thấy vậy, hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ gặp chuyện rồi, đang ở bệnh viện. Đi thôi."
Anh nói rồi, nằm luôn tay Tuyết Vũ chạy nhanh ra xe. "Đã xảy ra chuyện gì? Sao mẹ lại ở bệnh viện?" Tuyết Vũ vào vai cô con dâu ngoan, lo lắng.
Lục Thần Hạo tra chìa xe vào ổ khóa: "Không rõ lắm, người ta chỉ báo sơ qua thôi. Ngồi chắc vào, tôi tăng tốc đấy."
Dứt lời, anh lập tức rồ ga, cho xe phóng đi như tên bắn. Tuyết Vũ không kịp chuẩn bị, ngã dúi về phía trước, may mà đã thắt dây an toàn, không bị tổn hại gì.
Đến bệnh viện, nếu là trước đây, có lẽ Lục Thần Hạo sẽ một mình phi thẳng đi tìm mẹ. Nhưng lần này, không biết vì lí do gì, anh đều nhớ đến Tuyết Vũ, có chạy đi cũng phải dắt cô đi cùng, không hề bỏ cô lại phía sau.
Hỏi thăm nhân viên quầy đăng ký, Lục Thần Hạo mới biết Bà Lục đang ở phòng hồi sức khoa ngoại, anh lại tiếp tục kéo Tuyết Vũ đi.
"Mẹ, con nghe nói mẹ nhập viện, mẹ bị sao vậy?" Vừa trông thấy bà Lục, Lục Thần Hạo đã lên tiếng, giọng mười phần quan tâm.
Đúng là con ngoan có khác. Tuyết Vũ thầm mỉa mai. Bề ngoài, cô vẫn diễn cho đúng vai diễn của mình, tới cầm tay bà, hỏi:
"Đúng thế, Thần Hạo vừa nhận được điện thoại, chúng con lập tức tới. Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"Được con cái quan tâm, có cha mẹ nào không vui. Bà Lục khẽ cười, xua tay:
"Mẹ không sao. Chỉ là khi sáng ra ngoài chạy bộ, không cẩn thận bị thằng nhóc đi giao báo chạy xe đạp đụng trúng ngã, may mà có cậu Trung Nhân đây đi qua thấy, đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra. Chỉ bị đau một chút ở hông thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
Giờ Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ mới để ý thấy, trong phòng, ngoài bà Lục ra con có một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt chỉ một từ tuấn tú là không đủ, phải rất đẹp trai, không thua kém gì Lục Thần Hạo hay anh Hai cô và cả Lam Thế Lân. Tướng tá cũng thuộc dạng cao lớn, cường tráng ngang ngửa Lục Thần Hạo. Từ cơ thể ấy toát ra mùi hormone nam tính, rất quyến rũ cuốn hút phái nữ.
Nói tóm lại là, ngon!
"Anh là người đã giúp mẹ tôi?" Lục Thần Hạo hỏi. Tính cảnh giác theo bản năng thức giấc.
Anh ta nhìn hai người, không vì khí thế của Lục Thần Hạo mà e sợ, bình thản gật đầu:
"Phải. Tôi thấy vị phu nhân này không khỏe nên đã gọi cho con trai bà. Người đó hẳn là anh?"
"Là tôi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ." Lục Thần Hạo chìa tay ra.
Đối phương hiểu ý, đưa tay bắt lại. Chẳng biết Lục Thần Hạo vô tình hay cố ý, bóp chặt tay Nhân một cái rồi mới thả. Lực bóp khá mạnh, chân mày Trung Nhân thoáng nhăn lại.
"Ôi, may mà có anh. Nếu không, mẹ tôi mà có chuyện gì, chúng tôi không biết nên làm sao nữa. Ơn này chúng tôi nhất định sẽ đền đáp." Tuyết Vũ xen vào, cầm tay Trung Nhân, hú hồn hú vía nói.
Lục Thần Hạo nhìn động tác của cô, đen mặt, kéo tay cô về.
Trung Nhân làm như không nhận ra có người đang ăn quý bà đây đã tới rồi, vậy tôi xin đi trước." "Cảm ơn cậu đã giúp, cậu đi cẩn thận." Bà Lục cảm kích nói. Thật sự lúc đó may mà có Trung Nhân, không thì bà không biết phải làm sao nữa. Đoạn đường thì vắng tanh, điện thoại thì không mang theo bên người.
"Phu nhân hãy giữ gìn sức khoẻ, lần sau đi đường nhớ cẩn thận. Mong bà sẽ sớm bình phục. Chào bà." Trung Nhân ôn hòa nhìn bà, nói xong mới đi ra ngoài. Không hiểu cớ làm sao, bà Lục nhìn ánh mắt kia của Trung Nhân, trong lòng như có cái gì đó nhộn nhạo lên, rất khó để diễn tả.
Tuyết Vũ đều thu biểu cảm kia của "mẹ chồng" vào trong mắt, lại vờ như không thấy gì, theo bổn phận dâu con hỏi han, nói chuyện với mẹ chồng. Bà Lục chỉ đau xương hông mức độ nhẹ, lại chưa từng gặp qua chuyện này, đâm ra hoảng sợ, ngoài ra không bị tổn hại gì, chỉ nghỉ ngơi một lát là có thể về.
Lục Bạch Văn vừa mới đi Nhật công tác, không có ở nhà. Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ đưa bà Lục về Lục gia. Công ty còn nhiều việc, Lục Thần Hạo không thể vắng mặt. Dặn dò giúp việc chăm sóc bà Lục rồi, anh cùng Tuyết Vũ đến công ty.
Sau một đêm, Liễu Tư Linh vẫn thấp thỏm không yên. Đã vậy gọi điện, gã Phi kia tắt máy rồi, gọi chả được. Trước là tay Hùng "gà" khoá máy, giờ lại đến lượt bạn chơi trò khoá máy. Bực muốn điên luôn ấy.
Làm trò khỉ gì thế?
Mang tâm trạng như đang bị treo trên miệng nồi nước sôi đi làm, cứ nghĩ đến gặp Lục Thần Hạo có thể sẽ thăm dò được một chút gì đó, vậy mà chưa kịp ra cửa, đã có một tốp người mặc đồ đen kéo tới chặn đường, người dẫn đầu vậy mà lại là Thạch Đường.
"Bắt cô lại, mang đi."
Lập tức bốn người đàn ông đi lên, giữ Liêu Tư Linh lại. "Mấy người đang làm gì vậy, thả tôi ra." Liễu Tư Linh hốt hoảng, chau mày nhìn Thạch Đường: "Thạch Đường, anh đang làm cái quái gì vậy? Thần Hạo mà biết anh làm như vậy với tôi, sẽ không tha cho anh đâu." Cô nhắc tới cả tên Lục Thần Hạo rồi, vậy mà Thạch Đường chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, còn lạnh lùng phán:
"Đây chính là lệnh của tổng giám đốc."
Liễu Tư Linh như nghe được câu chuyện hài, bật cười: "Gì chứ? Tôi không tin, anh đừng có nói điêu. Thần Hạo sao lại có thể cho người bắt tôi được. Tôi sẽ nói với anh ấy, anh dám bịa đặt dựng chuyện. Đến lúc đó, xem Thần Hạo sẽ trừng phạt anh thế nào."
Nhìn Liễu Tư Linh, nghĩ tới mấy năm qua mình luluôn làm việc chung với một ả lừa đảo, thủ đoạn thâm độc vì hư vinh mà không chừng bất kỳ thủ đoạn nào, Thạch Đường lại càng thấy ghê tởm, không muốn nói nhiều với cô ta:
"Sao lại không thể khi mà cô, là một kẻ lừa đảo. Tư Linh à Tư Linh, tôi thật sự rất phục cô khi cả tổng giám đốc cũng dám tính kế. Chỉ vì hư vinh, cô sẵn sàng cấu kết cùng xã hội đen dàn cảnh xe gặp tai nạn, để tiếp cận tổng giám đốc?
Đã vậy còn dám cho người bắt cóc tính phá hỏng thanh danh của thiếu phu nhân. Gan cô lớn thật đấy." Thạch Đường nói mà thấy giận thay chủ.
Là đồng nghiệp mấy năm, còn cùng là nhân viên thân cận nhất của sếp tổng, anh cứ nghĩ mình đã hiểu được con người của Liễu Tư Linh rồi, thuần khiết, lương thiện, không biết ganh đua, tranh giành, biết an phận. Không ngờ, lòng dạ thật của cô ta lại chẳng khác nào rắn độc, cả chuyện vô đạo đức, ghê tởm, đáng khinh bỉ như vậy cũng dám làm ra.