Tuyết Vũ vừa vặn thắt cà vạt xong, anh lập tức lạnh lùng xoay người đi lấy cặp đựng tài liệu.
"Nhanh lên, đi xuống ăn cơm."
Miệng nói, chân không hề dừng lại. Lục Thần Hạo đi thẳng ra ngoài, không hề có ý đợi cô.
"Biết rồi." Tuyết Vũ tằng hắng.
Nụ cười lạnh lần nữa hiển hiện trên môi cô. cô không biết hắn vừa bị hút hồn bởi mùi hương trên người cô sao.
Cứ tiếp tục chống đỡ đi. Để cô xem, tên khốn nhà hẳn có thể khống chế được bao lâu.
Cô đi tới mở cửa tủ lấy ra hai chiếc hộp nhung cỡ nhỏ, bỏ vào túi váy, rồi mới đuổi theo.
Đi được nửa đường cầu thang, Lục Thần Hạo bỗng dừng lại, xoay người. Thấy Tuyết Vũ cách mình một quãng, anh cau có:
"Cô là rùa à. Làm gì lề mề vậy. Mau giùm tôi có ái. Ba mẹ đang đợi!"
Ba?
Đáy lòng Tuyết Vũ lạnh xuống. Cô sắp phải gọi kẻ sát nhân kia là... ba.
Cô chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Thần Hạo thô bạo túm lấy eo cô, kéo sát vào người, cùng đi xuống. Tuyết Vũ không phản kháng, phối hợp cùng với Lục Thần Hạo, rất đều bước.
Trước mặt người lớn và người ngoài, họ là cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc, ân ái.
Tuyết Vũ từ từ nhả bàn tay đang cuộn tròn lại, âm thầm điều chỉnh cảm xúc. Gọi thì gọi thôi, chẳng phải cô đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu rồi sao. Tất cả những gì diễn ra ở Lục gia đều chỉ là một vở kịch mà thôi. Không cần để ý quá nhiều.
Hôm qua về, Tuyết Vũ không kịp để ý hết, giờ mới thấy, đại sảnh đã bị thay đổi hết rồi. Tất tần tật từ màu sơn, các món đồ trang trí, vị trí bàn ghế đều không giống như xưa nữa. Để tìm được một dấu vết xưa cũ hẳn là rất hiếm đi.
Phòng ăn cũng không phải phòng trước kia nữa. Có lẽ là sau này mới được Lục Bạch Văn mở rộng ra.
Cả nhà Lục gia đang lục tục ngồi vào bàn ăn. Lục Bạch Văn hình như là xuống sớm nhất, đang an tĩnh ngồi đọc báo, dáng vẻ ung dung, phong thái ngời ngời khiến người gặp đều vừa kính vừa sợ.
Tuyết Vũ hít sâu một hơi, chuẩn bị lên sân khấu diễn kịch nào!
Hai người cực kỳ nhập vai, đứng sát bên nhau như đôi vợ chồng son thật sự, lễ phép cúi chào:
"Ba, mẹ. Buổi sáng tốt lành."
Cả nhà đều ngước nhìn cô và hắn. Bà Lục nhìn con trai, trách:
"Thần Hạo. Tuyết Vũ còn mệt sao lại để vợ con xuống đây. Để con bé nghỉ ngơi đi chứ."
"Mẹ đừng trách Thần Hạo. Là con muốn xuống thôi."
Tuyết Vũ lập tức vào vai vợ hiền, nói đỡ cho anh.
Bà Lục phẩy tay:
"Con không cần bênh nó. Mau ngồi xuống đây đi. Quản gia, mau mang tổ yến lên cho thiếu phu nhân."
Sai quản gia xong, bà lại quay ra quan tâm cô.
"Con thấy thế nào, đã khoẻ hơn chưa?"
"Dạ, con khoẻ nhiều rồi. Con xin lỗi, đã làm mẹ và cả nhà lo lắng."
"Lỗi phải gì chứ, chúng ta giờ là người một nhà mà, phải quan tâm nhau chứ."
Bà lại nhìn hai đứa con út của mình, răn dạy: "Khang Dụ, Nhược Uyên. Hai đứa từ giờ phải nghe lời, quan tâm yêu thương chị Hai nghe chưa?"
"Dạ, con biết rồi." Lục Khang Dụ và Lục Nhược Uyên không mặn mà đáp lại, thái độ không yêu thích gì lắm. Tuyết Vũ vờ như không thấy, mỉm cười, lấy trong túi áo khoác mỏng ra hai chiếc hộp:
"Phải rồi, bữa trước đi mua đồ, con thấy có hai món đồ rất đẹp, nên cố ý mua cho mẹ và Nhược Uyên. Mẹ và em xem, có vừa ý không?"
Lục Nhược Uyên nghe được tặng quà, lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình hí hửng đón lấy, mở nắp hộp ra, vừa thấy món quà bên trong, đôi mắt liền sáng lấp lánh, kích động:
"Woa, lắc tay Chi Bảo!"
Lắc tay Chi Bảo là mẫu mới có hạn vừa ra mắt của thương hiệu nổi tiếng Diva, một thương hiệu luôn được các thiên kim tiểu thư, phu nhân giới quý tộc săn đón Lắc tay Chi Bảo chỉ có năm chiếc, mỗi chiếc đều được khảm bảy mươi hai viên kim cương đen, giá cực kỳ đắt, hơn ba triệu đô. Mặc dù đắt như vậy, nhưng chỉ giới thiệu còn chưa ra mắt đã có nhiều người tranh mua. Ai nhanh tay sẽ được.
Lục Nhược Uyên rất thích đồ của Diva, khi biết Diva sắp ra sản phẩm mới, cô đều canh bên chiếc điện thoại, chờ đến lúc bán sẽ giành mua trước, kết quả, lần nào cũng chậm hơn người ta, cho tới bây giờ vẫn chưa mua được món nào.
Mỗi lần như vậy, cô đều ôm gối khóc tu tu.
Cảm giác không mua được món đồ mình thích, nó rất khó chịu, kiểu như không muốn sống nữa, tuyệt vọng cực kỳ.
Lục Nhược Uyên nghĩ chắc mình vô duyên với đồ của Diva. Thế mà hôm nay, lại được bà chị dâu tặng. Thật là không còn gì sướng bằng.
Của Bà Lục là một chiếc kẹp cài ảo kim cương hồng hình lá kim, mẫu mới trong bộ sưu tập Sắc Thu, phiên bản giới hạn, cũng chỉ có năm chiếc, mỗi chiếc có giá hơn một triệu đô, cũng là của thương hiệu Diva. Bà ngạc nhiên không kém gì Lục Nhược Uyên, trong lòng rất thích nhưng lại tỏ vẻ tiếc tiền:
"Ôi, Tuyết Vũ, con có lòng là được rồi, không cần phải mua cho chúng ta đồ đắt tiền vậy đâu. Con xem, hai món đồ này quá đắt rồi."
"Có đáng bao nhiêu đâu mẹ. Mẹ và em thích là tốt rồi." Tuyết Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói, cứ như hai món đồ kia cô mua chỉ có vài triệu đồng.
Kỳ thật, cô chỉ gửi tạm ở đây thôi, đợi sau này xong việc, cô sẽ lấy lại.
"Thích, em rất thích. Quà của chị hai là tuyệt nhất. Chị hai thật hào phóng. Cảm ơn chị hai."
"Là người một nhà, em không cần phải cảm ơn." Tuyết Vũ cất giọng nhẹ nhàng, trong lòng lại không ngừng khinh bỉ.
Mới nãy còn tỏ thái độ không kiêng nể cô, vừa được tặng quà giá trị, liền lật mặt còn nhanh hơn lật sách, gọi một tiếng chị, hai tiếng chị cứ như rất thân thiết, không biết ngượng một chút nào.
Đúng là loại người chỉ biết hám lợi, tầm mắt hạn hẹp, thực dụng. Thật khiến người ta buồn nôn! Kế hoạch thứ hai, thiết lập quan hệ với mẹ chồng, em chồng coi như thành công tốt đẹp! Lục Thần Hạo nhìn một màn này, thầm cười nhạo. Người phụ nữ này cũng biết cách lấy lòng mẹ và em gái của anh quá đấy. Chỉ bằng một món quà, đã thu phục được cô em gái tính tình kiêu ngạo của anh rồi. Lục Bạch Văn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hài lòng mà thôi. Trong nhà hoà hợp, ông cũng thấy thoải mái.
"Chị Hai, vậy quà của em đâu?" Lục Khang Dụ bày ra vẻ mặt đòi quà.
Tuyết Vũ tỏ ra ngập ngừng: "Cái này... Chị không biết chú ba thích gì nên không biết mua cái gì cho phải. Thế này đi, sau này chú muốn mua cái gì, nói với chị, chị sẽ mua cho. Được không?"
"OK! Chị đừng quên đó." Lục Khang Dụ búng tay, ảnh mắt hiện lên nụ cười như có như không.
Thật ra, hắn đã chọn được món quà mình thích rồi. Trần Tuyết Vũ có sẵn trên người, không cần phải tốn một đồng nào để mua. Chỉ là món quà này, sợ ông anh trai không cho mà thôi.
Lục Thần Hạo làm sao lại không nhìn ra ý đồ bại hoại của thằng em tính trăng hoa này. Anh trừng Lục Khang Dụ một cái cảnh cáo, Lục Khang Dụ lập tức như rùa rụt cổ, thu lại ý nghĩ đen tối kia xuống đáy lòng. "Được rồi, mau ăn sáng thôi." Lục Bạch Văn lên tiếng. Lục Nhược Uyên sờ sờ cái lắc tay thêm mấy cái nữa mới lưu luyến cất đồ đi. Lục phu nhân trải đời hơn, dù rất thích vẫn không biểu hiện quá lố, tao nhã đưa cho người hầu đem lên phòng cất.
"Con mời ba mẹ!"
Anh em Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ mời xong, mới cầm muỗng, bắt đầu bữa sáng.