Về tới nhà, Tuyết Vũ vẫn như mọi khi, sóng vai cùng "chồng" đi vào. Lục Thần Hạo đặc biệt hơn một chút, tay cầm thêm bó hoa hồng đỏ thắm không thể bắt mắt hơn.
Ông Trần và mấy cô người làm nhìn thấy, không khỏi lén liếc thêm mấy cái. Có điều, họ cũng chỉ dừng lại ở mấy cái liếc đó, không dám quả phận nói linh tinh. "Anh Hai, chị Hai. Hai người về rồi à."
Lục Nhược Uyên từ trên lầu đi xuống, tâm trạng có vẻ rất tốt, từ trong ra ngoài đều ngập tràn sự tươi vui, không còn vẻ héo mốc, oán hờn như hôm trước nữa.
Tuyết Vũ nhìn "cô em chồng", gật đầu một cái coi như đáp lại.
Ánh mắt Lục Nhược Uyên nhìn trúng bó nối bật trong tay Lục Thần Hạo, tròn mắt thốt lên, nịnh nọt: "Wow, anh Hai lãng mạn ghê, còn tặng hoa cho chị
Hai nữa. Nhất chị Hai rồi nha." Lục Thần Hạo không được tự nhiên, sờ mũi.
Hoa ang tặng bị chị Hai chê rồi bé à. Nhưng anh làm gì dám nói ra chuyện mất mặt này, chỉ có thể nhân cơ hội có người ngoài công khai ôm eo vợ, nháy mắt đắc ý với em gái: "Đấy là điều tất nhiên!"
Tuyết Vũ khó chịu, nhưng không thể đẩy Lục Thần Hạo ra, đành vờ thuận theo nhìn sang bó hoa, cười cười: "Cô cũng được Gia Thụy tặng không ít hoa còn gì."
Lục Nhược Uyên cười hì hì, không phản bác. Đúng là tuần nào Gia Thụy cũng tặng cho cô một bó hoa Thuỷ Tiên, loài hoa cô thích nhất.
Tuyết Vũ nói tiếp, giọng ám muội: "Trông cô Nhược Uyên tươi tỉnh thế có phải có chuyện vui gì không?" Nghe hỏi, Lục Nhược Uyên chợt xấu hổ, hai rặng mây hồng hiện lên hai bên má mịn màng.
Đúng lúc Lục Thần Hạo có điện thoại công việc, anh nhìn số liền bỏ tay ra khỏi người Tuyết Vũ:
"Anh lên phòng nghe điện thoại. Hai chị em nói chuyện đi."
Rồi đi lên lầu trước.
Tuyết Vũ và Lục Nhược Uyên nhìn theo, giây lát, Lục Nhược Uyênngượng ngùng ôm tay cô thân thiết lắm:
"Chị Hai, đêm qua Gia Thụy gọi điện xin lỗi em rồi. Lời chị nói không sai. Gia Thụy anh ấy hôm qua thật sự có việc gấp, không phải là đi với người khác. Hôm qua công ty anh ấy gặp vấn đề, tính xử lý xong sẽ đến tìm em, kết quả thì giữa đường bị mấy tay giao thông chặn đường đòi kiểm tra xe, đã vậy còn bị người ta hiểu lầm là ăn cướp, bị đánh rất thảm, ăn uống đi lại đều khó khăn, suýt nữa thì phải nhập viện luôn đấy!"
Đoạn sau, giọng Lục Nhược Uyên vừa xót xa vừa đau lòng.
Đêm hôm trước, sau khi Tuyết Vũ nói chuyện với cô trở về phòng không lâu, Gia Thụy đã gọi điện cho cô. Nghe anh nói bị thương, cô chẳng nghĩ được gì nữa, chạy ngay qua nhà hắn.
Nhìn hắn mình đầy vết tím bầm, cô đau như chính bản thân mình bị thương. Cô đòi ở lại bên đó chăm sóc hắn, tới chiều nay mới trở về.
Ở góc độ Lục Nhược Uyên không thấy, đáy mắt Tuyết Vũ phát ra tia sắc bén mờ nhạt.
Người ra tay là Kim Ngư, tất nhiên không thể nhẹ nhàng hơn được rồi. Cô ấy là một tay võ sư ưa bạo lực.
Cô vờ hốt hoảng: "Gia Thụy bị đánh? Vậy... cậu ấy có bị nặng lắm không?"
Lục Nhược Uyên lắc đầu, vừa nhắc tới là lại thấy xót, mếu máo: "Anh ấy không bị nặng lắm, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là được."
Tuyết Vũ làm bộ thở nhẹ ra: Không bị sao thì tốt. Thế còn kẻ đánh cậu ta thì sao, đã bắt lại giao cho cảnh sát chưa?"
Lục Nhược Uyên nghe vậy bức xúc ra mặt, giọng nói đay nghiến:
"Gia Thụy nói không cần, người ta chỉ hiểu lầm, sau khi biết đánh nhầm đã rối rít xin lỗi. Gia Thụy thấy vậy không truy cứu nữa. Anh ấy hiền quá mà, bị đánh vậy mà còn tha cho. Phải em, em đánh gãy chân tay hắn cho khỏi đi được luôn."
Đôi mắt "cô em chồng" không hề giấu giếm sự độc ác của mình, cứ thể phơi bày ra trước mắt Tuyết Vũ. Tuyết Vũ khá giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy bộ mặt thật của Lục Nhược Uyên.
Tất nhiên, người ra tay đánh Lê Gia Thụy không chỉ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ như bông hoa hồng đỏ, mà còn là tổng giám đốc tập đoàn MTL, hắn muốn cũng truy cứu cũng không nổi.
Nếu Lục Nhược Uyên biết Lê Gia Thụy từng xử lý những người đắc tội với hắn dù chỉ là lỡ tay động vào quần hắn cũng bị chặt đi cả cánh tay đó, cô ta sẽ không cho rằng hắn hiền nữa đâu.
Có điều, để Lục Nhược Uyên tin tưởng theo chiều hướng này cũng tốt. Càng nghĩ đối phương là người tốt, cô ta sẽ càng yêu Lê Gia Thụy đậm sâu. Càng đậm sâu, đau khổ càng lớn!
Đúng hẹn, chiều hôm sau bà Lục theo địa chỉ bà Trần đưa, kêu tài xế đưa mình tới câu lạc bộ U Linh. Bà Trần đã đợi bà ở đó từ trước. Chờ bà Lục đến, cả hai chào hỏi nhau vài câu theo lệ, rồi đi vào trong. "Tôi đã đăng ký làm thủ tục cho chị hết rồi, giờ chỉ cần đến gặp chủ nhiệm câu lạc bộ thôi."
Nghe bà Trần nói vậy, bà Lục cứ nghĩ chủ nhiệm câu lạc bộ hắn cũng là một quý bà trung niên giống mình. Đâu ngờ tới, đó là một người đàn ông trẻ tuổi. Còn là người mình quen!
"Cậu... cậu là Trung Nhân?" Bà Lục nhìn người trước mặt vừa được bà Trần giới thiệu là chủ nhiệm câu lạc bộ, kinh ngạc, lắp bắp.
"Chào bà, rất vui khi gặp lại bà." Đáp lại sự kinh ngạc của bà Lục, Việt Duật nở nụ cười lịch sự, nhã nhặn, điềm tĩnh đáp lại.
Cứ như đối với anh, trên đời này chẳng có gì có thể khiến anh ngạc nhiên được. Bà Trần nghĩ vậy.
"Hai người... quen biết nhau à?" Bà Trần bên cạnh phụ hoạ cho thêm sắc màu.
Bà Lục hoàn hồn, biết mình thất thố, vội trở về phong thái cao quý của một quý bà hào môn, "À" một tiếng, mới chậm rãi kể lại cho bà thông gia nghe chuyện Việt Duật cứu mình.
Bà Trần tất nhiên là ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên đấy dành cho cái kế hoạch của Tuyết Vũ và Việt Duật chứ không liên quan gì tới bà Trần.
Bà tuy đã biết kế hoạch trả thù của Tuyết Vũ, nhưng từng bước đi cụ thể ra sao, bà không rõ lắm.
Hoá ra, cách để Việt Duật tiếp cận bà Lục là thế này! Giấu đi suy nghĩ thật, bà cười: "Thì ra là vậy. Số chị may thật đấy. Vậy tôi ra tập với mọi người trước, chị và cậu Nhân từ từ trao đổi nhé."
Việc của bà đến đây là hết, bà còn ở lại làm gì. Nên nhường sân diễn lại cho Việt Duật.
"Được, chị cứ ra ngoài trước đi." Bà Trần đáp lại. Việt Duật cũng đáp lại bằng một cái gật đầu lịch sự. Chờ bà Trần đi ra, Việt Duật mới lên tiếng mời bà Lục ngồi xuống ghế làm việc đối diện.
"Hôm trước tôi không đến được, có nhờ người chuyển thư cho bà, không biết bà có nhận được không?"
"Tôi nhận được rồi."
Việt Duật áy náy: "Thật xin lỗi vì đã để bà đợi mất công. Hôm đó tôi có việc gấp, không đến được." Bà Lục xua tay: "Tôi Không trách cậu. Có việc gấp thì cần phải xử lý trước rồi, còn ăn uống khi nào chẳng được."
"Bà quả là người độ lượng."
Bà Lục cười, giọng quả quyết: "Nhưng bữa cơm này, tôi nhất định phải mời cậu bằng được. Đến lúc đó, cậu không được phép từ chối đâu đấy."
"Đều nghe theo lời bà." Việt Duật thuận theo.
Chắc chắn là không thể thiếu một bữa cơm rồi. Bà Lục hài lòng, ngồi thẳng lưng, tiếp tục cuộc trò chuyện:
"Tôi không nghĩ một thanh niên trẻ tuổi như cậu ở trong thời đại phát triển nhanh khiến người ta luôn phải sống hối hả này lại thích công việc nhẹ nhàng suốt ngày tiếp xúc với người lớn tuổi." Bà cho rằng những thanh niên trẻ tuổi đều thích xông pha với những công việc mang tính thử thách, mạnh mẽ mới phải.