Ngay khi Thạch Đường nghĩ mình tiêu rồi, Lục Thần Hạo bỗng nói:
"Cho cậu một tuần để tìm Kiều Kim Ngư." Thạch Đường ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn anh, giây lát, sắc mặt rạng rỡ hắn, cao giọng:
"Vâng, tổng giám đốc. Tôi đi làm ngay." Thạch Đường cầm theo cặp hồ sơ, xoay người, nhanh chóng ra ngoài.
Đây là cơ hội cuối cùng sếp cho anh ta, nếu không, hậu quả anh ta nhận được sẽ không tưởng tượng nổi đâu.
Chỉ còn lại Lục Thần Hạo trong phòng, ánh mắt xé toạc không gian với khí thế bén nhọn, đáng sợ. Số cổ phần đó là của Hải Vận, Lục Thần Hạo anh tuyệt đối không cho phép rơi vào tay kẻ khác! Chợt có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là một giọng nữ trầm:
"Tổng giám đốc, tôi là Nguyệt Anh."
"Vào đi!" Lục Thần Hạo đang không vui, giọng nói tất nhiên chẳng dễ chịu gì, lạnh lẽo không cảm xúc. Nguyệt Anh ở bên ngoài, nghe thôi đã thấy nổi da gà, rùng mình, không còn can đảm mở cửa đi vào nữa.
Cô làm ở phòng thư ký đã gần tám năm, nằm rõ tính cách của sếp tổng. Khi giọng anh lạnh lẽo thế này, chắc chắn là đang tức giận.
Nhân viên trong công ty này đều sợ nhất là khi sếp tổng tức giận. Khi sếp tổng đang giận, kẻ đi vào chẳng khác nào tự vào tìm đường chết.
Thạch Đường chết bằm. Khi nãy anh ta là người duy nhất đi vào phòng sếp tổng, chắc chắn biết rõ tâm trạng của sếp, vậy mà lại không thèm báo trước cho anh em một tiếng, cứ thế đi luôn.
Đồ vô lương tâm!
Nguyệt Anh khóc không ra nước mắt, tự hỏi, giờ cô quay đầu còn kịp không?
Tất nhiên là không kịp. Giờ cô mà quay đầu, kết cục càng thảm hơn.
Đang lưỡng lự không biết phải làm sao, cô thư ký tội nghiệp mới nhớ ra mình tìm sếp tổng có chuyện gì, lập tức phấn chấn, lấy lại tinh thần, mạnh mẽ mở cửa đi vào.
Sao cô lại quên mất mình được sếp giao nhiệm vụ đi đặt hoa cho thiếu phu nhân nhỉ?
Không phải tình cảm của sếp và thiếu phu nhân cực kỳ mặn nồng sao. Chỉ cần có thiếu phu nhân, sẽ không sợ bị sếp trút giận nữa.
Có điều, trong phòng lạnh quá. Cứ như đang ở trong tủ lạnh vậy!
Nguyệt Anh không rét mà run, mặc kệ không khí đáng sợ sắp đông cứng mình, cố bình tĩnh nói:
"Tổng giám đốc, hoa cho phu nhân tôi đã chuẩn bị xong rồi đây ạ!"
Lục Thần Hạo quét mắt nhìn bó hoa tam giác mạch màu hồng nhẹ nhàng với những bông hoa nhỏ xinh xinh, vẻ lạnh lùng dịu lại trong nháy mắt.
"Để đấy rồi tan làm đi."
"Vâng!" Nguyệt Anh không dám chậm trễ, cẩn thận đặt bó hoa lên bàn rồi mau chóng ra ngoài. Nội tâm không ngừng gào lên mình đoán đúng rồi. Thiếu phu nhân quả thật có ảnh hưởng lớn tới tâm trạng của sếp. Mới nãy còn như ở Kỷ băng hà, nhìn bó hoa một cái, đã chuyển về miền khí hậu nhiệt đới ôn hòa rồi.
Nguyệt Anh ra ngoài một lúc, Lục Thần Hạo cũng dọn dẹp đồ trên bàn, cầm bó hoa, đứng dậy đi ra ngoài.
Dù công việc không suôn sẻ thì anh cũng không được phép quên cuộc cách mạng theo đuổi vợ. Chểnh mảng một nụ ngày là hỏng bét. Sau khi Thạch Đường tìm hiểu kỹ, anh đã nhận được một bảng danh sách về sở thích và những thứ không thích của Tuyết Vũ.
Ví dụ như cô thích hoa tam giác mạch và oải hương. Ghét hoa hồng.
Bảo sao hôm đó anh tặng hoa hồng cô không nhận.
Thì ra là tặng sai đồ.
Thay vì như mọi khi, Lục Thần Hạo phải tới tận phòng làm việc đón Tuyết Vũ, thì hôm nay, cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy cô đứng ở bên ngoài. Biểu cảm của Lục Thần Hạo lúc này mới gọi là xoay một trăm tám mươi độ. Từ tàn khốc như quỷ vương sang nhu hòa giống cún con.
Anh bước ra khỏi thang máy, cười đến dịu dàng: "Bà xã, em nhanh vậy. Anh đang định đến đón em đây. Hoa này tặng em."
May mà anh đến kịp, chậm vài giây nữa là cô về trước mất rồi.
Tuyết Vũ nhìn những bông hoa màu hồng nhạt nhỏ nhắn, ngạc nhiên, giây lát, cô nhận lấy:
"Cám ơn."
Tất nhiên, cô chỉ diễn sâu thôi.
Tuyết Vũ đã biết trước, Lục Thần Hạo cho Thạch Đường đi tìm hiểu sở thích của cô. Nếu không, hắn làm sao lại biết cô thích Tam Giác Mạch. Kế hoạch của cô không phải theo kiểu hà khắc, cực đoan, lạnh nhạt. Mà là kiểu lúc gần lúc xa, khi Lục Thần Hạo ngỡ mình đã chạm được đến tình yêu của cô thì lại phát hiện nó vẫn xa vời.
Tuyết Vũ bước vào trong thang máy. Lục Thần Hạo vào theo, trong lòng hân hoan như có hàng ngàn chú cá cảnh tung tăng nhảy nhót.
Anh biết, mình đã tặng đúng đồ cô thích rồi. "Hôm nay có chuyện gì phải không? Khi nãy tôi thấy anh không vui." Tuyết Vũ mở đầu câu chuyện mang tính chất thăm dò.
Lục Thần Hạo ngẩn ra, anh còn tưởng cô vô tâm không quan tâm anh sống chết ra sao chứ, không nghĩ cô lại để ý kỹ như vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Anh nhân cơ hội ăn đậu hũ, ôm lấy Tuyết Vũ từ đăng sau.
"Em biết hiện tại tình trạng cổ phần trong công ty thế nào không?"
"Nghiêm túc cho tôi!" Tuyết Vũ lạnh lùng đẩy ra, cảnh cáo: "Anh mà còn như vậy, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa!"
Lục Thần Hạo vội giơ cờ trắng đầu hàng: "Được, được. Tôi nghiêm túc đây, em đừng giận."
Tuyết Vũ liếc một cái, trở lại vấn đề cũ:
"Theo tôi được biết, ngoài 65% ba đang nắm giữ, thì 25% cổ phần do hai cổ đông Đào Xuân Vinh và Trắng Định Cương nắm giữ, còn lại là 10% cổ phần trôi nổi đang lưu động bên ngoài. Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến cổ phần sao?"
"Thông minh!" Lục Thần Hạo hào phóng xoa đầu Tuyết Vũ như khen thưởng, rồi lại trầm trọng nói, "Hôm nay tôi vừa nói Thạch Đường đi thu mua lại 10% cổ phần lưu động đó kết quả đã bị kẻ khác nhanh tay cướp đi trước rồi."
"Gì cơ?" Tuyết Vũ "ngạc nhiên": Có kẻ muốn thu mua cổ phần của công ty? Là ai vậy?"
Lục Thần Hạo đương nhiên không nhìn ra sơ hở gì từ Tuyết Vũ, rất thành thật đáp:
"Tập đoàn game điện tử MTL. Em nói xem, tại sao MTL lại có hứng thú với cổ phần của Hải Vận?"
Tuyết Vũ cười nhạt: "Ngay cả sếp tổng như anh còn không biết thì một nhân viên quèn như tôi làm sao biết được. Có điều, tôi được biết, MTL cũng vừa thu mua số cổ phần trôi nổi của mấy công ty Phương Nam, Hoàng Anh, Phú Gia. Có lẽ họ mua của Hải Vận cũng chỉ là tiện tay thôi. Sao anh không thử tìm bên đó đàm phán mua lại. Nghe nói tổng giám đốc của MTL đang ở trong thành phố đẩy."
Tất nhiên, không phải là tiện tay, mà là cô muốn thế. Không chỉ là số cổ phần trôi nổi kia, mà ngay cả của Trắng Định Cương và Đào Xuân Vinh, cô đều sẽ thâu tóm hết về tay. Sau cùng, mới đến số cổ phần của ba cô đang nằm trong tay Lục Bạch Văn. Cô muốn thu thập toàn bộ cổ phần của Hải Vận về tay, không cho phép những con sâu mọt kia đục khoét Hải Vận của ba cô thêm nữa.
Sắc mặt Lục Thần Hạo càng khó coi hơn: "Tôi đã cho Thạch Đường đi tìm nhưng hành tung của Kiều Kim Ngư đó rất bí ẩn, không tìm thấy dấu vết gì." Đã xuống tới tầng hầm, nơi đỗ xe. Thang máy dừng lại, mở cửa. Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo cùng bước ra. Cô nói:
"Không phải chứ. Ngay cả người của anh cũng không tra ra được Kiều Kim Ngư đang ở đâu sao?" Tất nhiên là không thể tìm thấy rồi. Kim Ngư luôn thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ. Ngay cả cô mỗi khi muốn tìm cô ấy khi ngoài giờ làm việc còn phải chờ cô ấy tự liên lạc trước nữa là.
Cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã luôn ủng hộ truyện của mình. Sự ủng hộ của các bạn là động lực để mình có thể phát huy khả năng sáng tạo nhiều hơn.