Kỳ Luân không chịu nổi hiếu kỳ, ngứa mồm hỏi: "Hai em đang cược gì thế. Có thể nói rõ ra cho mọi người cùng nghe không?"
Anh ta lập tức nhận được ánh mắt bí hiểm của Bích Trâm: "Chuyện con gái bọn em. Anh hỏi làm gì." Tuyết Vũ lại không thèm để ý tới anh ta, nhìn Khắc Dương, đề nghị: "Anh Hai, nhờ anh làm trọng tài cho bọn em nha."
"Không thành vấn đề."
Khắc Dương ngồi trên lưng ngựa, ung dung, soái khí, mỉm cười. Với bộ trang phục kiểu áo tây trang màu xanh than kinh điển của kỵ sĩ phối hợp với áo sơ mi trắng, càng toát lên phong phạm của một chàng trai hoàng tộc, đẹp nức nở.
Mấy cô bồ của đám bạn đại gia Thần Hạo dù luôn nép bên cạnh bạn trai mình vẫn không ngừng lén liếc mắt nhìn anh, thèm muốn rụng trứng.
Cả hai đã trong tư thế sẵn sàng, chờ hiệu lệnh Khắc Dương đưa ra, lập tức giục ngựa phi nhanh về phía trước dưới mấy chục con mắt đang vây xem.
Ba vòng đua sẽ phân thắng bại.
Hai cô gái, hai vẻ đẹp khác nhau, cưỡi trên lưng hai chú ngựa khác màu, trút bỏ hết sự gò bó của cuộc sống, phóng khoáng thả mình theo từng cú phi nước đại của "cô bạn đồng hành".
Nếu ví Bích Trâm như bông hoa bằng lăng tím, dịu dàng đằm thắm. Thì Tuyết Vũ lại như nữ vương của loài hoa mẫu đơn, trong dịu dàng mềm mại có quyến rũ, trong quyến rũ có mạnh mẽ, cá tính.
Bởi vẻ ngoài quá xinh đẹp của người lẫn ngựa, nơi này nhanh chóng thu hút được sự chú ý của không ít người. Nhất là khi biết, hai chú ngựa tham gia cuộc đua này chính là Hoa hậu và Á hậu của đoàn ngựa Trường đua An Hòa.
Những vị khách đến đua ngựa tạm thời bỏ qua cuộc cưỡi ngựa của mình, kéo nhau tới xem, rất đông.
Kể ra, Tuyết Vũ biết đến môn thể thao mạnh mẽ này cũng là nhờ Bích Trâm. Nhớ năm đó, sau khi biết Khắc Dương được một năm, Bích Trâm vì công tác "dân vận của mình, đã rủ Tuyết Vũ tham gia học cưỡi ngựa cùng mình khi Trường đua An Hòa mới khai trương.
Ban đầu Tuyết Vũ không đồng ý. Cô vốn không thích tiếp xúc với bên ngoài, hằng ngày ngoài học ra cũng chỉ muốn báo thù. Nhưng Bích Trâm cứ dai như đỉa vậy, nhất quyết kéo cô đi cho bằng được. Tuyết Vũ vốn thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, trước sự nhiệt tình và dễ thương của Bích Trâm, cuối cùng cô phải đầu hàng, cùng bà chị hơn mình một tuổi nhưng lại trẻ con hơn mình mấy tuổi tham gia khóa học cưỡi ngựa.
Tuyết Vũ học võ, nhờ kỹ năng này dễ dàng học được kỹ thuật cưỡi ngựa nhanh hơn Bích Trâm và mấy cô tiểu thư chân yếu tay mềm, không bao giờ vận động mạnh. Cô chỉ mất một tháng để hoàn thành khóa học với thành tích xuất sắc, trong khi đó Bích Trâm phải mất gấp đôi thời gian.
Tuy vậy, không phải kỹ năng của Bích Trâm kém. Cô chậm nhưng mà chắc, cộng với thường xuyên luyện tập, kỹ thuật của Bích Trâm ngày càng vượt trội. Trong những lần so tài, không phải lần nào Tuyết Vũ cũng thẳng. Mười lần thì cô cũng thua Bích Trâm đến ba lần. Cuộc đua gần đây nhất vào bảy tháng trước, Tuyết Vũ thua còn gì. Lần đó cô đã thua một... bức tranh chân dung của Khắc Dương đấy.
Lần này, cô lâu rồi không luyện tập cùng Cà Phê, không biết có thắng được Bích Trâm không. Chị ấy hầu như tuần nào cũng đến đây tập.
Nói tới vấn đề phần thưởng thắng cược thì yêu cầu của Bích Trâm cực kỳ, cực kỳ quái đản. Cái gì cũng không cần, chỉ thích hình hoặc tranh của Khắc Dương thôi. Có lần là Album ảnh chụp trộm, có lần lại là bắt cô vẽ tranh khắc họa ổng. Đúng là khi yêu, con người sẽ trở nên mù quàng. Buồn ở chỗ, tình cảm ấy chỉ là đơn phương.
Từ sau khi biết Khắc Dương đã có người thích, Tuyết Vũ nhiều lần tự hỏi có nên nói Bích Trâm buông tay, đi tìm hạnh phúc mới hay không. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không tìm được đáp án. Nói ra lại sợ Bích Trâm đau lòng. Không nói lại thấy áy náy, ray rứt...
Vòng đầu tiên, ngựa của Bích Trâm nhỉnh hơn ngựa Tuyết Vũ một chút. Vòng hai ngựa của Tuyết Vũ thua xa hơn cả chục mét. Đến vòng thứ ba, vòng quyết định thắng bại. Tuyết Vũ buộc phải dùng hết mọi kỹ năng mình có.
"Tuyết Vũ, lần này chị lại thắng rồi nhé." Bích Trâm thả theo cơn gió lời nói cuồng ngạo.
Tuyết Vũ chạy ở phía sau cách Bích Trâm cả chục mét không chịu lép vế, đáp lại: "Chưa chắc. Chị đừng có vội mừng, không lát nữa thua em không có kẹo giỗ đâu nha."
Ba mươi chưa phải là Tết. Lần trước cô thua, lần này không thể để kết quả đó tái diễn, bằng không sẽ rất có lỗi với mười sáu năm học võ và mười năm ngồi trên yên ngựa của cô mất.
Nhìn vạch đích chỉ còn cách Bích Trâm hai mươi mét. Tuyết Vũ cúi xuống ghé tai Cà Phê thủ thỉ gì đó, rồi giật mạnh dây cương, đồng thời hai chân thúc mạnh vào người nó. Cà Phê như hiểu được ý của cô, tăng tốc độ nhanh gấp đôi, nhanh tới mức làm người ra tưởng như nó đang bay trên không trung chứ không phải chạy.
Chỉ còn mười mét... Năm mét... Hai mét... Tới đích!
Tuyết Vũ ghì dây cương cho ngựa dừng lại, quay đầu, động tác đẹp mắt đến mức người ta nhìn thấy từ người cô tỏa ra thứ hào quang lấp lánh chói sáng của người chiến thắng.
Mọi người hú hét, vỗ tay tán thưởng rần rần. Lúc này Bích Trâm mới chạm đích.
Tuyết Vũ đắc ý nháy mắt: "Bích Trâm, chị thua rồi." Bích Trâm tiu nghỉu, không phục: "Lần sau nhất định chị sẽ thắng em."
Rõ ràng cô đi trước con bé mười mét, vậy mà vẫn thua được. Đau lòng quá!
"Được thôi. Em chờ. Nhưng đừng quên gửi cho em một cây kem Mauboussin đẩy." Tuyết Vũ nháy mắt, quyến rũ như muốn cầu hồn người khác. Mauboussin là món kem của nhà hàng Bagatelle có giá 1000 đô la Mỹ. Nó được làm từ vani, kem tươi, socola, bánh hạnh nhân của Pháp, kem đặc biệt, lá vàng và bánh socola đen. Cực kỳ ngon. Tuyết Vũ rất thích món kem đắt đỏ này.
Đây luôn là điều kiện cô dành cho Bích Trâm mỗi khi hai cô thi đua ngựa.
Thần Hạo ngắm cô đến thất thần. Anh chợt nghĩ tới nếu cùng cô chụp một bộ ảnh cưới chủ đề cưỡi ngựa chắc đẹp phải biết.
Nghĩ tới anh mới nhớ, anh và cô hình như không có nổi một tấm hình cưới nào. Hồi trước, anh và cô kết hôn trên cơ sở thương mại, không có tình yêu. Ngay cả hình cưới đặt trước cổng bữa tiệc cũng là do Photoshop lấy hai tấm hình ghép lại.
Đúng là thiệt thòi cho cô quá!
Anh nên bù đắp cho cô một bộ ảnh đúng nghĩa. "Thần Hạo, các chị em phụ nữ đua xong rồi giờ đến lượt chúng ta nhỉ?" Kỳ Luân thích thú đề nghị. Kéo tâm trí Thần Hạo trở về.
"Nghe được đấy. Anh vợ, Lam tổng. Hai người cũng tham gia chứ?"
Thế Lân nhún vai: "Sao lại không. Càng đông càng vui mà. Còn các cậu đây thì sao?"
Mấy chàng công tử còn lại được hỏi, tay ôm người đẹp trước mặt, tán thành:
"Nghe được đấy! Nhưng phải có phần thưởng thắng cược nhé."
"Ai thua sẽ chi trả toàn bộ chi phí hôm nay. Thế nào?" Kỳ Luân đưa ra ý kiến. Anh rất biết cách móc túi người khác.
"Không thành vấn đề." Thần Hạo không vấn đề gì. Chi trả chi phí chuyến này chả to tát gì so với anh. Vấn đề là, anh có thể thua được hay không thôi. "Bọn tôi sao cũng được."
Thế Lân, Khắc Dương và mấy chàng công tử kia tất nhiên càng không có ý kiến. Tiền đối với họ không thành vấn đề, thứ họ coi trọng nhất chính là thể diện.
"A... mọi người mau tránh ra... mau tránh ra... cứu tôi với..."