Học cưỡi ngựa được mấy ngày, Văn Minh Ngọc bắt đầu không nhịn được mà hoài nghi nhân sinh.
Tay, chân, thắt lưng của cậu đều đau nhức, thậm chí cậu còn không dám cười, vì khi cậu cười thì các cơ ở thắt lưng sẽ co giật, đau đến mức cậu không dám cử động.
Đấy là cưỡi ngựa xong vẫn dùng nước ấm xoa bóp chân đấy, nếu không, Văn Minh Ngọc nghĩ chắc mình cũng tàn phế luôn rồi.
Ngay cả lúc học chữ cũng thế, Văn Minh Ngọc cầm bút lông sói mà tay vẫn hơi run run vì đau.
Cung Học có hơi khó hiểu, sau đó nghe nói cậu học cưỡi ngựa, mới chợt hiểu ra, nói: "Chuyện này khiến ta nhớ lại hồi trước học cưỡi ngựa, khi đó ta còn tưởng sư phụ cố ý tra tấn mình."
Trong lòng Văn Minh Ngọc đáp, tôi cũng nghi là bạo quân cố ý đổi cách tra tấn tôi đây này.
Cứ vậy thì cậu không thể viết cho đẹp được, nên bài học của Cung Học chuyển sang tập trung vào việc nói, các bài tập cũng được chuyển thành sách đọc.
Nghiêm túc học bài và làm bài tập xong, thời gian còn lại, Văn Minh Ngọc liền nằm dài ra.
Tam Hỉ bước vào phòng, trông thấy Văn Minh Ngọc đang nằm trên một chiếc gối mềm bất động, đôi mắt mệt mỏi và trống rỗng như thể bị liệt khiến hắn giật mình.
“…..Công tử, ngài sao vậy?”
Văn Minh Ngọc bất động, chỉ hơi nghiêng đầu, lười nhác mà nhìn Tam Hỉ, “À, không có việc gì, ta chỉ vừa đau vừa mệt thôi.”
Tam Hỉ quan tâm nói: “Công tử có cần mời ngự y đến xem không?”
Văn Minh Ngọc xua tay, "Không cần, chỉ là đau nhức bắp thịt, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."
Chuyện này thật ra cũng không có gì, trước đây cậu làm việc còn vất vả hơn nhiều, nhưng hình như sau khi xuyên qua thì chưa bao giờ phải làm việc nặng, một thời gian cậu cũng đã quen dần. Nghĩ vậy, ngoài việc phải chịu áp lực tâm lý khi ở cạnh bạo quân, cậu sống ở đây cũng tốt đấy chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Văn Minh Ngọc rất vi diệu. Thực ra cậu rất thích cuộc sống của mình bây giờ.
Sau lần đầu tiên cưỡi ngựa, Mục Trạm tới nhìn cậu, hắn thấy Văn Minh Ngọc đi đường trông ngốc nghếch y như chú chim cánh cụt nhỏ liền không nhịn được cười.
Lúc đầu Văn Minh Ngọc còn muốn đánh chết hắn, nhưng càng về sau càng tê dại. Thôi kệ đi, hắn cười mình cũng có mất miếng thịt nào đâu chứ?
Dù sao nếu Mục Trạm tới ăn cơm cùng thì đồ ăn đều sẽ càng phong phú, hương vị ngon tuyệt, cậu cũng được lợi mà.
Sau ba ngày, thân thể Văn Minh Ngọc đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy chim cánh cụt nhỏ đã đi lại bình thường rồi, Mục Trạm còn cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Còn muốn học cưỡi ngựa không?”
Văn Minh Ngọc dứt khoát gật đầu, mặc dù sau khi cưỡi ngựa sẽ bị đau chân, nhưng cảm giác khi ngựa phi nước đại thật sự rất tuyệt.
Nhưng cậu lại nói: “Có thể rút ngắn thời gian lại được không? Ta không muốn lại phải đi khập khiễng nữa đâu.”
Mục Trạm đáp: “Mới học mới như vậy, sau đó thân thể ngươi sẽ thích ứng.”
Văn Minh Ngọc: “Thật không vậy?”
Mục Trạm nhướng mày: “Ai cũng như vậy thôi, ngươi không biết sao?”
Hừ, đang ám chỉ mình quá yếu ớt sao?
Văn Minh Ngọc làm lơ, cậu đến Diễn Võ Trường giống lần trước.
Ngày tháng trôi qua, Văn Minh Ngọc tiếp tục rèn luyện và cải thiện, ngày càng thành thạo hơn.
Lớp học cưỡi ngựa nói chính xác phải là học cưỡi ngựa và bắn cung.
Văn Minh Ngọc không chỉ muốn học cưỡi ngựa, cậu còn muốn học bắn cung nữa.
Sau khi bạo quân hướng dẫn và làm mẫu, cậu có thể sao chép chính xác tư thế, rút cung giống hắn, thẳng lưng, ánh mắt sắc bén tập trung, cơ bắp trên tay căng thành hình vòng cung đẹp mắt, tư thế giống như một cao thủ bắn cung lạnh lùng và ngạo nghễ vậy.
Thả tay, mũi tên bay vút đi, chỉ tiếc là không trúng bia.
Mục Trạm đứng bên cạnh, hắn sững sờ một chút rồi bật cười.
“Tốt, rất có khí thế, giống như thiện xạ vậy, chỉ có điều chưa bắn trúng.”
Văn Minh Ngọc lầm bầm: “….Thì sau này ta sẽ bắn trúng thôi.”
Rất ngạc nhiên là lần này Mục Trạm không phản bác, chỉ nói: “Cô đã tự mình dạy mà ngươi còn chưa luyện được, đúng là hết thuốc chữa.”
Khóe miệng Văn Minh Ngọc giật giật, gật đầu nói: “Đúng nha, người dạy ta chính là người lợi hại nhất thiên hạ này.”
Mục Trạm cũng không phủ nhận, hắn thản nhiên tiếp nhận lời khen này rồi tiếp tục giảng giải.
Bởi vì hắn trực tiếp dạy cậu cách cầm cung bắn cung nên không thể tránh khỏi có một số tiếp xúc thân mật, Mục Trạm đứng phía sau cậu, vòng tay ôm lấy cả người cậu, hướng dẫn các động tác, các kỹ năng, thậm chí còn đặt một chân của mình giữa hai chân cậu để tách rộng chân cậu ra.
Mỗi lúc như vậy, Văn Minh Ngọc luôn có cảm giác toàn thân cứng đờ, cả người bị mùi rượu mạnh kia bao phủ.
Thực tế, cậu luôn không thích đến quá gần người khác, khi đó cơ thể cậu sẽ ở trạng thái phòng thủ như một phản xạ có điều kiện. Nhưng dường như cậu không hề khó chịu với sự đụng chạm của Mục Trạm. Mùi rượu sẽ khiến cậu hơi say, thậm chí trong mê mang còn có cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Văn Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tuấn tú của Mục Trạm, nhất thời cậu không khỏi lắc đầu. Mặc dù tính tình cẩu hoàng đế có thể rất không tốt, nhưng vẻ ngoài của hắn thực sự không chê vào đâu được. Nếu đặt trong phim truyền hình ở thế giới tương lai kia, hắn nhất định sẽ là một nhân vật phản diện đẹp đẽ, tam quan tuân theo ngũ quan.
Đúng lúc này, Mục Trạm đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu, hắn hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Muốn bị phạt sao?"
Văn Minh Ngọc lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm bia bắn, một bộ dáng ta đây rất nghiêm túc nha.
Luyện mấy ngày trời cuối cùng Văn Minh Ngọc cũng bắn trúng hồng tâm, lần đầu tiên bắn trúng, cậu vui đến mức nhảy dựng lên tại chỗ.
Cậu vô thức quay sang nhìn Mục Trạm, hai mắt long lanh, khóe miệng cong lên, bộ dạng đúng kiểu tôi giỏi lắm đúng không mau khen tôi điiiii.
Mục Trạm im lặng một hồi, sau đó mới đặt tay lên đỉnh đầu cậu vuốt vuốt như thể đang vuốt một đám lông xù, động tác tuy trúc trắc nhưng vẫn mang theo ý khích lệ sờ sờ đầu cậu, giống hệt như đang dỗ dành một chú mèo con dính người vậy, nhưng có lẽ do hắn chưa bao giờ làm động tác này nên không khống chế được lực tay, hắn xoa đầu cậu đến mức làm cậu ngả về phía sau, suýt thì ngã.
Văn Minh Ngọc ngơ ngác.
Mục Trạm bắt kịp cánh tay cậu túm trở về, sau khi cậu đứng vững liền lập tức buông ra, mặt vô biểu tình, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Văn Minh Ngọc sửng sốt một hồi, sau đó khẽ liếc nhìn Mục Trạm, rồi lại vô thức sờ sờ đỉnh đầu mình.
Sao cứ cảm thấy là lạ nhỉ.
Ban đầu Mục Trạm tìm người dạy học cho Văn Minh Ngọc là vì muốn cậu biết chữ để giúp mình đọc tấu chương.
Sau khi Văn Minh Ngọc học được tất cả các từ thông dụng, thỉnh thoảng cậu cũng thực sự làm công việc này. Chẳng qua có một số vị quan rất thích cái kiểu nói có sách mách có chứng, lại còn thích sử dụng một số từ không phổ biến để ra vẻ như ta đây là người sâu sắc lại cực kỳ hiểu biết. Chính vì thế, những gì Văn Minh Ngọc đọc đã trở thành—
“Thần cho rằng khẩu khẩu, Chu thượng thư khẩu khẩu Tôn thị lang, thật là chuyện may mắn, thần cũng khẩu khẩu……”
Cái này giống như hồi trước cậu từng đọc tiểu thuyết trên tinh võng vậy, đáng ra cốt truyện ban đầu khá bình thường, nhưng sau khi xen xọt lời lại trở nên hư ảo, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Văn Minh Ngọc bỗng cảm giác như mình đang đọc tiểu hoàng văn chứ không phải tấu chương vậy.
Hầy, xấu hổ thế nhỉ.
Hơn nữa, Mục Trạm vừa nghe đã cười, lúc đầu còn cúi đầu, tay chống bên mặt không tiếng động mà cười nhẹ, sau đó hình như hắn không nhịn nổi, cười càng lớn tiếng, không hề cố kỵ.
Căn bản chính là đem cậu ra làm trò cười!
Văn Minh Ngọc giận lắm, cậu muốn ném phứt tấu chương đi cho rồi, cho tên cẩu hoàng đế này tự đi mà đọc!
Nhưng không bao lâu, Mục Trạm hình như đã cười đủ, hay nói cách khác là hắn đã hiểu rõ tính nết Văn Minh Ngọc, biết cậu sắp tạc mao nên đúng lúc dừng lại.
“Lại đây.”
Mục Trạm giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền vẫy vẫy Văn Minh Ngọc, khóe miệng hắn vẫn treo ý cười, tâm tình có vẻ rất tốt.
Văn Minh Ngọc đi qua, lòng nghĩ không hiểu tên này lại muốn lên cơn cái gì đây.
Mới vừa đến trước mặt Mục Trạm đã bị hắn túm lấy khiến Văn Minh Ngọc không thể không tụt xuống ngồi trên đùi Mục Trạm, người không thể so với ghế dựa, không cố định được, luôn khiến cậu lo mình sẽ ngã xuống.
Văn Minh Ngọc cứng đờ cả người, lúc Mục Trạm xòe tay, trong tay hắn cầm một sợi xích màu vàng kim càng khiến cậu sợ hãi.
Mục Trạm dường như không để ý, hắn hơi cúi người, bàn tay xoa xoa lên bắp chân cậu rồi vuốt xuống, lòng bàn tay túm lấy mắt cá chân rồi nhẹ nhàng mở khóa, cùm cụp một tiếng, sợi xích kia đã đeo trên chân cậu.
Sợi xích tuy rất mỏng, nhưng cũng rất độc đáo và tinh tế, đeo trên làn da trắng lạnh của Văn Minh Ngọc, có một cảm giác ham muốn không thể giải thích được.
Mục Trạm dùng một ngón tay câu lấy sợi lắc trên chân cậu, hắn nhìn chằm chằm, có vẻ rất hài lòng.
Văn Minh Ngọc bị nhìn chằm chằm đến mức không khỏi co rút hai chân, khô khốc nói: "... Bệ hạ, lắc chân làm nhanh như vậy sao?"
Vừa mới nói hai hôm trước nay đã xong rồi, không phải bạo quân đã ôm ý định này từ lâu rồi chứ.
“Ngươi thấy quá nhanh?” Mục Trạm nâng mi, liếc nhìn cậu.
Văn Minh Ngọc lập tức cười cười, ngoan ngoãn lắc đầu, "Không không, ta chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sợi lắc chân này rất đẹp, đẹp hơn ta tưởng rất nhiều."
“Nếu thích thì phải luôn đeo đấy.”
“Tắm rửa cũng phải đeo sao?”
“Phải.”
“Được nha ~~”
Văn Minh Ngọc gật đầu, ánh mắt Mục Trạm thâm thúy nhìn cậu, ngón tay dùng sức khẽ lướt lên làn da bên cạnh cổ chân, để lại một vệt đỏ mờ. Hắn cười rồi nói đầy ẩn ý: "Đeo đi, để ta xem ngươi còn chạy đi đâu được."
Vẻ mặt hắn rất bình thản, giọng điệu vẫn tươi cười, giống như chỉ coi đây là một câu nói đùa bình thường.
Văn Minh Ngọc nghe mà tim bỗng lạc nhịp, da đầu hơi tê dại.
Giống như mình chỉ là một sủng vật bị Mục Trạm nắm trong lòng bàn tay, hắn có thể vô tư để cậu nghịch ngợm, nhưng nếu muốn chạy trốn khỏi hắn, điều đó vĩnh viễn không thể.