Ngày qua ngày vẫn trước sau như một, đi học, làm bài tập, viết thoại bản và thổi rắm cầu vồng.
Văn Minh Ngọc chậm rãi thích ứng với sinh hoạt hiện tại, cậu đã thay đổi cực kỳ lớn so với lúc vừa tiến cung, không còn thấp thỏm sợ hãi như khi đó nữa, ngay cả Tam Hỉ bên người cậu cũng trở nên lớn mật cơ linh hơn chút, không co rúm như trước kia.
Thỉnh thoảng Mục Trạm sẽ bất chợt kiểm tra bài tập của Văn Minh Ngọc rồi thẳng thừng chỉ ra vấn đề bên trong. Văn Minh Ngọc cúi đầu nghe quở trách giống như đứa trẻ làm sai vậy, tuy cậu có chút bất mãn, nhưng vẫn cẩn thận nghe lời sau đó sửa lại.
Hôm nay, Mục Trạm cũng kiểm tra bài của cậu, hắn nói đến mức khiến Văn Minh Ngọc hoài nghi nhân sinh, cảm thấy hình như bài tập mình viết là một đống phân vậy. Rõ ràng hai ngày trước tiến sĩ Cung mới khen cậu mà, chẳng lẽ đều là lời khách sáo thôi sao?
Văn Minh Ngọc chưa từ bỏ ý định thò lại gần, ánh mắt trông mong mà nhìn Mục Trạm, “Bệ hạ, những thứ này không có chút xíu gì đáng khen ngợi sao?”
Ánh mắt kia chỉ kém viết lên mặt mấy chữ cầu khen ngợi.
Mục Trạm rũ mắt liếc cậu một cái, hu tôn hàng quý mà chỉ chỉ trên giấy Tuyên Thành, bình đạm nói: “Cũng có tiến bộ, đặc biệt là hai chữ này.”
Văn Minh Ngọc cúi đầu nhìn lại, phát hiện hắn đang chỉ vào chữ Mục và chữ Trạm. Tên của Mục Trạm là do hắn tự mình dạy cậu viết, đã viết vô số lần rồi, không đẹp mới là lạ. Vậy rốt cuộc Mục Trạm có nói khoác không vậy?
Văn Minh Ngọc bĩu môi, có hơi bực mình, trong lòng thầm nghĩ buổi tối viết thoại bản phải viết Mục Trạm bị người ta trùm bao tải đánh mới được.
Đương nhiên Mục Trạm đã trông thấy vẻ mặt của cậu, hắn cười như không cười, buông trang giấy rồi xoay người bước đi.
Văn Minh Ngọc theo bản năng liền đi theo, giống như một cái đuôi nhỏ dính lấy hắn vậy. Mục Trạm bỗng nhiên dừng lại khiến cậu suýt chút nữa va vào lưng hắn.
“Ngươi đi theo cô làm gì?”
Văn Minh Ngọc ngửa đầu, vẻ mặt mờ mịt, cậu chớp mắt hai cái, nhìn hắn, rồi lại nhìn chân mình, sau đó mới phản ứng lại bản thân đang làm gì. Đúng vậy, sao mình lại đi theo Mục Trạm chứ? Điên rồi sao?
“Mấy ngày nay ngươi đều rất dính người.” Mục Trạm nhìn cậu chằm chằm, ý vị không rõ.
Văn Minh Ngọc nghĩ nghĩ lại, hình như quả thực là vậy, chẳng nhẽ đầu mình bị nước vào rồi sao, sao lại làm ra hành động quái dị như vậy chứ.
Cậu xấu hổ gãi gãi mặt, cười gượng hai tiếng, “……Hình như đúng vậy thật, ta không tự giác đi theo bệ hạ rồi, vậy ta cáo lui trước.”
Mục Trạm đạm nhiên hỏi: “Không dùng cơm trưa sao?”
Không nói thì thôi, vừa nói Văn Minh Ngọc đã thấy đói, bụng còn sôi ào ào. Đồ ăn ở chỗ này của Mục Trạm hấp dẫn hơn chỗ cậu nhiều.
Văn Minh Ngọc không nhịn được nuốt nước miếng, “Vậy ta sẽ ở lại nhé? Có thể không?”
Mục Trạm không tỏ rõ ý kiến, cũng chính là ngầm đồng ý.
Đã đến giờ ăn trưa, đám cung nhân tiến vào bày những món ngon tinh tế sang trọng lên bàn rồi mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Văn Minh Ngọc ngồi bên cạnh Mục Trạm, ăn uống thích thú vô cùng.
Đang ăn, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu và tin tức tố trên người của Mục Trạm, cảm giác càng ngày càng mạnh, khiến người ta khó có thể bỏ qua. Cậu không nhịn được động động mũi, còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào Mục Trạm.
Mục Trạm liếc hắn một cái, "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Văn Minh Ngọc cong môi ngập ngừng hỏi: "Bệ hạ, ta muốn uống chút rượu hoa quả được không?"
“Ngươi chắc không?” Mục Trạm hỏi ngược lại.
Sau khi Văn Minh Ngọc uống say lần trước, cậu đã nói chắc chắn sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Nhưng lần này, Văn Minh Ngọc thật sự rất thèm, cậu đột nhiên cảm thấy mùi rượu trên người Mục Trạm rất thơm, càng lúc càng muốn lại gần, hận không thể dán lên người hắn. Tuy nhiên, lý trí của cậu vẫn còn nên cậu muốn tìm một cách khác thay thế để thỏa mãn cơn thèm của mình.
Cậu duỗi hai ngón tay, mở ra một chút khoảng cách rồi nhấn mạnh: "Chỉ uống một chút thế này thôi."
Nếu nói Mục Trạm không cấm cậu uống rượu, chi bằng nói hắn còn rất vui khi thấy vẻ say rượu của cậu, vì vậy hắn kêu Triệu Đức Toàn mang rượu tới.
Văn Minh Ngọc cũng biết mình không uống được nhiều nên chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, ăn xong bữa cơm rồi mà còn chưa hết một chén. Nhưng mặt cậu vẫn đỏ như đánh phấn, cánh môi cũng lấp lánh ánh nước.
Cậu híp mắt, hưởng thụ trạng thái hơi say này, tuy đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhưng lại hơi choáng váng, giống như ngâm mình trong suối nước nóng vậy, cảm giác thoải mái lạ thường.
Mục Trạm liếc cậu một cái, lại vươn tay chọc vào trán cậu giống như đang trêu chọc chó nhỏ vậy, hắn lười biếng nói: "Say rồi à?"
Văn Minh Ngọc nghiêng đầu, nheo mắt lại, cong thành hình trăng khuyết, cười nói: "Không có nha ~"
Mục Trạm chậc một tiếng, có hơi không vui.
Mặc dù không hoàn toàn say, nhưng rượu có tác dụng làm tê liệt khiến cậu không còn lý trí và tỉnh táo như trước nữa. Mùi rượu mà cậu thèm vô cùng đang ở ngay trước mắt, liên tục tỏa ra từ cơ thể Mục Trạm khiến cậu không nhịn được nuốt nước miếng. Sau đó, lại nghiêng người lại gần một chút, rồi gần thêm chút nữa, khẽ hít một hơi rồi nhanh chóng lùi lại.
Đầu óc vẫn còn nhớ rõ Mục Trạm rất nguy hiểm, không được đến gần.
Nhưng mà thơm quá nha.
Cậu không nhịn nổi lại hít một lần nữa.
Vốn tưởng rằng mình hết sức cẩn thận, chắc chắn sẽ không bị phát hiện, nhưng Mục Trạm vẫn nhìn thấy nhất cử nhất động của cậu, hắn nhướng mày, biểu cảm có chút khó lường. Khi Văn Minh Ngọc lại một lần nữa tới gần, hắn không khách khí duỗi tay nhéo gáy cậu, giống như đang xách một con mèo con vậy.
“Ngươi đang làm gì?”
Đôi mắt Văn Minh Ngọc lập tức mở to, giống như một con vật nhỏ sợ hãi, cậu mím chặt môi, lông mi khẽ run, vừa hoảng sợ vừa vô thố.
Tuyến thể bị đụng vào, thập phần mẫn cảm, cậu căn bản không dám lộn xộn, nghiêng đầu cười một chút, đầy mặt vô tội, chỉ vào chén rượu mềm giọng nói: “Ta muốn uống rượu……”
Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó buông gáy cậu ra, tựa hồ đã buông tha cậu, không thèm truy cứu mấy cái hành động nhìn lén rồi lén lút kia nữa.
Văn Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm lấy ly rượu, không dám tham lam nữa, giả bộ cầm lấy mép ly, nhấp một ngụm. Hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi vẻ mất mát trong mắt. Rượu hoa quả này không thơm bằng Mục Trạm nha.
Vào ban đêm, Mục Trạm lệnh cho Văn Minh Ngọc ở lại cho nên cậu không về nữa mà nằm trên long sàng cùng Mục Trạm.
Đây không phải là lần đầu tiên ngủ chung giường, Văn Minh Ngọc từ lâu đã quen, tuy rằng không thoải mái như ngủ một mình, nhưng cậu vẫn có thể ngủ rất nhanh.
Nhưng hôm nay thì hơi khác một chút.
Có lẽ do uống rượu nên Văn Minh Ngọc hơi nóng, cậu không đắp chăn nữa, ngủ được nửa giấc liền đá chăn ra, còn vô tình đá vào eo Mục Trạm khiến hắn tỉnh giấc, nhưng cậu không cảm thấy gì, vẫn cứ phơi bụng ngủ.
Trong bóng tối, Mục Trạm mở mắt, lạnh lùng nhìn người bên cạnh. Nếu như ánh mắt có thể biến thành thực thể thì chắc Văn Minh Ngọc đã bị đâm chết rồi. Nhưng sự thật là Văn Minh Ngọc ngủ rất sâu, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, tay chân dang rộng, ngủ say như một chiếc bánh đang mở ra, vừa mềm mại vừa toát ra mùi thơm trái cây hấp dẫn.
Hiện tại đã nhập thu, thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ban đêm tương đối thấp.
Sau khi Văn Minh Ngọc đạp chăn, ngủ một hồi liền cảm thấy lạnh, vô thức mà co người lại, cậu nhắm mắt lại duỗi tay tìm chăn, nhưng chỉ mò mò trong không khí, ngón tay trắng nõn cuộn tròn giật giật, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Còn Mục Trạm lúc này đã tỉnh, bên hông vừa bị đá còn mơ hồ đau đớn, nhưng hắn cực kỳ nhân từ mà không gọi người lôi Văn Minh Ngọc ra lăng trì. Đường đường là một bạo quân, tất nhiên hắn không thể giúp người khác đắp chăn.
Mục Trạm liếc cậu một cái, sau đó thờ ơ nhìn đi chỗ khác, mặc kệ cậu rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Kết quả là ngày hôm sau Văn Minh Ngọc sốt cao.