Buổi sáng thức dậy, Văn Minh Ngọc cũng không phát hiện có chuyện gì không ổn, mọi việc diễn ra như bình thường, cậu rửa mặt thay quần áo rồi ăn sáng.
Sau đó, cậu đến thư phòng đi học.
Khi ánh nắng chiếu xuống, cậu cảm thấy đầu hơi choáng váng, lòng bàn tay cũng hơi nóng, nhưng triệu chứng quá nhẹ nên cũng không để tâm.
Có đôi khi, người ngoài còn nhìn ra mình có vấn đề nhanh hơn cả bản thân mình.
Tam Hỉ hơi lo lắng mà nhìn cậu, “Công tử thoạt nhìn không có tinh thần, có phải ngài cảm thấy không khoẻ không?”
Văn Minh Ngọc hơi nghiêng đầu, “Hình như….vẫn ổn.”
Cậu đưa tay sờ trán, cảm thấy nhiệt độ vẫn bình thường nên lắc đầu bảo không sao.
Tam Hỉ liền nói: “Gần đây trời lạnh, công tử phải chú ý mặc nhiều hơn chút, thời tiết này rất dễ nhiễm phong hàn.”
Văn Minh Ngọc gật đầu cảm ơn Tam Hỉ quan tâm, nhưng cậu cũng chẳng để ý mấy cái bệnh vặt này. Cảm mạo phát sốt gì đó trước đây cậu đều để tự lành, uống thuốc sẽ phải mất tiền, hoàn toàn không cần thiết, chờ thêm mấy ngày sẽ tốt thôi.
Vì thế, Văn Minh Ngọc cảm thấy mình vẫn rất khỏe, liền vẫy vẫy tay với Tam Hỉ, thực tiêu sái tỏ vẻ mình không cần mặc thêm quần áo, nhưng vừa bước một chân ra cửa, cậu đã bị gió lạnh bên ngoài tạt vào mặt…… thân thể rất thành thật mà run lập cập.
Cậu dứt khoát quay về nhận lấy một chiếc áo choàng dày từ tay Tam Hỉ, ngay lập tức đã ấm lên. Cuối cùng cũng thêm được buff chống gió lạnh, cậu đã thấy ổn trở lại, thậm chí khi bước đến thư phòng, trên trán cậu còn lấm tấm mồ hôi.
Sau khi kết thúc buổi học, Văn Minh Ngọc lấy bài tập về nhà ra, Cung Học xem xong liền nhận xét, nói tuy ý tưởng còn ngây ngô nhưng lại có quan điểm cá nhân rất độc đáo, nếu tiếp tục suy nghĩ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau đó, Văn Minh Ngọc âm thầm lấy kết quả mà cậu đã sửa đổi, bổ sung và trau chuốt sau khi bị Mục Trạm phê bình ra. Hai mắt Cung Học sáng lên, không chút nghi ngờ khen ngợi: "Đã sửa được điểm thiếu sót, còn có một số chi tiết đến ta cũng không nghĩ tới, rất tốt, không ngờ ngươi có thể làm thầy cho chính mình rồi."
Văn Minh Ngọc ngượng ngùng mà gãi gãi mặt, “…… Ta còn lâu mới đạt đến trình độ như vậy, là do, có người chỉ ra ta vấn đề, nên, ta mới……”
“Là ai vậy?” Cung Học rất hứng thú, ông nghĩ đó có thể là một trong những học sinh mình đã dạy, còn muốn trao đổi thêm với đối phương.
Văn Minh Ngọc khô cằn đáp: “……Là Thánh Thượng.”
Cung Học: “……..”
Ồ, thế thôi vậy.
Một lát sau, Cung Học vẫn không nhịn được hỏi: “Thánh Thượng sẽ thường xuyên kiểm tra việc học của ngươi sao?”
Văn Minh Ngọc lắc đầu, "Không, chỉ thỉnh thoảng thôi."
Trong lòng Cung Học rất kinh ngạc, càng thêm không rõ rốt cuộc Thánh Thượng đối xử thế nào với thiếu niên này.
“Đây là vinh hạnh hiếm có.” Cung Học cảm khái một câu, bao nhiêu người trăm cay ngàn đắng muốn dâng tấu chương của mình lên trước mặt Thánh Thượng mà còn không nhất định có cơ hội. Nhưng Thánh Thượng lại nhìn đến việc học hành của Văn Minh Ngọc, phải biết đây là đãi ngộ mà chỉ tiểu hoàng tử nào được sủng ái mới có.
“Thánh Thượng có xem bài tiểu luận ngươi viết lần trước không?” Cung Học hỏi.
“Không có.”
"Thật đáng tiếc. Tuy rằng những gì ngươi viết ra còn rất sơ sài, nhưng ý tưởng này rất hay, rất đáng để thảo luận chi tiết. Nếu có thể được Thánh Thượng tán thành, sau này ngươi sẽ tham gia khảo thí, có thể đến lúc thi đình......thôi bỏ đi, không cần nói xa xôi như vậy….."
Cung Học theo bản năng liền nói với Văn Minh Ngọc theo những yêu cầu và mong đợi thông thường đối với các giám sinh tương lai, nhưng dù sao cũng không biết Văn Minh Ngọc sẽ đi theo con đường nào. Ông đúng lúc dừng lại rồi tiếp tục xem bài tập.
Văn Minh Ngọc có chút xuất thần. Một việc mà người khác cứ nói đi nói lại thì trong lòng cậu ít nhiều cũng sẽ nghĩ đến. Cậu nhịn không được mà nghĩ, rốt cuộc sau này mình sẽ làm gì nhỉ?
Trước đây, cậu mỗi ngày đều lo kiếm tiền, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất là che đậy thân phận Omega của mình, từng bước học tập và thi cử, sau đó tìm một hành tinh nhỏ an toàn để an cư lạc nghiệp. Bạn lữ gì đó thì phải xem duyên phận, nhưng rất có thể cậu sẽ sống một mình. Đây là kế hoạch cuộc đời cậu.
Nhưng sau đó lại đột nhiên xuyên đến nơi này, tất cả kế hoạch đều bị ảnh hưởng, mỗi ngày cậu đều lên kế hoạch xoát độ hảo cảm với bạo quân, sau đó tìm cơ hội rời khỏi hoàng cung. Nhưng sau khi rời khỏi đây, cậu sẽ làm cái gì?
Trước mắt cậu vẫn rất thích học, cũng thực thích cảm giác viên mãn này, nếu không phải do Mục Trạm, có lẽ cậu thực sự sẽ đi theo con đường của người đọc sách, thi khoa cử, nỗ lực tranh thủ làm một nhân viên công vụ nhỏ. Nhưng cậu lại là người của Mục Trạm, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi hắn cho phép, không có tự do của bản thân, nếu cậu dám rời đi, vậy chắc chắn sẽ chọc giận Mục Trạm, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Hơn nữa trước năm 18 tuổi, cậu sẽ nghênh đón kỳ phát tình đầu tiên, khi đó cậu tuyệt đối không thể ở bên người Mục Trạm nữa. Nếu chạy trốn thành công, cậu lại càng không thể thi khoa cử, bởi vì đó chính là chủ động đưa tới cửa.
Cho nên, cuối cùng vẫn phải chạy trốn, đi ra ngoài làm công rồi kiếm tiền nuôi bản thân.
Văn Minh Ngọc vùi đầu học, thầm nghĩ trước khi rời đi, phải cố gắng học càng nhiều càng tốt.
Đến bữa trưa, Văn Minh Ngọc tự nhiên là vẫn ăn cùng Mục Trạm, còn ăn thực no. Sau đó Triệu Đức Toàn liền đề nghị, nói hoa cúc ở Ngự Hoa Viên đang nở, đi xem kết hợp với tản bộ tiêu thực luôn.
Mục Trạm không có hứng thú lắm với việc xem hoa, vì vậy hắn lười biếng liếc nhìn Văn Minh Ngọc, "Muốn đi không?"
Văn Minh Ngọc cũng lười nhúc nhích, chỉ muốn nằm xuống, cậu lắc đầu cười nói: "Ta nghĩ có thể ở đây nói chuyện phiếm với bệ hạ là được rồi."
Mục Trạm nhìn lướt qua bụng cậu, nhàn nhạt nói: “Vẫn nên đi một chút, nếu không sau này cô lại phải nhìn một tên bụng phệ, hại mắt lắm.”
Văn Minh Ngọc: “……?”
Thế thì hỏi ý kiến cậu làm gì, lại còn công kích nhân thân nữa!
Ngự Hoa Viên.
Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm đang chậm rì rì tản bộ ngắm hoa, một đám cung nhân theo ở phía sau, còn cách một khoảng cách, đây là yêu cầu của Mục Trạm, hắn không thích người khác đến quá gần.
Lúc mới bắt đầu, Văn Minh Ngọc còn khá hăng hái đi bên cạnh Mục Trạm, nhìn những bông hoa cúc nở rực rỡ đủ chủng loại, màu sắc thực tươi tắn. Nhưng dần dần, tốc độ của cậu dần chậm lại, rồi bị tụt lại phía sau.
Mục Trạm cau mày dừng lại, quay đầu lại nói: "Sao ngươi lại đi chậm như vậy?"
Ánh nắng rực rỡ sau giờ ngọ chiếu xuống dưới, chiếu cả vào trên mặt Văn Minh Ngọc, trông tựa như một tầng lụa mỏng hoàng kim, khiến dung nhan tuấn tú kia càng thêm kinh diễm. Cậu dừng chân ở đó, tựa hồ như đang xuất thần nghĩ cái gì, nghe thấy thanh âm Mục Trạm, cậu mím môi, theo bản năng nhoẻn miệng cười rồi lập tức nhanh chân chạy đến.
Mục Trạm chờ cậu đi tới, nhưng hắn không ngờ cậu vừa mới tiến lên một bước, thân thể đã mềm nhũn ngã về phía trước như thể xương cốt đột nhiên bị rút đi.
Đồng tử Mục Trạm đột nhiên co rút lại, sắc mặt thay đổi, hắn không kịp suy nghĩ gì hết, chỉ vô thức đưa tay đỡ lấy người nọ. Khi chạm vào làn da cậu, hắn phát hiện thân nhiệt của cậu cao đến kinh ngạc, gương mặt đỏ bừng mất tự nhiên, miệng còn bất giác mở ra, thở hổn hển.
Nháy mắt, sắc mặt Mục Trạm trở nên cực kỳ khó coi.
Giọng điệu của hắn âm trầm khủng bố như thể nói chuyện với người chết, “Nhiều người như vậy mà không một kẻ nào phát hiện cậu ấy sinh bệnh sao?”
Đám cung nhân tái mặt quỳ trên mặt đất.
Thái Cực điện.
Bầu không khí vô cùng âm trầm và áp lực, tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, không một ai dám phát ra tiếng động.
Từ lúc Văn Minh Ngọc ngất đi đến giờ, các ngự y đều đã tới khám, cũng sắc thuốc cho cậu uống, nhưng cậu không chỉ không tỉnh lại, mà sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, giống như đang phải chịu một cơn đau rất lớn.
Vài ngự y nhau bắt mạch, trong lòng sợ hãi không thôi.
Mục Trạm lạnh lùng nói: "Tình huống sao rồi?"
Ngự y quỳ xuống đất, thanh âm run lên không khống chế nổi, “Văn, bệnh tình của Văn công tử, triệu chứng tựa như phát sốt do phong hàn, nhưng mạch tượng cổ quái, là triệu chứng…..thần chưa bao giờ gặp qua…… thần vô năng……”
“Có nghĩa là, không ai trong số các người có khả năng chữa khỏi bệnh cho cậu ấy?” Giọng nói của Mục Trạm lạnh lẽo vô cùng, tự như thanh âm đến từ địa ngục.
Ngự y không rét mà run, dập đầu càng mạnh, cả người run bần bật, “Này, bệnh tình này không hề tầm thường, không phải là nóng lên bình thường, có thể là trúng một loại độc mà thần chưa từng gặp qua, khẩn cầu bệ hạ cho thần một cơ hội, thần lập tức đi nghiên cứu chế tạo giải dược.”
Mục Trạm: “Cần bao lâu?”
“Cái này….thần cũng không biết.”
“Cho nên, ngươi căn bản là không có cách nào, chỉ lấy giải dược ra làm cớ. Cô còn cần đám phế vật các ngươi làm gì? Kéo tất cả xuống đi!”
“Không! Bệ hạ thứ tội, trong nhà thần còn có thê nhi, thần không muốn chết thần không muốn chết……”
Ngự y kịch liệt giãy giụa, thảm thiết xin tha, nhưng Mục Trạm nghe xong, không hề có một tia dao động hay mềm lòng, chỉ mặt vô biểu tình lạnh giọng nói: “Vậy sao? Nếu cảm thấy một mình chết quá cô đơn, vậy cô liền thành toàn ngươi, để thê nhi của ngươi đi cùng ngươi xuống hoàng tuyền.”
Ngự y nháy mắt cứng đờ, mặt trắng như tờ giấy, ngã trên mặt đất, những ngự y còn lại cũng im thin thít. Trong điện cực kỳ an tĩnh, chỉ có người bị kéo xuống, tiếng vải dệt cọ xát trên mặt đất tạo ra tiếng vang rất nhỏ.
Nửa năm trở lại đây, Mục Trạm rất ít khi giết người, tính tình có vẻ cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, bọn họ gần như quên mất hắn chính là bạo quân trên tay dính vô số mạng người. Cầu xin lòng thương xót cũng chẳng ích gì, chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn mà thôi.
Triệu Đức Toàn đứng ở một góc trong điện, tay chân rét run. Hắn chưa từng mong Văn Minh Ngọc bình an vô sự sớm tỉnh lại như lúc này.
Nhưng không hiểu là do ông trời đã nghe thấy hắn cầu nguyện, hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Bóng người gầy gò trên giường đột nhiên phát ra âm thanh mơ hồ, vô cùng khó chịu mà cuộn tròn người, nhắm mắt lại, dụi dụi về phía Mục Trạm đang ngồi ở mép giường, ngón tay vô thức nắm lấy quần áo của hắn, động tác lộ ra nét thân cận cùng tin cậy hoàn toàn.
Cậu miễn cưỡng mở mắt, nghiến răng nghẹn giọng nói: “Ta không có việc gì…… Đừng giết ngự y, được không?”
Mục Trạm trầm mặc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sát ý, "Ngươi còn có tâm tư để ý đến người khác sao?"
Văn Minh Ngọc như cố hết sức chịu đựng thứ gì đó, thân thể mệt mỏi đến mềm nhũn, chỉ có thể giật nhẹ tay áo của Mục Trạm, lại nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, cầu xin..."
Mục Trạm trầm mặc một hồi, ngay lúc Văn Minh Ngọc lại muốn nhắm mắt, lạnh giọng nói: “Cô sẽ giam họ lại trước, nếu ngươi chết, cô sẽ không giữ lại đám vô dụng đó nữa.”
Văn Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lông mày cau lại giãn ra, cười yếu ớt nói: "Cảm tạ bệ hạ, ta sẽ không sao."
Nhưng giọng nói yếu ớt đến mức tưởng chừng như cậu có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng sắc mặt Mục Trạm vẫn tối tăm, hắn không thể giết ai để trút giận, trong lòng càng ngày càng khó chịu, ánh mắt nhìn Văn Minh Ngọc cũng tràn đầy sát khí.
Cứ ngớ ngẩn mà chết đi như vậy, còn không bằng chết trong tay hắn.
Tất cả mọi người đều không biết, kỳ thật ngự y không chẩn ra bệnh là rất bình thường. Bởi vì Văn Minh Ngọc căn bản là không sinh bệnh, mãi đến khi cơ thể cậu nóng rực lên, ngọn lửa liếm khắp toàn thân, cậu mới hiểu ra kỳ phát tình của mình đã đến sớm.
Chính xác hơn là do cậu sử dụng thuốc ức chế thường xuyên, hệ thống cơ thể bị rối loạn, xuất hiện hiện tượng phát tình giả sớm.
Cái này rất giống với triệu chứng của kỳ phát tình, thân thể nóng rực, tay chân yếu ớt, khát vọng được Alpha ôm vào lòng, đánh dấu thật sâu.