Mùa thu, hoàng gia sẽ tổ chức săn thú.
Năm nay cũng đã đến thời điểm này, tất cả lấy Mục Trạm làm trung tâm xuất phát đến khu vực săn bắn.
Văn Minh Ngọc tất nhiên cũng muốn đi cùng.
Xe ngựa cổ đại tất nhiên không thể sánh bằng các phương tiện giao thông trong tương lai, nhưng đã là xe cho hoàng đế dùng tất nhiên cái gì cũng phải tốt nhất, rộng rãi hoa lệ, lót đệm mềm mại, còn trang bị cả bàn nhỏ, ngăn tủ, y như một căn phòng nhỏ di động vậy. Có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.
Cho nên Văn Minh Ngọc đi đường cũng không cảm thấy khó chịu, xe ngựa lắc lư lắc lư, cậu cũng vô tình ngủ mất.
Hai ngày sau mới đến hành cung.
Nơi này vẫn luôn có người trông coi, trước khi hoàng đế tới, đương nhiên cũng phải dọn dẹp sắp xếp lại một phen, cho nên họ có thể vào ở luôn.
Tuy hành cung chỉ là nơi hoàng đế cư trú tạm thời nhưng vẫn có đầy đủ các phòng ốc đan xen, hệt như một tòa hoàng cung thu nhỏ.
Lúc Văn Minh Ngọc mới tới, không có cung nhân dẫn chắc chắn cậu sẽ lạc đường. Bây giờ tất nhiên cậu lại phải một lần nữa nhớ đường. May mà trí nhớ cậu rất tốt, đường chỉ cần đi qua là có thể nhớ.
Đến hành cung ngày đầu tiên, đoàn người cũng không vội vã đi săn ngay.
Con đường từ hoàng cung đến bãi săn tuy không quá xa nhưng cũng đã đi mất hai ngày, đến nơi tất nhiên nên tắm gội rồi nghỉ ngơi trước.
Được cung nhân hầu hạ và sấy khô mái tóc dài, Văn Minh Ngọc cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tóc dài như sa tanh tuy đẹp nhưng cũng thật nặng, gội đầu xong lại không có máy sấy tóc nên chỉ có thể dùng khăn lau từ từ.
Văn Minh Ngọc đã hơn một lần muốn cắt tóc, nhưng chỉ nghĩ mà thôi. Cổ nhân có câu nói thân thể là do cha mẹ sinh ra, nếu cứ cố tình muốn cắt tóc chắc sẽ không thể gặp người.
Mục Trạm cũng đã tắm gội, hắn tháo phát quan, mái tóc dài đen nhánh tự nhiên buông xuống che khuất đỉnh mày sắc bén, có vẻ hơi lười biếng tùy ý, khí chất tựa hồ cũng nhu hòa đi, giống như một vị công tử tuấn nhã như ngọc, không hề có cảm giác đáng sợ của một bạo quân nữa.
Hắn ngồi bên giường, nhìn Văn Minh Ngọc rồi nói: "Lại đây."
Văn Minh Ngọc vừa nhìn đã biết Mục Trạm muốn mình làm gối ôm cho dễ ngủ, dù sao tin tức tố của mình cũng có thể khiến hắn bình tĩnh trở lại, tốt hơn bất cứ loại thuốc an thần nào.
Nghĩ tới đó, cậu khéo léo lên long sàng, thuần thục lướt qua Mục Trạm rồi lăn vào ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, hai mắt sáng ngời như sao.
Cậu vừa bước qua, Mục Trạm đã ngửi thấy một mùi hương trái cây thoang thoảng rất ngọt ngào, khiến người ta muốn lột lớp vỏ bên ngoài, cắn một miếng xem phần thịt quả có mềm và mọng nước như trong tưởng tượng hay không.
Văn Minh Ngọc cảm nhận được một ánh mắt lướt đến đỉnh đầu mình, đen tối thâm trầm, làm cậu không được tự nhiên muốn nghiêng đầu tránh né, nhưng mới vừa có động tác, bên người liền trũng xuống, Mục Trạm cũng nằm xuống giường, không hề nhiều lời vô nghĩa, nhắm mắt lại liền ngủ.
Nghiêng đầu nhìn lại, có thể thấy đáy mắt Mục Trạm có hơi ủ rũ, một đường bôn ba tới đây, cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa cũng đều không thoải mái, ở một khía cạnh nào đó thì hoàng đế quả là một tên xã súc khốn khổ, đi đường còn phải xử lý chính vụ.
Lúc Văn Minh Ngọc đang ăn cái gì đó, Mục Trạm đang làm việc.
Lúc Văn Minh Ngọc không cẩn thận ngủ quên, Mục Trạm đang làm việc.
Lúc Văn Minh Ngọc ngủ dậy, Mục Trạm cũng vẫn đang làm việc.
……
Đến mức Văn Minh Ngọc nhịn không được chột dạ chui vào trong góc, lười quá cũng ngượng ghê, quả thực giống như trong lúc mình nghịch điện thoại thì học bá ở bên cạnh không ngừng làm bài tập, thật khiến cậu cả người mất tự nhiên, chơi game cũng không dễ chịu.
Cậu chẳng còn cách nào ngoài việc tiếp tục nhàn rỗi trong hoảng loạn.
Lúc buồn ngủ, cậu nhịn không được trộm liếc Mục Trạm một cái, sau đó cố căng mí mắt ra, một lát sau, lại khốn khổ rũ mắt, mí trên mí dưới sắp dính cả vào nhau, đầu ngả sang một bên, không cẩn thận dựa vào vách xe rồi phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Nghe tiếng động, Mục Trạm quay đầu nhìn.
Văn Minh Ngọc bừng tỉnh ngẩng đầu, không biết nghĩ sao mà lại duỗi tay lau khóe miệng một chút, sau đó vô tình đối diện với tầm mắt Mục Trạm.
………Muốn chết.
Thật là xấu hổ muốn chui xuống đất.
Vốn dĩ Mục Trạm đang bực bội chính sự đến mức huyệt Thái Dương phiếm đau, đáy lòng hắn dâng lên sát ý, nhưng cảm xúc tồi tệ này đột nhiên bị một thanh âm đánh gãy, khiến hắn không tự giác nhìn lại, phát hiện Văn Minh Ngọc tựa đầu trên vách xe ngủ gà ngủ gật, rồi lại tự dọa tỉnh mình, bộ dáng mờ mịt xấu hổ, cực kỳ giống một con thú nhỏ ngốc nghếch.
Khí tức cuồng bạo kia cứ thế tiêu tán, biến thành một loại bất đắc dĩ.
Mục Trạm không kìm được nhếch môi, rồi cười ra tiếng.
Văn Minh Ngọc thẹn quá thành giận, ngủ quên thôi mà Mục Trạm cũng cười nhạo mình. Cậu cố ý dời mắt đi rồi ngồi thẳng thân thể, ra vẻ như chưa phát sinh chuyện gì, cứ như thể người vừa ngủ gật kia không phải cậu, cậu vô tội, cậu có biết gì đâu.
Nhưng cái tên Mục Trạm này một chút cũng không săn sóc, không thèm ngụy trang, cứ thế nói thẳng: “Muốn ngủ thì ngủ đi.”
Văn Minh Ngọc đang định vịt chết mạnh miệng, nói bản thân vẫn rất có tinh thần, chẳng buồn ngủ tẹo nào thì đã bị Mục Trạm nắm lấy tay ấn ngã vào trên đệm mềm, sau đó Mục Trạm cũng nằm xuống.
Khoảng trống trên xe ngựa chia làm hai băng ghế, nếu ngồi thì còn ổn, nhưng nếu hai người cùng nằm xuống thì hơi chật.
Văn Minh Ngọc bị ép đến tận thành xe, có hơi sững sờ.
Lại còn bảo tôi muốn ngủ thì cứ ngủ, rõ ràng đang nói chính anh đúng không!
Sao không để mỗi người nằm một băng ghế cho thoải mái, mà cứ phải nằm chung thành bánh cuốn như vậy.
Tuy trong lòng phun tào nhưng cậu lại không thể đá Mục Trạm xuống được, chỉ đành ngủ thiếp đi, sau đó còn nằm mơ suýt nữa bị mãng xà cuốn lấy ăn thịt.
Nhưng giờ họ đã tới hành cung rồi, nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái.
Văn Minh Ngọc đã ngủ trên xe ngựa rồi, còn ngủ rất nhiều, cứ tưởng bây giờ mình sẽ không ngủ được, thế mà chỉ một lúc sau đã ngủ mê man.
Ngủ được một nửa.
Văn Minh Ngọc mơ hồ cảm giác trên mặt ngứa ngứa, nhưng người vẫn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ý thức mơ hồ, không có năng lực tự hỏi liền theo phản xạ có điều kiện mà nhíu nhíu mày, giơ tay đập một phát, không biết cậu đập vào cái gì mà nghe chát một cái, thanh âm còn không nhỏ.
Cậu uể oải mở mắt, chớp chớp hai cái, khi nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mặt, cậu sợ đến mức cả đám sâu ngủ cũng bỏ chạy trong tích tắc, thật sự muốn tè ra quần.
Bởi vì, bàn tay của cậu đang đặt ở trên mặt Mục Trạm, lòng bàn tay khiến cho khuôn mặt tuấn tú hơi trũng xuống, khá là ảnh hưởng đến uy nghiêm của hoàng đế.
Hiển nhiên là trong lúc ngủ mông lung, cậu đã tát bạo quân một cái.
Khi Văn Minh Ngọc nhận ra điều này, cậu mở to mắt hoảng sợ, tim đập loạn xạ, cảm giác lúc này mình không phải ở trên giường mà là ở trong quan tài.
Thôi chết rồi! Hết đường cứu vãn!
Vài giây trôi qua, trong đầu Văn Minh Ngọc đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ hòng cố gắng tự cứu lấy mình. Vì vậy, cậu từ từ nhắm mắt lại, giả vờ như chưa tỉnh ngủ, giống như đang mộng du vậy, nhanh chóng thu tay lại từ trên mặt Mục Trạm.
Nhưng đáng tiếc, suy nghĩ cẩn thận của cậu không có tác dụng gì, vừa di chuyển, Mục Trạm đã nắm lấy cổ tay cậu.
Theo bản năng, Văn Minh Ngọc run rẩy một chút, giống như một con vật nhỏ đáng thương vậy.
Cậu muốn giả bộ ngủ, nhưng Mục Trạm cố tình không cho cậu như nguyện, còn cố ý duỗi tay sờ lên mặt cậu, mơn trớn đuôi mắt, lòng bàn tay không nhẹ không nặng đè xuống, không chút để ý nói: “Tỉnh rồi.”
Đây không phải ngữ khí nghi vấn mà là trần thuật, rõ ràng hắn thừa biết Văn Minh Ngọc đã tỉnh.
Lần này, Văn Minh Ngọc thậm chí không thể giả bộ nữa, vì vậy cậu xấu hổ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Mục Trạm, cậu muốn nói gì đó để cứu vãn chuyện này.
“Ngươi dám đánh cô.”
Một câu vừa nói ra, Văn Minh Ngọc cảm thấy tấm ván quan tài đã đóng lại rồi.
Muốn khóc quá, hụ hụ hụ.
Nhưng cậu vẫn muốn hấp hối giãy dụa một chút, Văn Minh Ngọc há miệng thở dốc, lấy lòng nói: “Bệ hạ, ta vừa thấy một con muỗi, cho nên mới…..”
Mục Trạm không lên tiếng, chỉ rũ mắt xuống nhìn Văn Minh Ngọc chăm chú, ngón tay hắn chậm rãi lướt qua mặt cậu, lướt từ đuôi mắt đến khóe môi. Môi cậu rất đẹp, đỏ hồng như cánh hoa.
Văn Minh Ngọc còn đang đắm chìm trong khủng hoảng, không khỏi thì thào nói: "Ta sai rồi..."
Nhưng bởi vì ngón tay đang ở trên môi nên cậu vừa mở miệng, tự nhiên ngón tay liền rơi vào giữa hai đôi môi.
Văn Minh Ngọc: “……….?”
Vẻ mặt Mục Trạm trở nên rất kỳ lạ, đầu ngón tay ướt át được bao bọc bởi sự ấm áp mềm mại, cảm giác này hắn chưa từng nếm trải, thậm chí còn lan dọc theo đầu ngón tay đến tận trái tim, khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.
Theo bản năng, hắn di chuyển ngón tay mình.
Văn Minh Ngọc: “…….???”
Chuyện gì thế này.
Thật kỳ cục.
Văn Minh Ngọc vô thức thè đầu lưỡi đẩy ra, đó là động tác từ chối, nhưng lại có vẻ như đang liếm.
Mục Trạm cảm nhận được, hai mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, ngón tay vô thức ấn xuống.
“Ưm……”
Văn Minh Ngọc không nói được, ngay cả nước miếng cũng không kiềm chế nổi. Bản thân cậu cảm thấy hình ảnh này có hơi ghê tởm, nhưng Mục Trạm dường như không có ý này, trong mắt hắn dâng lên hứng thú.
Văn Minh Ngọc chú ý tới nước miếng của mình, cậu nhịn không được hút một chút, không để ý tới ánh mắt Mục Trạm.
Một lúc sau, cuối cùng Mục Trạm cũng chậm rãi rút tay về, mà còn có vẻ chơi chưa đủ.
Hắn dùng ống tay áo xoa xoa đôi môi ướt át mềm mại của Văn Minh Ngọc một hồi lâu, đến khi không còn một chút nào nữa mới lau đến ngón tay mình.
Một lần nữa, Văn Minh Ngọc cảm thấy Mục Trạm sẽ không giết cậu, nhưng lại có chuyện khác nguy hiểm hơn, cậu cảm giác mình sắp phải thị tẩm rồi, hơn nữa trên người Mục Trạm luôn có hơi thở biến thái.
Nhất thời tâm tình Văn Minh Ngọc rất phức tạp, cậu hy vọng cảm giác của mình sai.
Nhìn thấy cậu thất thần, Mục Trạm có hơi không vừa lòng liền vươn tay vỗ vỗ mông cậu rồi nói: "Nếu ngươi đã có tinh thần như vậy....."
Văn Minh Ngọc đột nhiên mở to mắt, không phải là bắt mình thị tẩm đấy chứ? Cậu đang siêu buồn ngủ, không có tinh thần gì hết!
Nhưng ngay sau đó, Mục Trạm liền nói tiếp.
“Cùng cô đi ra ngoài săn thú.”
Văn Minh Ngọc: “…………”
Xin lỗi, là cậu quá đen tối, cậu có tội.
Mục Trạm nói đi săn thú rồi cũng thực sự kéo Văn Minh Ngọc rời giường, sau đó lưu loát thay quần áo cưỡi ngựa rồi đến bãi săn.
Bạch mã mà Văn Minh Ngọc quen cưỡi cũng được mang tới bãi săn, dù sao cưỡi ngựa cũng cần phải ăn ý, ở chung lâu cũng sinh cảm tình, nó sẽ càng biết cách phối hợp với chủ nhân, khi đi săn thú quả thực như hổ thêm cánh.
Tuấn mã của hoàng gia cũng được chăm sóc rất tốt, ăn uống đầy đủ, chuồng ngựa cũng rất thoải mái.
Tiểu thái giám dắt ngựa của Văn Minh Ngọc và Mục Trạm lại đây, bên yên ngựa còn treo sẵn cả cung tiễn.
Mục Trạm xoay người lên ngựa rồi nhìn thoáng qua Văn Minh Ngọc, “Đi theo cô.”
Văn Minh Ngọc gật đầu, "Được."
Sau đó liền ngoan ngoãn cưỡi ngựa đi theo.
Khu vực săn bắn của hoàng gia có diện tích rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối, dù giục ngựa rong ruổi cũng không thể đi hết toàn bộ. Cây cối xanh um, thảm cỏ xanh cùng hồ nước giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, phong cảnh tú lệ mê người, cũng có rất nhiều loài vật sinh sống.
Vị thầy giáo Mục Trạm này luôn áp dụng phương pháp thực tiễn khi dạy học.
Khi Văn Minh Ngọc còn chưa phát hiện được gì, hắn đã hơi híp mắt, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua lùm cây để quan sát con mồi, sau đó kéo cung bắn tên, động tác như nước chảy mây trôi, không chút do dự, mũi tên nhọn bắn ra như xé gió, giây tiếp theo, một tiếng rít vang lên cách đó vài chục mét, còn có tiếng vật nặng ngã xuống.
Hai người giục ngựa đi qua, rất nhanh đã trông thấy một con hươu đực bị bắn trúng nơi yếu hại.
Chỉ cần một mũi tên đã giải quyết rồi.
“Xem hiểu chưa?” Mục Trạm hỏi.
Văn Minh Ngọc sững sờ, cứ như thể giáo viên dạy toán chỉ viết đáp án cuối cùng mà không có bước nào rồi hỏi cậu có hiểu không vậy. Tất nhiên là tôi không hiểu gì rồi!
Văn Minh Ngọc thành thật lắc đầu.
Mục Trạm nhìn thoáng qua, chưa nói thêm gì, nhưng cơ bắp trên người hắn bỗng căng chặt, đường cong lộ rõ dưới lớp quần áo cưỡi ngựa. Văn Minh Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Mục Trạm cũng đã mạnh mẽ nhảy sang rồi ngồi xuống phía sau Văn Minh Ngọc.
Chỉ trong chớp mắt, Văn Minh Ngọc đã cảm thận được sau lưng mình đụng phải một lồng ngực rộng rãi cứng rắn.
Mục Trạm đặt tay lên eo cậu, gần như ôm lấy Văn Minh Ngọc, hai tay hắn cũng đặt trên mu bàn tay cậu rồi cầm lấy dây cương, giục ngựa xoay người đi vào trong rừng rậm.
Dưới sự chỉ dạy của Mục Trạm, môn bắn cung của Văn Minh Ngọc đã rất thành thạo, ở Diễn Võ trường, cậu còn từng luyện tập với bia di động, nhưng còn chưa có kinh nghiệm, để cậu tự mình thực hành là có thể tìm ra bí quyết, rất nhanh sẽ thành thục.
Mục Trạm dẫn theo cậu, dạy cậu cách quan sát động tĩnh của lá cây, cách phán đoán vị trí của con mồi, quỹ đạo mà con mồi có thể tránh, những nơi yếu hại của con mồi, cách lợi dụng địa hình, dương đông kích tây, khiến con mồi lơi lỏng rồi một kích lấy mạng…..
Ai cũng biết tính tình bạo quân không tốt, trên thực tế, Mục Trạm quả thực cũng hỉ nộ vô thường, Văn Minh Ngọc thường xuyên không biết vì sao hắn tức giận, nhưng khi hắn nguyện ý lại có thể dịu dàng kiên nhẫn hơn bất cứ ai, cực kỳ khó tưởng tượng, quả thực như đổi thành người khác vậy.
Mục Trạm cầm tay chỉ dạy cả một buổi chiều, Văn Minh Ngọc thì cứ như học tra nghe thiên thư nhưng chỉ thực hành một buổi đã tiến bộ vượt bậc, chỉ một mũi tên đã bắn trúng nơi yếu hại của con mồi.
Tuy cậu cảm giác đã bắn trúng nhưng vẫn muốn đi qua tận nơi nhìn xem.
Sau gốc cây, một con sói đen ngã xuống đất, cổ họng bị mũi tên sắc nhọn đâm thủng, máu thấm đẫm khoảng đất bên dưới.
Hình ảnh này thoạt nhìn là có chút huyết tinh lãnh khốc, nhưng Văn Minh Ngọc không hề sợ hãi chút nào, ngược lại một cỗ nhiệt huyết xông thẳng đỉnh đầu cậu, trong mắt cậu lộ ra hưng phấn tràn đầy. Đây là một loại cảm giác thần ký rất khó hình dung.
Có lẽ sẽ có những người không nhìn nổi cảnh này, nhưng Văn Minh Ngọc nhìn ngoan ngoãn mềm mại lại không quá do dự mềm lòng, trước đây cậu sống có một mình, giết gà mổ cá đều từng làm rồi. Hơn nữa cậu biết rõ, đây là đang săn thú, không thể có chuyện không sát sinh được. Nếu đã tới nơi này, không hạ thủ được mới là kỳ quái.
Cậu nhìn con mồi do mình bắn trúng, theo bản năng quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Mục Trạm, “Bệ hạ, ta săn được……!”
Lời nói còn chưa nói xong, cậu chợt phát hiện bởi vì đột nhiên quay đầu lại như vậy mà mình cùng Mục Trạm cách nhau gần đến mức nào, chỉ kém một chút thôi là cậu đã hôn lên cằm Mục Trạm.
Tim cậu loạn nhịp, cơ thể bỗng căng cứng.
Cậu hoàn toàn đã quên mất mình muốn nói gì, còn vô thức nhớ tới lúc vừa vượt qua kỳ phát tình giả kia, Mục Trạm kỳ quái nói cậu hôn Mục Trạm, trong đầu bỗng hoảng hốt hiện lên cảm xúc mềm mại nóng bỏng, thậm chí còn cả cảm giác tuyến thể sau gáy bị cắn, cảm giác tê dại khi tin tức tố xâm nhập, tất cả đều chân thật đến đáng sợ.
Mục Trạm: “Cái gì?”
Văn Minh Ngọc như bị điện giật, cậu nhanh chóng quay đầu lại, rũ mắt xuống, cảm xúc kích động vừa rồi đã tan đi, biến thành một loại không được tự nhiên đến nói không nên lời, ngồi trên lưng ngựa, lỗ tai, phía sau lưng, cái mông, cảm giác đều nóng như thiêu vậy.
Cậu chỉ vào con sói, khô cằn nói: “……Ta săn được rồi.”
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cậu, xoa xoa hai lần, thanh âm bình đạm nhưng vẫn mang theo nụ cười khen ngợi, "Ừ, làm tốt lắm."
Hơi thở ấm áp làm cho lỗ tai Văn Minh Ngọc nhột nhột, tựa hồ không chỉ mỗi xoa đầu, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Văn Minh Ngọc được Mục Trạm ôm trong ngực, trên đường trở về, hàng mi dài dày rủ xuống vẫn mang theo vẻ nghi hoặc cùng e ngại mà cậu không thể hiểu được.
Biết họ trở về, cung nhân đã sớm chuẩn bị tốt đồ tắm rửa.
Văn Minh Ngọc không thích có người hầu hạ lúc tắm rửa nên cậu chỉ một mình tiến vào bể tắm, an tĩnh ngâm mình trong nước ấm.
Mặc dù chỉ là tập luyện, không phải chính thức cưỡi ngựa đi săn, nhưng sau hai ba canh giờ cưỡi ngựa bắn tên, da cậu cũng bị cọ xát, một số vết xước nhỏ và đau nhức cơ bắp là điều không thể tránh khỏi.
Vừa chạm vào nước ấm, cơn đau mãnh liệt lan tràn.
Văn Minh Ngọc cúi đầu mới thấy trên cổ tay cậu có một vòng vệt đỏ rất rõ ràng.
Là do buổi chiều lúc cậu đuổi bắt con mồi đã phán đoán sai lầm khiến ngựa hơi lồng lên, suýt nữa đã đụng phải thân cây, là Mục Trạm kịp thời bắt lấy dây cương đổi phương hướng mới tránh được.
Cũng là khi đó, cậu bị Mục Trạm dùng sức nắm chặt một phen nên mới để lại dấu vết. Chỉ là lúc ấy cậu quá khẩn trương nên không để ý.
Cậu nhìn vết đỏ quấn quanh cổ tay, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với làn da trắng, giống như một dấu ấn đặc biệt.
Duỗi thẳng chân, xuyên qua làn nước trong veo, cậu nhìn thấy sợi xích mảnh bằng vàng nhẹ nhàng đung đưa trên cổ chân, dường như hai thứ này đã hợp thành một bộ hoàn chỉnh.
Văn Minh Ngọc dựa lưng vào thành bể tắm, nhắm mắt lại, cậu ngâm mình một lúc lâu, làn da bị khí nóng hun đến đỏ lên, sau đó cậu mới từ từ đứng dậy, lau khô người rồi mặc y phục.
Lúc cậu trở lại trong điện, Mục Trạm cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn.
Mặc dù suy nghĩ vẫn còn hơi loạn, nhưng cậu vẫn theo bản năng ngồi xuống chiếc ghế sát bên cạnh Mục Trạm.
Rất nhanh, Mục Trạm đã trông thấy vệt đỏ trên cổ tay cậu, hắn duỗi tay chạm vào, “Là do ta làm sao?”
Văn Minh Ngọc chớp chớp mắt nhìn hắn không nói gì, nhưng đôi mắt cậu đang trả lời, nếu không thì sao?
Mục Trạm rũ mắt xuống. Đúng là da kiều thịt nộn, mới hơi dùng lực chút đã thành như vậy.
Hắn khép hai lòng bàn tay lại, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Văn Minh Ngọc, đầu ngón tay xoa nhẹ nhàng, mang theo ý cười thoải mái, nhưng đồng thời cũng giống như con rắn nhỏ quấn lấy, phun lưỡi rắn, lộ ra nanh độc.
Văn Minh Ngọc nhịn không được rụt tay lại một chút, lại bị Mục Trạm chặt chẽ nắm lấy, hắn vừa động, lực tay càng nặng hơn, khiến cậu không thể tránh thoát.
“Lấy thuốc lại đây.” Mục Trạm ra lệnh.
Lập tức có cung nhân ứng tiếng, không bao lâu đã cầm một lọ thuốc trị ngoại thương đến cung kính đặt lên bàn.
Mục Trạm mở lọ thuốc, hắn chấm một ít thuốc mỡ màu trắng sữa lên đầu ngón tay rồi bôi lên vết đỏ trên cổ tay Văn Minh Ngọc, từ từ giúp cậu bôi thuốc từng chút một.
Không biết là do sợ cậu đau hay là do nguyên nhân gì khác, hắn bôi thuốc rất nhẹ, nhẹ đến mức làm Văn Minh Ngọc cảm thấy ngứa, cậu không nhịn được cuộn ngón tay lại, còn run nhè nhẹ.
Mà tay còn lại của Mục Trạm lại đặt lên bàn tay đang co quắp của cậu, sau đó từ từ mà vẫn mạnh mẽ mở từng ngón tay cậu ra, lộ ra lòng bàn tay non mềm, hành động này dường như muốn lột bỏ lớp vỏ của cậu, trực tiếp chạm vào phần thịt mềm mại ẩn nấp bên trong.
Văn Minh Ngọc không còn chỗ trốn.
Cả người cậu dường như đã rơi vào hương rượu mạnh mẽ êm dịu, thân thể như đã ướt đẫm, bị rượu chặt chẽ vây quanh. Khuôn mặt cậu bị hun đến mức đỏ bừng, hai mắt trở nên mờ mịt, ý thức cũng mơ hồ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ muốn Mục Trạm sờ sờ gáy mình.
Nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn nói với cậu rằng điều này rất nguy hiểm, một khi đã sa chân sẽ rất dễ nghiện và trở nên mất kiểm soát.
Trong đầu cậu giờ có hai đứa nhóc không ngừng tranh cãi với nhau.
Thân thể không khống chế được run rẩy.
Ánh mắt Mục Trạm âm trầm nhìn cậu, “Đau sao?”
Văn Minh Ngọc giống như đang uống rượu, say đến mức mặt đỏ lên, phản ứng cũng chậm chạp, qua hai giây mới lắc lắc đầu.
Mục Trạm tiếp tục thưởng thức ngón tay cậu, giống như đang vuốt ve một món đồ trân quý nào đó.
Văn Minh Ngọc khẽ nhúc nhích ngón tay, cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được vài từ khô khan.
"Bệ hạ... Ta đói bụng."
Mục Trạm gật gật đầu, rất tự nhiên nắm tay cậu kéo dậy, "Cũng đến giờ ăn tối rồi."
Nói xong liền dẫn Văn Minh Ngọc đi dùng bữa.
Trên đường đi, Văn Minh Ngọc nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm lấy nhau. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lúc này Văn Minh Ngọc cảm thấy khó xử không thể giải thích được, thân thể cậu muốn tới gần Mục Trạm, nhưng trong lòng lại muốn tránh xa hắn.
Sâu trong đáy lòng, có một giọng nói đang nhắc nhở cậu.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ rất nguy hiểm.