Mấy người bọn Văn Minh Ngọc vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cái gì đó, bầu không khí không ngờ cũng khá hài hòa. Kể cả Mục Trạm luôn luôn lạnh mặt, nhưng hôm nay trừ khi có người tới gần Văn Minh Ngọc, còn lại cũng tương đối ổn.
Mãi đến khi hắn tới xem Trì Bích Bách.
Sau khi bị đánh mấy chục đại bản, Trì Bích Bách đã không thể động đậy chứ đừng nói đi đường, hắn nằm trên giường như một khối thi thể, còn tản ra nùng liệt mùi máu tươi.
Sắc mặt Trì Bích Bách tái nhợt, ánh mắt phiếm xanh, trạng thái cả người đều cực không bình thường, giống như đã điên rồi. Có vẻ hắn đoán mình sẽ không có kết cục tốt nên cứ nháo loạn sang cả những người khác, không quan tâm gì hết, kéo theo vài cái đệm lưng là được.
“Bệ hạ có biết hôm qua ở trong rừng ta đã nói với thứ tử Văn gia kia chuyện gì không?” Hắn mở miệng, nét tươi cười tràn đầy ác ý.
Vẻ mặt Mục Trạm hàm sương, tựa như đang nhìn một người chết, không có chút độ ấm. Hắn tới nơi này chỉ đơn thuần muốn nhìn xem kẻ thù đã thảm thiết đến mức nào, xem xong, hắn phất tay áo rời đi.
Nhưng Trì Bích Bách đột nhiên cất cao giọng, bén nhọn hô to.
“Y sợ ngươi! Y muốn rời khỏi đây!”
Bước chân Mục Trạm chợt dừng lại.
Trì Bích Bách nhìn thấy thế, chỉ trong nháy mắt đã cười càng tươi, động tác chạm tới miệng vết thương khiến máu chảy càng nhiều, hắn cũng thờ ơ, hưng phấn nói: “Y cầu xin ta, cầu ta giúp y chạy trốn, mặt y trắng nhợt như giấy, còn khóc nữa, thật đáng thương biết bao, đến mức ta cũng phải mềm lòng. Cũng phải thôi, một tên bạo quân tàn nhẫn độc ác đến cha mẹ anh em cũng giết như ngươi, ai nguyện ý ở bên ngươi chứ.”
“Ngươi cho rằng mỗi ngày y cười với ngươi là thích ngươi sao? Đó đều là y giả vờ thôi, sợ một khi ngươi không vui sẽ giết luôn y, cho nên y muốn lấy lòng ngươi, hết thảy đều là giả! Người bình thường sao có thể không bao giờ giận, vĩnh viễn luôn cười chứ? Bởi vì y chỉ đang diễn kịch mà thôi!”
“Ngươi không tin thì cứ nhìn xem y đối đãi với người khác như thế nào? Ví dụ như vị Ôn quân sư kia, khiêm khiêm quân tử, văn nhã lịch sự, thanh danh ở kinh thành vẫn luôn rất tốt, được người yêu thích tôn kính, bất luận kẻ nào thấy hắn đều sẽ thích hắn mà không phải ngươi, ngươi xem có phải tên thứ tử kia vẫn luôn cùng hắn nói chuyện phiếm, cười vô cùng chân thành, so ở bên ngươi lại càng vui vẻ hơn không?”
“Ngươi chính là bạo quân người gặp người sợ, ai muốn ở bên ngươi chứ? Đừng có mơ! Ngươi vĩnh viễn đều là kẻ bị đạp dưới bùn……”
Hắn nói còn chưa nói xong, lời đã bị bóp tắt trong cổ họng.
Là Mục Trạm, cả người hắn tản ra sát ý ngập trời, hai mắt đỏ đậm, tựa một ác quỷ hoàn toàn bị chọc giận.
Trì Bích Bách vô cùng thống khổ, nhưng thấy vẻ mặt phẫn nộ của Mục Trạm, trong lòng hắn lại dâng lên một tia khoái ý vặn vẹo vì trả được thù. Những lời này đều là giả, nhưng thực hiển nhiên tất cả đều chọc vào nơi yếu hại của Mục Trạm.
“Bị ta…… nói trúng rồi, thẹn quá thành giận sao……ngươi cũng có hôm nay ha ha……”
Hắn gian nan phun từng chữ, thanh âm nghẹn lại rất khó nghe, rất nhanh đã nói không ra lời. Bởi vì Mục Trạm bóp chặt cổ hắn, lực đạo lớn vô cùng, đến mức khớp xương trắng bệch, còn phát ra tiếng vang.
Mặt Trì Bích Bách vì thiếu oxy nên nghẹn thành màu xanh tím, tròng mắt như muốn lồi ra, ngũ quan dữ tợn mà khủng bố, gân xanh trên trán tuôn ra giống như lệ quỷ. Hắn nỗ lực muốn gỡ gỡ cổ tay, giãy giụa cầu sinh, nhưng không hề có tác dụng.
Hô hấp hắn càng ngày càng yếu, giống như tùy thời đều có thể đứt gãy. Hắn vô lực rũ tay xuống, mất sức lực, hơi thở cũng gần như đình chỉ.
Mà ngay lúc đó, Mục Trạm bỗng nhiên buông lỏng tay rồi ném hắn trên mặt đất giống như ném rác.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, tràn đầy chán ghét, cứ như thể giết người này sẽ ô uế tay vậy.
Hắn lạnh giọng hạ lệnh: “Hầu hạ cho tốt, đừng để hắn chết dễ dàng như vậy, cô muốn hắn thể nghiệm rõ thế nào gọi là sống không bằng chết.”
Trong lòng Triệu Đức Toàn một lộp bộp, cuống quít ứng tiếng. Những lời này của Thánh Thượng đã rất rõ ràng, sau này, nửa đời sau của Trì Bích Bách chắc chắn sẽ phải chịu đủ các đại khổ hình, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nhưng thực ra hắn chẳng hề có một chút ý tứ đồng tình, chỉ cảm thấy người này xứng bị như vậy.
Hơn mười năm trước, khi Trì Bích Bách vẫn còn là một thằng nhóc, quả thực khi đó hắn có quen Thánh Thượng, nhưng đó cũng không phải là chuyện gì tốt, khi đó hắn là thư đồng của Tứ hoàng tử, Thánh Thượng không được sủng ái, những hoàng tử khác đều bắt nạt Thánh Thượng, hắn tự nhiên cũng tham dự, chỉ là tham dự không quá rõ ràng thôi.
Người thì nhỏ mà tâm địa lại cực kỳ ác độc, hắn đã thay các hoàng tử suy nghĩ không ít biện pháp ngược đãi người, ví dụ như bỏ đói một con chó lớn hai ngày sau đó đem thịt ném tới trên người Thánh Thượng tuổi còn nhỏ, sau đó nhìn con chó đói nhào lên cắn Thánh Thượng, nhìn ngài chật vật giãy giụa cầu sinh. Bọn họ đương nhiên không điên cuồng đến mức giết chết một hoàng tử, nhưng lại để ngài chịu thương, hoặc phế đi tay chân, tự nhiên sẽ không thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hoàn toàn bị ghét bỏ.
May mà Thánh Thượng cũng không phải dễ chọc, ngài đã dùng một hòn đá sắc rạch ngang bụng con chó rồi giết chết nó, khi ngài cả người đầy máu đứng lên đã khiến đám người kia sợ tới mức mấy đêm liền đều gặp ác mộng, một thời gian rất dài cũng không dám tới gần ngài ấy.
Trì Bích Bách cung cấp biện pháp, nhưng bên ngoài vẫn luôn giả vờ là người tốt, lúc nào cũng ra vẻ bắt nạt Thánh Thượng đều là bất đắc dĩ, còn giả mù sa mưa trộm đưa đồ ăn cho Thánh Thượng, hưởng thụ cảm giác bố thí cao cao tại thượng. Nhưng Thánh Thượng không ngốc, ngài đã nhìn ra, chỉ là không nói mà thôi.
Cha hắn Bình Tân Hầu chỉ là thứ cỏ đầu tường, khi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã âm thầm đứng ở trận doanh của cả hai vị hoàng tử có phần thắng cao nhất, nghĩ bên nào thắng mình cũng vẫn ổn, sau đó thấy tình thế không đúng liền chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai khác, ông ta mang theo vợ con rời khỏi kinh thành trốn đi rất xa. Chỉ có vị thế tử này không chịu nổi địa phương hẻo lánh kia, muốn trở về kinh thành phồn hoa để hưởng thụ.
Hắn nghe chuyện lần này cũng có thể đoán được đại khái căn nguyên. Có lẽ kẻ đó thấy Thánh Thượng đối đãi với Văn công tử khá đặc thù nên muốn lừa người ra khỏi cung làm một quân cờ giá trị, sau đó lại uyển chuyển đề cập với Thánh Thượng ân tình khi còn bé, bởi trong mắt kẻ đó, chính hắn mới là kẻ giúp đỡ Thánh Thượng trong thời kỳ ngài u ám nhất. Sau đó lại thỉnh Thánh Thượng hạ chỉ để một nhà bọn họ vẻ vang trở lại kinh thành.
Nhưng thực đáng tiếc, hết thảy cũng không như hắn dự đoán, ngược lại thành tự mình tìm chết. Thánh Thượng trước nay vẫn không phải người từ bi khoan dung lấy ơn báo oán, giữ bọn họ lại chỉ vì muốn trả thù mà thôi, ấy vậy mà Trì Bích Bách lại chủ động tiến đến, sau khi bị trượng tễ còn không chịu nổi kích thích mà tinh thần hỏng mất, dám nói với Thánh Thượng những lời khó nghe như vậy, hoàn toàn chọc giận Thánh Thượng rồi.
Toàn bộ Trì gia đều xong rồi.
Triệu Đức Toàn nghe lệnh đi xử lý nhưng trong lòng lo lắng, sợ Thánh Thượng nghe xong những lời này sẽ bị ảnh hưởng mà giận chó đánh mèo với Văn công tử. Tâm người đều là máu thịt, hơn nửa năm ở chung, Triệu Đức Toàn kiểu gì cũng đã có chút cảm tình chủ tớ với Văn công tử, cũng không hy vọng cậu sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa, nếu không có Văn công tử, liệu Thánh Thượng có thể biến trở về trước kia không?
Trước kia không có biện pháp thì cũng thôi, nhưng giờ khó khăn lắm mới có được mấy ngày bình an, ai lại muốn trở về trạng thái mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ đâu.
Trong lòng Triệu Đức Toàn nặng nề thở dài.
Mà Văn Minh Ngọc không hề biết gì về chuyện này, chỉ đến khi Mục Trạm trở lại cung điện, cậu lại cảm nhận được tin tức tố của hắn rất không ổn định.
Trong mắt Văn Minh Ngọc, Mục Trạm như một làn đạn di động vậy, trên đỉnh đầu hắn có làn đạn không ngừng keng keng keng.
Ta không vui, mau tới dỗ dành ta.
Mau tới dỗ dành ta.
Mau dỗ dành ta.
Dỗ dành ta.
Ô ~
QAQ
Văn Minh Ngọc bị cảnh não bổ của mình moe không chịu được.
Cậu không cần suy nghĩ đã bước tới gần Mục Trạm rồi ngồi bên cạnh hắn, nghiêng đầu cong cong môi nhìn người ta. Sau đó, cậu duỗi tay tóm lấy tay áo Mục Trạm, lại lần lần theo tay áo mà nắm ngón tay hắn, mắt trông mong nhìn hắn, hai tròng mắt đen nhánh ướt át, tựa như một con mèo nhỏ đang ghé vào người chủ nhân làm nũng, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi ngực hắn, thực ngứa.
Mục Trạm không khỏi sửng sốt, trong lòng giật mình.
Văn Minh Ngọc đang dỗ dành hắn, động tác như vậy, mà tin tức tố cũng như vậy.
Tin tức tố là một thứ rất kỳ diệu. Tuy nó vô hình nhưng Alpha và Omega đều có thể cảm giác được, muốn dùng khó như một thứ gì đó cụ thể cũng được, tỷ như hiện tại, Văn Minh Ngọc có thể “nhìn thấy” quanh thân Mục Trạm bao phủ sương mù tối đen như mực, dữ tợn kích động, táo bạo bất an, lực công kích rất mạnh.
Nhưng đám sương đen này hoàn toàn không có ý thương tổn Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc cố ý khống chế tin tức tố của mình, nhè nhẹ từng đợt từng đợt chậm rãi tới gần, một sợi tuyết trắng vừa đến bên cạnh sương đen đã bị dây đằng màu đen bên trong vươn tới một chút rồi cuốn lấy, giống như bị sương đen ăn luôn vậy. Sau đó, đoàn sương đen hung mãnh kích động kia liền hòa hoãn một ít.
Hết thảy chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt. Đặt ở trên người Mục Trạm, hắn chỉ cảm giác được hương trái cây trên người Văn Minh Ngọc, đáy lòng tràn đầy phẫn nộ đã phai nhạt chút ít.
Mục Trạm nhìn Văn Minh Ngọc tươi cười, hắn không nhịn được nhớ tới những lời nói điên cuồng của Trì Bích Bách.
Mỗi ngày y đều cười với ngươi, ngươi tưởng là do y thích ngươi sao? Y giả vờ đó, sợ ngươi một cái không cao hứng sẽ giết y mà thôi, cho nên y muốn lấy lòng ngươi, tất cả biểu hiện đều là giả!
Mục Trạm khẽ nheo mắt, giống như đột nhiên gặp phải ánh sáng mạnh, có hơi khó chịu.
Hắn mặt vô biểu tình, lạnh giọng nói: “Không được cười.”
Vẻ mặt Văn Minh Ngọc nghi hoặc, cậu phát hiện tin tức tố mình mới vừa trấn an bình tĩnh trở lại đã lại lần nữa cuồng liệt xao động, giống như có rất nhiều xúc tu thật lớn đang đong đưa, tùy thời sẽ cắn nuốt bọn họ.
Tâm tình lại không tốt là do nghĩ đến cái gì sao? Hay ở ngoài bị ai chọc giận rồi?
Văn Minh Ngọc được Mục Trạm bảo vệ, đương nhiên cậu cũng muốn giúp hắn.
Nghe thấy lời này, Văn Minh Ngọc ngoan ngoãn mím môi, cậu không cười nữa, nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên một chút, hai mắt nhìn thẳng Mục Trạm.
Bên trong như ẩn giấu một mảnh sao trời lộng lẫy, rực rỡ lóa mắt.
Mục Trạm bị cậu nhìn chuyên chú như vậy, những thanh âm khiến hắn bực bội đột nhiên biến mất, đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng nhịp tim hắn đập vô cùng rõ ràng.
Giây tiếp theo, trước mắt Văn Minh Ngọc tối sầm, là do Mục Trạm duỗi tay che trên mắt cậu.
Vẻ mặt Văn Minh Ngọc thực mộng bức.
Sao lại thế này???
Cậu cực kỳ nghi hoặc mà sững sờ, ngón tay cũng vẫn còn đang duy trì động tác nhéo Mục Trạm, cách hắn rất gần, gần như muốn nhào vào trong lòng ngực hắn. Gương mặt xinh đẹp ấy bị che mất một nửa, bởi vì không nhìn thấy mà có chút vô thố, cậu chớp chớp mắt, lông mi nhỏ dài nồng đậm nhẹ đảo qua lòng bàn tay Mục Trạm, khiến tay hắn hơi ngứa, còn vô ý thức mà mím môi, màu môi nháy mắt càng thêm đỏ tươi, giống như cánh hoa. Bộ dáng như vậy, ngoan ngoãn ngồi quỳ ở kia, làm người khác cực kỳ muốn bắt nạt.
Cổ họng Mục Trạm khẽ trượt lên xuống, mắt hắn đã hơi đỏ nhưng lại mạnh mẽ khắc chế, đôi môi mỏng mím lại thẳng tắp, thật vất vả mới đè ép cảm xúc này xuống, vẻ cố chấp đáng sợ chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn lưu lại một chút dấu vết.
“…… Bệ hạ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Văn Minh Ngọc nhịn không được mở miệng, giọng nói lộ vẻ lo lắng rõ ràng.
Mục Trạm bỗng lật tay nắm chặt tay Văn Minh Ngọc, giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, “…… Không có việc gì.”
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như không có việc gì nha.
Văn Minh Ngọc thấy hắn không muốn nói, cậu cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng tin tức tố chậm rãi trấn an hắn từng chút một. Chỉ có điều là khoảng cách giữa hai người họ thân cận quá, từng sợi tin tức tố quấn quanh nhau, Văn Minh Ngọc bắt đầu cảm giác thân thể hơi khô nóng, tuyến thể sau gáy cũng hơi hơi nóng lên, một cảm giác tê dại ngứa ngáy không rõ.
Quá nhiều rồi.
Cậu đã hút quá nhiều tin tức tố của Mục Trạm, sẽ bị kích thích đến nóng lên.
Văn Minh Ngọc vội vàng dừng phóng thích tin tức tố, sợi tơ vô hình tuyết trắng trong không khí muốn lui về phía sau, nhưng sương đen rất nhanh đã nhận ra ý định của chúng, lập tức điên cuồng bám lấy, vội vã cắn nuốt, cường thế giữ chúng lại, hòa hợp nhất thể, không cho trở về.
Hô hấp Văn Minh Ngọc cứng lại, từng trận tê dại đánh úp sau gáy cậu, tay chân cậu nhũn ra, cơ hồ không chống đỡ được chính mình ngã xuống.
Mục Trạm cuống quít duỗi tay đỡ lấy người, bàn tay vốn đang che mắt Văn Minh Ngọc cũng chuyển sang đặt trên eo cậu.
Đôi mắt ướt đẫm của Văn Minh Ngọc lộ ra, đuôi mắt phiếm hồng, cậu nhấp chặt môi, giống như đang nỗ lực nhẫn nại cái gì đó.
Nhiệt độ cơ thể còn hơi cao.
Mục Trạm chạm vào làn da trên cánh tay cậu, cảm giác cậu không thích hợp, sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống, “Thân thể không thoải mái sao?”
Triệu chứng này khiến hắn nhớ tới một lần cậu đã bị.
Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu, cậu ấn cánh tay Mục Trạm rồi mượn lực ngồi thẳng lên, cũng vừa lúc giấu đuôi thỏ vừa lộ ra, vải dệt dưới mông hơi động một chút, là do quả bông xù xù kia đang động. Nếu bây giờ có người đứng sau Văn Minh Ngọc nghiêm túc nhìn, chắc chắn sẽ phát hiện cậu không thích hợp.
Cái đuôi của động vật vẫn luôn giống như một sinh vật khác vậy, có ý nghĩ của chính mình, không chịu khống chế. May mắn tai thỏ của cậu còn nghe lời hơn chút, không đột nhiên bung ra.
Văn Minh Ngọc ở thời khắc cực kỳ nguy hiểm đã hoãn lại kịp, thiếu chút nữa cậu đã bị kích thích đến mức nóng lên lần nữa.
Cậu không được học tập chương trình chuyên môn giống như các Omega khác, lại đã quen sinh hoạt như Beta trên không hiểu rõ tri thức về sinh lý. Nhất thời cậu đã quên, tin tức tố của hai người bọn họ có độ xứng đôi cực cao, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn, chưa kể cậu đã bị Mục Trạm đánh dấu một lần, dễ dàng sinh ra cảm giác ỷ lại.
Văn Minh Ngọc cẩn thận lui về phía sau một chút, cậu lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Ta không có việc gì.”
Mục Trạm nhíu mày, đương nhiên hắn đã chú ý tới động tác nhỏ của cậu. Như gần như xa như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thật giống như Trì Bích Bách nói sao?
Hắn chán ghét suy nghĩ như vậy, rồi lại có chút không khống chế được bực bội. Nhưng hắn không biết, đây là phản ứng mà Alpha bình thường sẽ có, yêu cầu Omega của mình đến trấn an.
“Ngươi như vậy mà nói không có việc gì sao?”
Mục Trạm duỗi tay nhẹ cọ qua trán cậu, lòng bàn tay hắn đều ướt. Gò má Văn Minh Ngọc đỏ bừng, trên trán cùng chóp mũi đều ra thật nhiều mồ hôi, là do thân thể khô nóng bức ra.
Mục Trạm vốn dĩ không tin cậu không có việc gì.
Văn Minh Ngọc không thật sự nóng lên, cậu chỉ là nhất thời bị kích thích, nhẫn một chút là có thể qua, nhưng đương nhiên, nếu Mục Trạm cắn cậu một ngụm đánh dấu thì sẽ giảm càng nhanh.
“Ngươi vừa rồi không phải cũng nói mình không việc gì sao?”
Ấy vậy mà Văn Minh Ngọc lại hỏi ngược lại hắn, hai mắt sáng ngời mơ hồ lộ vẻ khiêu khích. Ngươi không nói, vậy thì không có tư cách chỉ trích ta không nói.
Mục Trạm đã hiểu ý cậu, trong khoảng thời gian ngắn, các loại cảm xúc trong lòng hắn đều bị bất đắc dĩ thay thế, thật sự rất khó hình dung, giống như ngọn lửa bực bội trong lòng đột nhiên bị tưới nước tắt ngúm vậy.
“Cô tuyên thái y lại đây xem.”
Không biết sao mà hắn không trực tiếp gọi người, mà là tự mình đứng lên bước ra cửa điện, đi được một nửa, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cậu.
Văn Minh Ngọc che lại mông cố giấu cái đuôi đi, nhận thấy ánh mắt hắn, cậu ngẩng đầu nhìn rồi lập tức ngồi thẳng dậy, đôi tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt ngoan ngoãn.
“Bệ hạ, ta không có việc gì, thật đó.”
Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu một hồi, vẫn nên tuyên thái y tới xem. Phải xác định cậu thật sự không có việc gì mới yên tâm được.
Sau khi lăn lộn một phen, mấy lời của Trì Bích Bách cũng không biết đã bị ném tới góc nào, Mục Trạm lại trở về bộ dáng như trước, như thể chưa từng phát sinh chuyện gì.
Vốn dĩ hắn muốn hỏi Văn Minh Ngọc, có phải cậu muốn chạy trốn hay không.
Nhưng mặc kệ là đáp án gì, hắn đều sẽ không vừa lòng.
Trả lời muốn chạy trốn, hắn sẽ bạo nộ, không cách nào tiếp thu.
Trả lời không muốn chạy trốn, hắn cũng sẽ nhịn không được nghĩ, liệu có phải Văn Minh Ngọc đang lừa hắn không.
Cuối cùng, hắn không hỏi gì nữa.
Đáp án không quan trọng, dù thế nào, hắn sẽ không để Văn Minh Ngọc có cơ hội chạy trốn.
***
Từ ngày Văn Minh Ngọc cùng Hoắc Hồng Vũ tỷ thí đó, có thể nói đúng là không tỷ thí thì không quen biết, hai người chậm rãi thành bạn, lúc săn thú vẫn thường thường đi cùng nhau, càng ngày càng quen.
Chẳng qua, Mục Trạm thấy vậy liền không quá thuận mắt, thường thường sẽ đâm chọc một câu, nhắc nhở thân phận chó của Hoắc Hồng Vũ, muốn Văn Minh Ngọc ném bóng còn Hoắc Hồng Vũ đi nhặt.
Không thể không nói, da mặt người quả thực có thể luyện. Nhiều thêm vài lần, Hoắc Hồng Vũ cũng thành thản nhiên, nhặt đồ thôi mà, ăn thua gì đâu, ngày thường mình làm rơi đồ thì cũng phải nhặt đấy còn gì, cũng có bắt mình dùng miệng ngậm bóng đâu mà.
Có đôi khi, thậm chí Mục Trạm chỉ vừa mới lạnh mặt nhíu mày, lời còn chưa nói ra, Hoắc Hồng Vũ đã rất có linh tính mà quay sang Văn Minh Ngọc, há mồm gâu một tiếng, thật là thuần thục đến làm người ta đau lòng.
Văn Minh Ngọc tiếp tục nói chuyện phiếm với Hoắc Hồng Vũ.
Sắc mặt Mục Trạm tiếp tục đen như có thể chảy mực.
Cho nên, Văn Minh Ngọc luôn có loại cảm giác vừa chơi với em trai vừa dỗ dành hoàng đế bạo kiều, hai nơi đều bận.
Săn bắn mùa thu là hoạt động giải trí bậc nhất của hoàng thân quý tộc. Tuy nói họ sẽ ở khu vực săn bắn gần một tháng, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều săn thú, cũng có lúc nghỉ ngơi.
Cũng tương tự như ngày nghỉ cuối tuần vậy, Văn Minh Ngọc vẫn dạo chơi ở hành cung.
Rộng lớn, mỹ lệ, kim bích huy hoàng.
Quỳnh lâu ngọc vũ, quế điện lan cung, đình đài thủy tạ.
Chỉ một tiểu đình lục giác bên hồ cũng rất điển nhã tinh xảo.
Đứng trong đình cúi đầu nhìn là có thể thấy cẩm lý lười biếng bơi lội khắp nơi, đủ màu sắc linh động, rất là cảnh đẹp ý vui.
Đi dạo hồi lâu, Tam Hỉ cẩn thận săn sóc, đề nghị cậu vào đình ngồi nghỉ ngơi một chút, lại thấy Văn Minh Ngọc có hứng thú với cẩm lý, liền hỏi: “Văn công tử thích cẩm lý này sao? Vậy hay để nô tài đi lấy chút thức ăn cho cá tới, như vậy Văn công tử có thể cho cá ăn rồi nhìn hình ảnh đàn cá vây quanh mình.”
Văn Minh Ngọc nghiêng nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười, “Được nha, cảm ơn ngươi.”
Tam Hỉ tích cực chạy đi.
Văn Minh Ngọc liền ngồi trên ghế, mặt hướng ra ngoài đình, lười biếng ghé nửa người lên lan can, bởi vì ánh mặt trời chói mắt nên cậu giơ bàn tay lên khom lại che bớt nắng rồi híp mắt nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ.
Cung nhân bên cạnh đợi hầu hạ nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hơi xuất thần, chỉ ngồi xuống tùy ý như vậy mà cũng giống một bức tranh mỹ nhân, khó trách Thánh Thượng sủng ái như thế, đổi là bọn họ, chắc cũng muốn đưa tất cả những thứ tốt đến trước mặt Văn công tử, chỉ mong đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Sau đó, bọn họ thấy mỹ nhân mặt mày vương sầu, thấp thấp thở dài.
Trong lòng không khỏi co rút, muốn giúp cậu giải quyết phiền não.
“Văn công tử có tâm sự gì sao?”
Một cung nhân cẩn thận nhẹ giọng hỏi.
Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu, nói không có gì.
Trên thực tế, trong lòng cậu đang nghĩ nhưng sao có thể nói ra được. Bởi vì cậu còn đang suy nghĩ chuyện Mục Trạm làm cha cậu. Đây là chuyện tốt cực kỳ đó nha, không có phiền não về kỳ phát tình của Omega, luyến ái hôn nhân gì đó làm gì có huyết thống bền chắc, bạn lữ sẽ có khả năng xuất quỹ cảm tình phai nhạt ly hôn cắt đứt quan hệ, nhưng quan hệ huyết thống cha con chính là cả đời!
So với tình yêu hư vô mờ mịt, tình thân hiển nhiên khiến người ta có cảm giác kiên định hơn nhiều.
Nhưng cái việc Mục Trạm làm cha cậu này căn bản là không có khả năng, nếu cậu dám gọi một tiếng, nói không chừng Mục Trạm sẽ tức giận đánh cậu, ngẫm lại liền thấy bi thương chảy thành sông, hụ hụ hụ.
Đúng lúc này, Tam Hỉ đã cầm thức ăn cho cá trở về.
Văn Minh Ngọc dậy lên được một chút hứng thú, cậu nhận lấy rồi ném một ít vào hồ, nhìn đám cẩm lý xinh đẹp đua nhau há miệng tranh đồ ăn, đuôi cá lay động trong hồ, nhìn giống như một đóa hoa to lớn đang nở rộ vậy.
Văn Minh Ngọc nhìn không chớp mắt.
Mục Trạm không biết đã tới từ lúc nào, hắn đứng phía sau Văn Minh Ngọc.
Hương rượu thuần hậu đánh úp lại, rất nhanh Văn Minh Ngọc đã nhận ra, cậu quay đầu nhìn lại, lưng vừa lúc đụng phải eo chân Mục Trạm, cậu chỉ cần duỗi tay là có thể nhẹ nhàng ôm eo Mục Trạm, mặt đối mặt cũng có hơi xấu hổ.
Văn Minh Ngọc nhịn không được lui lui về sau, lưng cũng dán lên ghế, tầm mắt hơi lơ đãng.
Mục Trạm hỏi: “Đang làm cái gì?”
Văn Minh Ngọc quơ quơ túi thức ăn cho cá trong tay, “Cho cá ăn, bệ hạ muốn cho cùng ta không?”
Mục Trạm liền ngồi xuống, nhận thức ăn cho cá trong tay Văn Minh Ngọc rồi tùy tay rải xuống hồ, bầy cá tranh nhau ăn.
“Bệ hạ, có phải bọn nó trông có vẻ……” Văn Minh Ngọc rũ mắt nghiêm túc nhìn mặt hồ, hàng mi nồng đậm cong vút, cực kỳ xinh đẹp.
Mục Trạm không nhìn cá trong hồ, mà là quay đầu nhìn sườn mặt cậu, không chút để ý nghe cậu nói chuyện, mặc cho ai đều sẽ nghĩ rằng cậu muốn khen cá thật đẹp, nhưng Văn Minh Ngọc lại nói câu tiếp theo, “Có vẻ trông rất ngon ấy nhỉ?”
Nói xong còn nhịn không được nuốt nước miếng.
Thật muốn ăn cá nha.
Cá trong hồ như có thể cảm giác được tầm mắt đáng sợ kia, trán chợt lạnh, đuôi cá đang nhàn nhã đong đưa đều cứng lại, muốn tránh khỏi việc bị ăn, nhưng chỉ qua vài giây chúng đã quên mất, nhìn thức ăn cho cá ngon lành trước mặt, lại lần nữa há mồm vui sướng mà ăn.
Mục Trạm nghe xong sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười.
Văn Minh Ngọc chớp mắt, cậu không hề ám chỉ mà nói rõ ràng luôn.
Mục Trạm vậy mà thực sự quay đầu ra lệnh cho Triệu Đức Toàn, bảo Ngự Thiện Phòng chọn hai con ngon nhất trong ao cá nấu lên. Triệu Đức Toàn cung kính ứng lời, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, cá đó chính là bảo bối được tiến cống, giá trị liên thành, nói ăn liền ăn vậy sao?!
Hoàng đế còn không đau lòng, hắn làm hạ nhân, đương nhiên không có gì để nói, nhưng lại trộm nghĩ, chờ Thánh Thượng cùng Văn công tử ăn cá, nói không chừng hắn cũng có thể may mắn nếm thử loại cá có thể đắt ngang với châu báu này.
Triệu Đức Toàn vội vàng đi làm việc, một thân xương già đột nhiên trở nên linh hoạt, hắn rất tích cực mà tới Ngự Thiện Phòng.
Lời tác giả + lời trans: đây là truyện thôi nhé, chứ cẩm lý không ăn được đâu, bọn này ăn thức ăn công nghiệp tăng trọng nhiều lớm, đừng làm theo nhé các bạn =)))))