Không ngờ Mục Trạm còn thực sự tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu. Vì vấn đề thời gian nên phải tổ chức luôn tại hành cung, không có ồn ào bốn phía hoặc để quá nhiều người không liên quan tham gia làm ảnh hưởng đến sinh nhật, chỉ mời những người có quan hệ tốt với Văn Minh Ngọc.
Chỉ có mấy người Ngụy Anh Vũ, Ôn Trường Lan, Hoắc Hồng Vũ, khách khứa không nhiều lắm, nhưng có thể lưu giữ bầu không khí rất tốt của tiệc sinh nhật.
Hơn nữa tuy ít người, nhưng nơi bố trí, mỹ thực cùng rượu thơm, mỗi loại đều không thể bắt bẻ, gần như có thể so sánh với sinh nhật hoàng tử. Người sáng suốt vừa thấy đã biết thọ tinh này rất được coi trọng.
Trước kia Văn Minh Ngọc ở thời đại Tinh Tế, bởi vì có dịch dinh dưỡng nên có thể cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể rất nhanh, dẫn tới số lượng đầu bếp giảm mạnh, đồ ăn bình thường luôn có giá rất cao, ít nhất là trẻ con trong viện mồ côi không thể ăn được.
Còn những đứa trẻ có gia đình vẫn có thể làm nũng với cha mẹ, nói dịch dinh dưỡng thật khó uống, muốn ăn kẹo. Chúng chỉ khóc một chút là cha mẹ sẽ lập tức dỗ dành, mua kẹo cho chúng ăn.
Còn Văn Minh Ngọc, tất nhiên cậu chẳng có ai để làm nũng cả.
“Mày đã bao giờ được ăn bánh kem chưa? Không cần đoán cũng biết, mày làm gì có ba mẹ, ai mua cho mày chứ, thật đáng thương.”
Hôm đó là sinh nhật bạn cùng bàn của cậu, cậu ta mang một cái bánh kem đến rồi cắt ra chia cho các bạn cùng lớp, chỉ không cho Văn Minh Ngọc. Bởi vì lúc thi, Văn Minh Ngọc không cho cậu ta chép bài, bạn cùng bàn cảm thấy cậu rất cao ngạo, rõ ràng chỉ là một đứa mồ côi không ai cần.
Văn Minh Ngọc nghe thấy câu này, đầu óc cậu bỗng kêu ong một chút, đột nhiên giống như sói con bị chọc giận, cậu nhào lên đánh nhau với nam sinh kia.
Cuối cùng bị giáo viên biết, nói muốn mời phụ huynh. Văn Minh Ngọc không có ba mẹ, cho nên người tới là viện trưởng viện mồ côi.
Phụ huynh của bạn cùng bàn rất đau lòng nhìn vết thương trên người con mình, nhất định đòi giáo viên phải làm rõ chuyện này, không thể để con mình bị bắt nạt được.
Văn Minh Ngọc liền thấy bạn cùng bàn kiêu ngạo kia giờ đang được mẹ nó ôm vào ngực, dỗ dành như bảo bối.
Viện trưởng tất nhiên là muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì nên bảo Văn Minh Ngọc xin lỗi.
Sau sự việc này, Văn Minh Ngọc đã hiểu mình không thể gây chuyện, bị bắt nạt, cậu phải cố gắng hết sức để tránh đi và nghĩ cách khác, không thể phản kháng. Việc này tuy có vẻ nhát gan, nhưng đó là cách tốt nhất, dù sao cậu cũng không có tự tin mà hành động liều lĩnh, bởi sẽ không có ai đứng sau giúp đỡ cậu cả.
Mà hiện tại, cậu lại có một bữa tiệc sinh nhật của riêng mình, được bạn bè đến chúc mừng tặng quà, trên bàn đều là những món ngon.
Cậu đã được ăn nhiều món còn ngon hơn bánh kem rất nhiều.
Về sau lớn lên, cậu đã dùng tiền làm thêm của mình mua một chiếc bánh kem nhỏ, lúc xắn miếng đầu tiên cho vào miệng, hương vị tuy không tồi, nhưng không hề ngon như trong tưởng tượng.
Mãi đến khi được ăn mì trường thọ do Mục Trạm làm, cậu mới hiểu được tại sao.
Thứ cậu muốn căn bản không phải là bánh kem, mà là có người nhớ sinh nhật cậu, ăn sinh nhật cùng cậu.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Văn Minh Ngọc cảm thấy cả người đều không thích hợp.
Trước kia lúc cậu đọc tiểu thuyết, thấy có đoạn miêu tả trong lòng vai chính hơi sụp xuống, còn không thể hiểu nổi, bộ phận cơ thể con người sao mà sụp như nhà cửa thế được, chẳng lẽ là công trình bã đậu sao? Hình dung này thực cổ quái.
Nhưng giờ hình như cậu cũng cảm nhận được loại cảm giác này rồi. Nếu hình dung trái tim như một tòa thành lũy kiên cố, vậy thực hiển nhiên là bây giờ trái tim cậu đã bị công phá, cứ như vậy, quân địch rất có thể sẽ xâm nhập vào bên trong.
Văn Minh Ngọc có hơi hoảng, nhưng mặt ngoài vẫn nỗ lực che giấu, vẫn cười ngọt ngào với Mục Trạm như trước đây, tựa hồ không có gì khác.
Đợt săn thú này đã sắp kết thúc, mọi người đang chuẩn bị yến hội cuối cùng, hai ngày nữa sẽ hồi cung.
Mục Trạm rất bận, có khi thời gian dùng bữa mà cũng đẩy lùi về sau, hình như đang thương nghị chuyện gì đó.
Mục Trạm bảo cậu ăn trước, sau khi hắn xong việc trở về, lúc chỉ có hai người bọn họ, hắn trầm giọng nói: “Thời gian gần đây hãy cố gắng luôn ở bên cạnh cô.”
Trong lòng Văn Minh Ngọc lộp bộp một cái, cậu lập tức hiểu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu là lúc vừa xuyên tới đây không lâu, khi nghe được tin tức như vậy, suy nghĩ đầu tiên của cậu chắc chắn sẽ là nhân lúc hỗn loạn rồi chạy trốn, nhưng bây giờ, suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là liệu Mục Trạm có thể gặp nguy hiểm hay không.
Văn Minh Ngọc cảm thấy mình có lẽ đã thật sự coi Mục Trạm như người nhà rồi.
Văn Minh Ngọc gật đầu đồng ý, nhưng ban đêm lại không ngủ được, bởi vì Mục Trạm còn đang ngủ bên cạnh nên cậu cố gắng khắc chế mình đừng lăn qua lộn lại, Mục Trạm vẫn nghe thấy hơi thở bất ổn của cậu.
Không lâu sau, Văn Minh Ngọc liền cảm giác eo mình hơi nặng, cậu bị kéo vào một cái ôm rộng lớn vững chắc.
Mục Trạm ôm cậu, tùy tay vỗ nhẹ, giống như đang dỗ trẻ con mà nói: “Mau ngủ. Yên tâm, có cô ở đây, ngươi sẽ không có việc gì đâu.”
Có lẽ hắn nghĩ cậu sợ bản thân mình sẽ gặp chuyện nên mới bất an không ngủ được.
Văn Minh Ngọc không phải đang nghĩ chuyện này, nhưng không thể không thừa nhận, sau khi được Mục Trạm trấn an như vậy, quả thật đã có tác dụng, không bao lâu, cậu đã nhắm mắt lại, rúc vào ngực Mục Trạm rồi nặng nề ngủ.
Yến tiệc kết thúc đợt săn thú đã tới.
Những màn ca vũ biểu diễn, thay phiên luận võ, uống rượu ăn thịt, trao thưởng xếp hạng cho những quý tộc đã tham gia săn thú, hoạt động cực kỳ long trọng và náo nhiệt, nhưng nét cảm kích trong mắt họ thực giả tạo, giống như bình yên trước cơn bão, rất nhanh sẽ có nguy hiểm ập tới.
Quả nhiên, khi yến tiệc diễn ra được một nửa, bầu không khí đột nhiên biến đổi.
Lục tục có người ngã xuống giống như uống say vậy, nhưng đồng thời nhiều người té xỉu như vậy hiển nhiên rất không bình thường.
Có người bỏ thuốc vào rượu và thức ăn.
Một đội quân mặc áo giáp, trang bị vũ khí, xông vào cung điện.
Đây là dư đảng của tiền Thái Tử, lấy danh nghĩ đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của tiền Thái Tử mà phát động cung biến, là huyết mạch chính thống của hoàng thất, so với Mục Trạm giết cha sát huynh bước lên ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.
Bọn chúng mưu đồ bí mật, thu mua người ở hành cung, ỷ y rằng Mục Trạm ở chỗ này sẽ không được bảo vệ nghiêm mật như trong hoàng cung nên đã mang binh xâm nhập, muốn ép Mục Trạm phải giao ra ngôi vị hoàng đế.
Nhưng Mục Trạm vẫn ngồi kia, biểu tình bất biến, trên mặt không có chút hoảng loạn, có vẻ như đã sớm đoán được việc này.
Tên cầm đầu kia đang định cầm kiếm xông lên thì đã bị Ngụy Anh Vũ dẫn theo một đám cấm vệ quân bao vây hết phản quân, khí thế uy nghiêm, ngay ngắn trật tự, hiển nhiên sớm có chuẩn bị.
Sắc mặc tên cầm đầu kia lập tức biến đổi, cực kỳ khó coi, lúc này sao hắn có thể không hiểu, bị bắt ba ba trong rọ rồi.
Có cấm vệ quân uy hiếp, dù chúng có phản kháng cũng không có tác dụng gì.
Trận làm phản bức vua thoái vị này quả thực hệt như một trò cười.
Cả đám người mới vừa định hành động đã bị cấm vệ quân áp chế, sau đó bị bắt quỳ rạp xuống đất.
Mục Trạm trên cao nhìn xuống, vẻ mặt hắn bình tĩnh đạm nhiên, hoàn toàn không giống như một hoàng đế vừa trải qua cung biến.
Thủ lĩnh phản quân biết kết cục của mình chỉ có chết, cũng không xin tha, khi bị ấn trên mặt đất, vẻ mặt hắn cuồng ngạo, nói năng lỗ mãng, không muốn chết quá mức uất ức.
Hắn kêu gào Mục Trạm tàn bạo bất nhân, giết cha đoạt vị, sẽ không chết tử tế được, trên đường tới hoàng tuyền sẽ bị ác quỷ chờ xé nát hắn, phải đọa vào mười tám tầng địa ngục.
Mục Trạm nghe hắn nói những lời điên cuồng đó cũng chẳng giận, chỉ không chút để ý mà nói: “Các ngươi quá lề mề, cô cố ý an bài mấy cơ hội tốt mà cũng không biết đường bắt lấy, cứ như vậy còn đòi phát động cung biến, nếu thực sự để ngươi ngồi vào vị trí này, chẳng biết có thể ngồi được mấy ngày?”
Hắn nhẹ nhàng nói mấy câu, không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng thái độ nhàn nhạt trào phúng kia như nhất châm kiến huyết, kích thích đến mức kẻ đang nằm sấp trên mặt đất kia đột nhiên nhảy lên một chút, vẻ mặt giận dữ vô cùng, nhưng rất nhanh đã bị cấm vệ quân ấn trở lại trên đất.
Hắn khó chịu như vậy là đương nhiên, bởi ai trong đám người này cũng cho rằng cung biến nhất định sẽ thành công, vậy mà vừa bắt đầu đã kết thúc, Mục Trạm đã sớm dự đoán được tất cả, đào xong hố cho bọn chúng nhảy vào.
Thật là vũ nhục đến cực điểm.
Nhưng rất nhanh, hắn cũng không thể cảm nhận được sự vũ nhục này nữa.
Bởi vì ——
Mục Trạm lạnh giọng hạ lệnh, “Những kẻ làm phản, toàn bộ xử tử.”
Trực tiếp phán định kết cục của chúng, tử tội, còn phải hành quyết công khai.
Thuốc được bỏ vào rượu và thức ăn đã sớm bị đánh tráo, không bao lâu, những đại thần té xỉu trên mặt đất đều nhất nhất tỉnh lại.
Sau đó, vừa mở mắt đã thấy hiện trường hành hình.
Máu tươi bắn đầy đất.
Mùi tanh nồng đậm xông vào mũi, thật khiến người buồn nôn.
Thị giác cùng khứu giác đều bị tra tấn, cả triều thần sợ hãi vô cùng, thân thể không rét mà run.
Đặc biệt lúc này, Mục Trạm còn trực tiếp đọc tên hai vị đại thần, nhàn nhạt nói: “Đồng phạm, hành hình luôn đi.”
Sắc mặt hai người kia tức khắc trắng nhợt, muốn phủ nhận quỳ xuống xin tha, nhưng Mục Trạm có bằng chứng, không nghe bọn họ giảo biện.
Đám đại thần còn lại giờ khắc này chẳng còn tâm tư gì nữa, họ đều kinh hoảng, không dám có bất luận ý nghĩ gì khác, trừ phi không muốn sống nữa. Bọn họ cúi đầu, cứng đờ nhìn hiện trường hành hình, không dám phát ra một chút thanh âm nào.
Ngồi ở vị trí chính giữa tôn quý nhất kia, Mục Trạm một tay chống cằm, sắc mặt tối tăm thô bạo, ánh mắt sâu thẳm ám trầm, đến mức không tiếp nhận bất cứ vật sống nào, lạnh băng đến thấm người.
Trước mặt hắn dường như có một lằn ranh vô thành, cắt thành hai nửa, ánh sáng rực rỡ bị ngăn cách ở bên ngoài, dư lại chỉ có bóng tối sâu thẳm, chung quanh hắn như có vô số cánh tay thối rữa muốn bắt lấy hắn, muốn kéo hắn vào vực sâu không đáy.
Đúng lúc này, một mảnh ấm áp đụng vào hắn, ngang ngược vô lý mà xâm nhập vào thế giới của hắn, tựa như ánh mặt trời loá mắt.
Văn Minh Ngọc bắt lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn, nhỏ giọng gọi, “Bệ hạ?”
Trong mắt cậu rõ ràng đầy lo lắng.
Cậu vừa đến gần đã nhìn ra trạng thái của Mục Trạm không thích hợp.
Hắn ngồi ở kia, nhưng ánh mắt trống rỗng, giống như đó chỉ là xác không, còn linh hồn đang du tẩu ở nhân gian.
Mục Trạm bị thanh âm khẽ gọi này thoáng hoàn hồn, hắn nhìn qua đi, phản ứng hơi chậm chạp, trước tiên rũ mắt nhìn thoáng qua tay mình đang bị nắm lấy, sau đó mới chậm rãi ngước lên nhìn mặt Văn Minh Ngọc.
“…… Ngươi không thoải mái sao?”
Mục Trạm nhíu mày, câu đầu tiên hắn nói ra lại là câu này.
Sắc mặt Văn Minh Ngọc quả thực hơi không tốt, hơi tái nhợt. Dù sao cậu cũng đến từ niên đại hoà bình, chưa hề thấy trường hợp huyết tinh như vậy, trong nháy mắt, cả người cậu đều ngốc, sau đó lập tức quay đầu đi, nhưng mùi máu tươi vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền tới, khiến trong đầu cậu không khống chế được mà tua lại hình ảnh khủng bố kia.
Mục Trạm nhìn thoáng qua phía dưới, rất nhanh đã đoán được vấn đề.
Hắn nói: “Ngươi về trước đi, cô còn có chút việc phải xử lý.”
Ngữ khí bình đạm, nhưng hiếm thấy mà nhiều hơn một phần nhu hòa, giống như đang dỗ trẻ con, giải thích rằng mình tạm thời không thể phân thân, xong việc sẽ tới chỗ cậu.
Văn Minh Ngọc nhìn Mục Trạm một hồi, thấy hắn đã khôi phục bộ dáng như ngày thường, mà cậu đích xác cũng không chịu nổi chuyện vừa phát sinh trước mắt, đã ẩn ẩn buồn nôn, giờ mà không đi chắc sẽ nôn ra mất.
Cậu có ở lại đây cũng vô dụng, cuối cùng, cậu vẫn rời khỏi yến tiệc rồi trở về tẩm điện.
Nhưng không ngờ, quyết định này sẽ khiến cậu vô cùng hối hận.
Sau khi ra ngoài, tránh xa khỏi khu vực yến tiệc đó, cậu đã không ngửi thấy mùi máu tươi nữa, hô hấp thông thuận, dễ chịu hơn không ít.
Dọc theo đường đi, mọi chuyện vẫn thực bình thường, Văn Minh Ngọc căn bản không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện.
Thẳng đến khi cậu bước vào tẩm điện.
Một thái giám quen mặt xiêm y còn đang dính máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sau khi thấy cậu, sắc mặt càng xấu, càng thêm căng thẳng sợ hãi.
Nhưng thái giám chỉ kịp sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cuống quít nắm lấy tay Văn Minh Ngọc, “Công tử tại sao lại tới đây? Ngài mau tránh đi, tuyệt đối đừng lên tiếng.”
Văn Minh Ngọc còn chưa phản ứng lại, thái giám đẩy mạnh cậu vào một ngăn tủ, nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó chạy đi mất.
Đầu óc Văn Minh Ngọc trống rỗng, mới từ hiện trường yến tiệc huyết tinh kia trở về, tưởng đã tới nơi an toàn, không ngờ tẩm điện cũng đã xảy ra chuyện.
Hình ảnh vừa rồi chợt lóe qua, bình phong, trường kỷ, trên mặt đất, tất cả đều có vết máu.
Phản quân phân công nhau hành động, có một ít đã nơi đây sao?
Đầu óc Văn Minh Ngọc ong ong vang lên, hết thảy mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, căn bản không cho người ta thời gian phản ứng lại. Giờ trên tay cậu không có bất luận vũ khí gì, một khi bị bắt, chắc chắn sẽ phải chết.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Văn Minh Ngọc run run một chút.
Kia có thể là cung nhân nào đó mà cậu biết.
Trên yến tiệc phát sinh cung biến, thủ vệ chủ lực tất nhiên đều tới bên kia, nơi này thực sự không ngăn nổi chúng.
Giờ cậu nên làm gì đây?
Tay cậu đang phát run, chân cũng hơi mềm.
Cảm xúc cố gắng đè nén ở yến tiệc kia, tới hiện tại đã cùng nhau bộc phát ra.
Cậu không nên trốn ở chỗ này, ở bên ngoài còn có người bị giết.
Nhưng cậu lại sợ hãi đến mức khó có thể nhúc nhích, tay chân giống như không phải của mình nữa, không khống chế nổi.
Cậu cắn răng, cố gắng không để hàm răng run lập cập nữa, cậu muốn nhìn chút tình huống bên ngoài qua khe cửa tủ.
Ở khoảng cách rất gần, một người mặc khôi giáp của phản quân, một kiếm xuyên qua bụng cung nhân, máu tươi phun tung toé, cung nhân vô lực giãy giụa, ngã trên mặt đất, rất nhanh đã thành một khối thi thể.
Phản quân bước đến ngăn tủ nơi cậu đang trốn, chỉ vài bước mà thôi, rất gần.
Giờ khắc này, Văn Minh Ngọc giống như nhân vật chính trong phim điện ảnh khủng bố vậy, cậu tránh ở trong ngăn tủ, quái vật bên ngoài đang đi tới, tùy thời đều sẽ có thể bị phát hiện.
Cậu dùng sức nắm chặt tay, mở to hai mắt nhìn, muốn để bản thân không bị sợ hãi quá mức, xuyên thấu qua khe hở, tìm đồ vật gì đó có thể làm vũ khí, sau đó bắt lấy thời cơ, đột nhiên đẩy cửa tủ, không dám tạm dừng một chút nào, dùng hết sức lực toàn thân đâm sau lưng phản quân, một đao đâm thủng trái tim, sợ không đủ, lại thọc thêm một đao, thẳng đến khi thấy người nọ ngã trên mặt đất, không có hơi thở nữa mới thôi.
Máu tươi ấm áp bắn lên mặt, nhưng cả người cậu đã căng chặt, trong nháy mắt mọi giác quan như đều đã biến mất, cậu không ngửi thấy mùi tanh, cũng không thấy buồn nôn, chỉ có tay run rẩy đến lợi hại.
Qua vài giây, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, có nhiều hơn một người đang đến.
Văn Minh Ngọc nắm chặt đao trong tay, dừng một chút, sau đó rất nhanh đã trốn trở lại trong ngăn tủ. Cậu chỉ có một mình, không thể đối phó nhiều người như vậy được.
Cậu cuộn tròn mình lại, hô hấp đều theo bản năng giảm nhẹ, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, sợ bị phát hiện.
Cậu nhịn không được nghĩ, liệu nơi này có bao nhiêu phản quân, có phải cậu sẽ chết ở chỗ này không? Mục Trạm có biết nơi này cũng có phản quân hay không, chờ tới lúc anh ta tới, vạn nhất không phòng bị tốt mà bị đánh lén thì làm sao bây giờ?
Cậu suy nghĩ rất nhiều, đầu óc trướng căng, vô cùng khó chịu. Chỉ trong thời gian ngắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí vừa rồi cậu đã giết người, thật sự không hề chân thật, y như nằm mơ vậy.
Nếu là đang nằm mơ thì tốt rồi.
Cậu nghĩ như vậy, ngay sau đó, cửa tủ trước mặt khẽ động, phát ra tiếng vang.
Có người mở ra rồi!
Nháy mắt cả người Văn Minh Ngọc căng chặt, cảnh giác đề phòng, cậu nắm chặt đao, không chút do dự đâm tới.
Một bàn tay bắt được cổ tay của cậu, sau đó kéo cậu ôm vào trong ngực.
Văn Minh Ngọc bị hương vị tin tức tố quen thuộc vây quanh, kín mít, nháy mắt khiến cậu tràn ngập cảm giác an toàn.
Là Mục Trạm.
Sau khi ý thức được người đến là ai, hai mắt Văn Minh Ngọc đau xót, hốc mắt phiếm hồng, rất nhanh đã sương mù mờ mịt, thấm ướt mà ngưng tụ thành nước mắt, lặng yên không tiếng động hạ xuống.
Mục Trạm cảm giác được người trong ngực đang phát run, ánh mắt hắn tối sầm lại, ném đao, càng nhanh chóng ôm lấy người bế lên trên giường, lấy chăn bông mềm mại bao lấy người cả hai, tay vuốt lưng cậu, dịu dàng trấn an.
“Không sao rồi, đừng sợ, là cô sai, không phát hiện nơi này……”
Giọng nói luôn sắc bén như Mục Trạm, vậy mà lúc này lại không nói hết được, hắn nói đến một nửa thì dừng lại, chỉ có thể gắt gao ôm người vào ngực, sau đó che lỗ tai Văn Minh Ngọc lại, để cậu không nghe thấy âm thanh bắt giữ phản quân bên ngoài.
Qua thật lâu.
Bên ngoài không có thanh âm, cảm xúc của Văn Minh Ngọc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cậu ách thanh nói: “Ta không sao, bệ hạ có sao không?”
Mục Trạm rũ mắt nhìn chằm chằm cậu hồi lâu rồi mới lắc đầu nói: “Cô cũng không sao.”
Hắn trông thấy thần thái của Văn Minh Ngọc, tất cả đều là căng thẳng tinh thần vô cùng sau nỗi mỏi mệt bất an.
“Có muốn ngủ một chút không?”
Văn Minh Ngọc gật đầu, nhưng thấy xiêm y dính máu trên người, cậu liền nói: “Ta muốn tắm gội trước.”
Mục Trạm gật đầu, rất chậm rất chậm buông cậu ra.
Trong vô thức, ngón tay Văn Minh Ngọc vẫn đang nắm lấy tay áo Mục Trạm, chính cậu cũng không phát hiện.
Mục Trạm nhìn thoáng qua, “Cô đưa ngươi đi nhé?”
Phản ứng của Văn Minh Ngọc có hơi trì độn, qua vài giây, cậu mới lắc lắc đầu, đột nhiên nói: “Bệ hạ, ta giết người rồi.”
Đáy mắt Mục Trạm hiện lên nét sắc lạnh, môi mỏng mím chặt, hắn duỗi tay sờ sờ đầu Văn Minh Ngọc, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi không sai, là bọn chúng đáng chết.”
Văn Minh Ngọc nắm chặt tay áo Mục Trạm, còn nắm lấy ngón tay hắn, trầm mặc một hồi, cậu hỏi: “……Bọn Tam Hỉ, không sao chứ?”
Mục Trạm đưa mắt ra hiệu cho Triệu Đức Toàn, rất nhanh, hắn đã gọi Tam Hỉ lại đây.
Tam Hỉ không sao, hắn vừa nhìn thấy Văn Minh Ngọc liền nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt hơi hồng, tươi cười rồi lại nghĩ mà sợ, “Công tử không sao, thật tốt quá!”
Văn Minh Ngọc thấy người quen thuộc với mình cũng không sao, sắc mặt hơi hoãn, cậu vẫn nắm chặt ngón tay Mục Trạm, sau đó lại chậm rãi buông ra, đi tắm gội.
Lần này cậu tắm nhanh hơn bất kỳ lần nào khác.
Văn Minh Ngọc cực kỳ muốn rửa kỹ mùi máu tươi trên người mình đi, lại dùng hương huân nữa, nhưng đồng thời, cậu lại rất muốn thật nhanh nhìn thấy Mục Trạm.
Cho nên, động tác cậu nhanh hơn, cố gắng tắm xong sớm rồi mặc xiêm y sạch sẽ đi ra ngoài.
Mục Trạm cũng đã tắm gội thay quần áo, trên người không có bất luận mùi máu gì cả.
Bọn họ đến một cung điện khác nghỉ ngơi, nơi nơi đều thực sạch sẽ, không có vết máu, thật giống như không hề phát sinh chuyện gì, hết thảy đều chỉ là ảo giác của Văn Minh Ngọc.
Họ cùng nhau nằm lên giường.
Mục Trạm kéo người vào trong ngực, tay đặt trên lưng cậu trấn an vuốt ve.
Tin tức tố luôn luôn cường thế giờ khắc này trở nên dịu dàng ngoài ý muốn, tựa như dòng nước, nhẹ nhàng bao lấy Văn Minh Ngọc, cuốn đi sợ hãi cùng bất an trong lòng cậu.
Văn Minh Ngọc nép vào vòng tay quen thuộc, mi mắt nặng trĩu, rốt cuộc không nhịn được mệt mỏi nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ, cậu gặp ác mộng, hai hàng lông mày nhíu chặt, thân thể phát run, phát ra tiếng nói mơ thống khổ.
Mục Trạm vỗ nhẹ, lại thấp giọng trấn an hồi lâu mới khiến cậu thoát khỏi ác mộng, lần nữa an ổn ngủ.
Bởi vì đã xảy ra cung biến.
Nên mặc dù săn thú đã kết thúc nhưng hành trình hồi cung cũng chậm lại.
Qua hai ngày.
Văn Minh Ngọc đã khôi phục không ít, nhưng buổi tối vẫn sẽ gặp ác mộng, cậu trốn ở trong ngăn tủ, cửa bị mở ra, nhưng người mở không phải Mục Trạm, mà là một đám phản quân, bộ mặt dữ tợn, xông tới giết cậu. Phản quân bị cậu giết kia cũng ở trong đó, thi thể hư thối, hắn âm trầm cười, một đao lại một đao mà đâm thủng trái tim cậu.
Trạng thái của Văn Minh Ngọc đã không nhẹ nhàng như ngày thường nữa, càng không cười.
Mục Trạm nhìn cậu như vậy, sắc mặt âm trầm, cảm giác thô bạo bực bội không che lấp được. Từ khi có Văn Minh Ngọc ở bên người, hắn đã rất ít khi có cảm xúc như vậy.
Mục Trạm tóm lấy cổ tay của cậu, đưa cậu tới một chỗ.
Mấy phản quân đang quỳ trên một khoảng sân hẻo lánh, vừa bị dùng hình, quần áo rách nát, trên người có rất nhiều miệng vết thương, da tróc thịt bong, huyết vị nồng đậm.
“Ngươi tới đây nhìn đi.”
Mục Trạm để cậu đứng ở cách đó không xa, có thể nhìn đến những phản quân đó, nhưng lại không để cậu phải tới quá gần.
Mục Trạm buông tay cậu, đi về phía những tội phạm đó.
Hắn cầm lấy một lưỡi lê sắc nhọn, đi đến trước mặt phản quân gần nhất, không chút lưu tình một đao đâm trúng mu bàn tay người nọ, xuyên thấu qua rồi dùng sức chuyển động, mũi đao không ngừng đảo loạn trong huyết nhục, tức khắc phản quân kêu thảm thiết không ngừng, thanh âm kia giống như đã bị ăn mòn, khiến người nghe nổi da gà.
Mục Trạm là người cầm đao, nhưng vẻ mặt một chút cũng không thoải mái, hai mắt hắn đỏ đậm, ẩn nhẫn mà áp lực, trong lòng giống như có nước bùn thối tha điên cuồng trào ra bao phủ lấy hắn.
Dưới sự điên cuồng tàn nhẫn đó ẩn chứa một chút chán ghét bản thân.
Mục Trạm chán ghét chính mình, vì sao hắn lại không đoán được tẩm điện cũng có phản quân, ngoài miệng nói không cần lo lắng sẽ không có việc gì, nhưng sự thật là Văn Minh Ngọc suýt chút nữa đã táng mệnh trong tay phản quân.
Sắc mặt Mục Trạm lạnh băng, thủ đoạn tàn nhẫn giết chết phản quân, sau đó quay đầu lại, nhìn Văn Minh Ngọc chậm rãi nói: “Không cần sợ, hắn đã chết, không bao giờ có thể thương tổn ngươi nữa.”
Văn Minh Ngọc ngốc lăng nhìn một màn này, quên cả phản ứng. Mục Trạm vẫn nhìn cậu, Văn Minh Ngọc rốt cuộc cũng hồi thần, gật gật đầu đáp lại.
Ngụy Anh Vũ cũng ở đây, anh ta thấy Mục Trạm trực tiếp giết chết phản quân, nhíu mày muốn nói lại thôi, “Còn chưa thẩm vấn xong……”
Nhưng vừa mở miệng đã bị Ôn Trường Lan khẽ huých vào tay, dùng ánh mắt ngăn lại.
Ngụy Anh Vũ lập tức ngậm miệng.
Bọn họ cứ như vậy nhìn theo Mục Trạm cùng Văn Minh Ngọc rời đi.
Mục Trạm ném đao, nhưng trên tay vẫn dính máu, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc, xem trong mắt cậu có cảm xúc sợ hãi hay không, có sợ mình không.
Nhưng không, đôi mắt Văn Minh Ngọc vẫn trong trẻo sạch sẽ, có thể nhìn thoáng qua là biết cảm xúc dưới đáy lòng cậu, có chút mất mác, lo lắng, nhưng không sợ hãi.
Mục Trạm rũ mắt, che khuất sóng ngầm đang quay cuồng mãnh liệt, rửa sạch sẽ máu trên tay.
Ban đêm trước khi ngủ, Mục Trạm ôm Văn Minh Ngọc hỏi: “Còn sợ không? Có thể gặp ác mộng không?”
Văn Minh Ngọc đã hiểu dụng ý của hắn, cậu chủ động tiến lên, cơ hồ chui vào trong ngực Mục Trạm, lắc lắc đầu, thực nghiêm túc nói: “Ta không sao rồi, cảm ơn bệ hạ.”
Cảnh tượng ban ngày kia rõ ràng rất huyết tinh và đáng sợ, nhưng lạ là Văn Minh Ngọc không hề sợ hãi, ngược lại trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể hình dung.
Cậu không gặp ác mộng nữa.
Lúc này đây, cậu trốn ở trong ngăn tủ, cả người chìm trong bóng tối, cửa bị mở ra, Mục Trạm duỗi tay ôm cậu ra, ôm ấp ấm áp nhất thời xua đi toàn bộ cảm xúc tồi tệ trong lòng.
Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cậu cũng ngủ được một giấc ngon, hai hàng lông mày giãn ra.
Bóng ma trong lòng Văn Minh Ngọc tan đi, cậu lại khôi phục dáng vẻ như dĩ vãng.
Mục Trạm thấy cậu xác thật không có việc gì mới yên tâm đi giải quyết công việc, tuy cung biến đã kết thúc, nhưng còn có không ít sự tình phải xử lý.
Văn Minh Ngọc vừa trải qua sự việc mạo hiểm như vậy, suýt nữa đã mất đi tính mạng, cung nhân đều thực lo lắng cho cậu, nghĩ biện pháp để cậu giải sầu khôi phục tinh thần. Không thắng nổi nhiệt tình của mọi người, cậu đành phải đi tản bộ một chút.
Cậu dừng lại trước một gốc cây, cả cây đầy những bông hoa màu hồng, cánh hoa trùng trùng điệp điệp, diễm lệ vô cùng.
Văn Minh Ngọc nhìn hoa hải đường quen mắt ấy, dường như bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, cậu ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay đặt trên đầu gối, cả người co thành một đoàn, yên lặng trầm tư.
Cậu nhớ tới kế hoạch khi mới xuyên tới đây của mình, không ngừng mò mẫm đường đi, làm công tác chuẩn bị.
Thật ra cơ hội chạy trốn ở khu vực săn bắn này rất lớn, hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, sau khi trở về, muốn chạy trốn sẽ rất khó, hơn nữa Mục Trạm giờ đang rất bận, cậu hoàn toàn có thể nhân cơ hội bỏ trốn.
Nhưng……
Cậu không muốn đi.
Dù là thời đại Tinh Tế hay thời cổ đại, cậu đều không có gì lưu luyến, không có người nào vướng bận, cho nên tựa hồ đi nơi nào cũng không sao cả. Nhưng Mục Trạm không giống, sau thời gian chậm rãi ở chung, cậu đã quên hắn là bạo quân, mà lại có cảm giác như mình với hắn chính là thân nhân vậy.
Chạy trốn thì sao? Liệu có vui vẻ hơn không?
Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu, chống đầu gối đứng lên, vỗ vỗ quần áo của mình.
Cậu sẽ không đi đâu cả.
Quyết định xong, cả người cậu đều nhẹ nhàng không ít, giống như dỡ xuống được gánh nặng gì đó vậy, khóe môi cong lên, không che giấu được nét tươi cười.
Văn Minh Ngọc tản bộ xong trở lại tẩm điện. Cung nhân đưa lên một đống lớn đồ vật, đều là lễ vật an ủi.
Có người không quen biết đưa, cũng có bạn bè đưa.
Văn Minh Ngọc mở quà, đương nhiên là bắt đầu từ quà của bạn bè rồi. Hoắc Hồng Vũ tặng mấy thứ đồ chơi giải sầu, Ôn Trường Lan đưa thoại bản, Ngụy Anh Vũ đưa …… mấy cây cỏ?
Lúc Văn Minh Ngọc mở ra nhìn, đầu cậu đầy dấu chấm hỏi.
Mấy món khác cậu đều có thể hiểu, nhưng đưa cái này là ngụ ý gì?
Rất nhanh, Văn Minh Ngọc đã biết.
Bởi vì loại cỏ nhìn không có gì đặc biệt này lại toát ra một mùi hương vô cùng đặc biệt, khiến cậu hưng phấn không thể giải thích được, còn chóng mặt hơn cả uống rượu, chỉ muốn ôm chặt lấy cỏ mà liếm láp, giống như đang lơ lửng trên đụn mây mềm mại, không muốn chạm đất.
Lời trans: vãi cả cho thỏ chơi đồ, Ngụy tướng quân có khác =)))))