Tôn nương không nói hai lời liền gắp cho cậu một cái bánh bao thịt còn nóng hổi, vừa cắn một miếng, da mỏng nhân nhiều, vỏ ngoài mềm xốp, nước thịt thơm nức, ăn ngon vô cùng.
Hai mắt Văn Minh Ngọc sáng lên, không khỏi mỉm cười nhìn Tôn nương: "Cám ơn ngươi, món này rất ngon."
Tôn nương bị nụ cười của cậu kinh diễm một chút, tuy tiểu cô nương này không phải quá đẹp, nhưng quả thực rất dễ nhìn, đặc biệt là đôi mắt kia, dường như biết nói, lúc cười rộ lên còn ngọt hơn đường, bị tên phú thương đó nhìn trúng cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng ngay cả góa phụ trẻ cũng không tha thì thật khiến người ta coi thường.
Tôn nương cũng không quá lớn tuổi, chưa đến ba mươi, nhưng ở cổ đại đã là mẹ của hai đứa nhỏ, cho nên khi thấy Văn Minh Ngọc hóa trang thành tiểu cô nương, hoàn cảnh lại rất đáng thương, nên tình thương của người mẹ trong cô dâng trào, gắp cho cậu cả bát đồ ăn.
Thái độ của người mẹ rất dễ ảnh hưởng đến con họ, hai bé gái ngồi cạnh Tôn nương chỉ khoảng tám tuổi, trắng trắng mềm mềm, vừa thấy đã biết được chăm sóc rất tốt. Hai nhóc tò mò nhìn chị gái mới tới này, một lát sau, bé gái gắp rau trong chén mình sang cho cậu, mềm mại nói: “Chị ăn đi, ăn rất ngon nha ~”
Văn Minh Ngọc sửng sốt, nhưng Tôn nương đã phản ứng lại trước, cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhóc một chút, cười mắng: “Đừng tưởng mẹ không biết, đồ con không thích ăn là gắp sang cho người khác, ngoan ngoãn ăn đi, không được kén ăn, nếu không mẹ sẽ đánh mông con.”
Bé gái bất đắc dĩ phồng má, mặt nhăn như bánh bao, cúi đầu chịu đựng ăn rau xanh.
Văn Minh Ngọc không thể nhịn được cười khi nhìn thấy cảnh này.
Ăn sáng xong, Tôn nương đi ra ngoài xem cửa hàng, trong nhà chỉ còn lại Văn Minh Ngọc cùng bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ.
Đám nhóc nhà Tôn nương cũng không sợ người lạ, sau khi quan sát trong bữa sáng, có thể mấy nhóc cảm thấy tính tình chị gái này rất tốt nên muốn chơi cùng cậu. Vì thế, hai nhóc liền quấn lấy Văn Minh Ngọc, rủ cậu cùng nhau chơi trò chơi.
Văn Minh Ngọc liền chơi cùng chúng một lát, nhưng không nghĩ tới hai đứa nhóc này tinh lực mười phần, cậu mệt rũ ra rồi mà hai nhóc cứ như nghé con, một chút cũng không thấy mệt.
Không còn cách nào, Văn Minh Ngọc đành phải đổi sang hình thức không cần động rồi hỏi bọn nhóc có muốn nghe chuyện xưa không.
Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu, trông mong nhìn cậu.
Văn Minh Ngọc liền chọn một vài truyện cổ tích ở thời đại Tinh Tế rồi kể cho hai nhóc nghe.
Trải qua bao nhiêu năm truyền thừa, câu chuyện tự nhiên có cái hay của nó, hai đứa nhỏ liền bị thu hút, nắm lấy cánh tay Văn Minh Ngọc vô cùng thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu kiểu mười vạn câu hỏi vì sao.
Mãi đến giờ ăn trưa, Tôn nương trở về ăn cơm với con mình, nhìn thấy hai nhóc vẫn đang vây quanh Văn Minh Ngọc thì hơi kinh ngạc, lại thấy mặt cậu ủ rũ, vội vàng gọi hai nhóc lại nói: “Đừng có không hiểu chuyện như vậy, không thấy chị gái đang mệt sao? Ngọc nương, ngươi đi nghỉ đi, đừng miễn cưỡng.”
Hai đứa bé còn chưa nghe xong chuyện xưa, vẫn cố nói: “Vậy khi nào chị ngủ dậy lại kể tiếp được không?”
Văn Minh Ngọc sao có thể từ chối nổi bọn nhóc làm nũng, hai mắt bling bling nhìn cậu, vô thức đã gật đầu đáp ứng rồi. Hai đứa nhóc lập tức cao hứng hoan hô, nói chị thật là tốt.
“Đừng quá chiều bọn nhóc, chúng nó lật trời đó.” Tôn nương bất đắc dĩ bật cười, “Ngọc nương thật kiên nhẫn, sau này có con, chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.”
Có con?
Văn Minh Ngọc hoàn toàn không nghĩ xa như vậy, cậu cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm làm cha mẹ. Hơn nữa cậu còn là trẻ mồ côi, thậm chí không biết phải làm gì.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Văn Minh Ngọc, Tôn nương cho rằng mình đã chạm vào nỗi đau của cậu, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Nhắc mới nhớ, hôm nay trên đường có rất nhiều quan binh, nghe nói họ đang tìm người, không biết tìm ai mà phải dàn trận lớn như vậy."
Tôn nương chỉ thuận miệng nhắc chuyện này, dù sao cũng không phải là chuyện của mình, chỉ ngóng chút tin tức rồi thôi.
Nhưng khi những lời này rơi vào tai Văn Minh Ngọc liền không phải vậy nữa. Cậu cũng đoán chừng Mục Trạm có thể phái người đi tìm, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, có lẽ buổi chiều sẽ tìm tới đây.
Văn Minh Ngọc không khỏi căng thẳng.
Tận lúc ăn cơm cậu vẫn thất thần. Tôn nương thấy cậu gắp hai lần không được gì còn nhìn lại. Lúc này Văn Minh Ngọc mới lên tinh thần, làm ra vẻ không có gì.
Sau khi ăn xong, Văn Minh Ngọc mơ hồ hỏi Tôn nương nghĩ sao về yêu quái.
Nhưng không ngờ Tôn nương lại là người không quá tin tưởng mấy chuyện này, cô đáp: “Ta chưa bao giờ thấy, có lẽ trên đời này không có yêu quái đâu.”
Văn Minh Ngọc lại nói: "Nếu có thì sao?"
Tôn nương suy tư, nhớ lại một ít truyền thuyết bản thân đã từng nghe qua, “Vậy có lẽ ta sẽ sợ hãi, nhân yêu thù đồ, yêu quái là dị loại, có khả năng sẽ thương tổn chúng ta. Là giống loài bất đồng, rất khó chung sống hoà bình.”
Văn Minh Ngọc nghe xong, trong lòng không khỏi có chút uể oải, theo bản năng, cậu tính biện giải vài câu, nhưng nói nhiều lại có vẻ kỳ quái. Hơn nữa chỉ như vậy là có thể thấy thái độ của người khác rồi.
Buổi chiều, quan binh quả nhiên lục soát vùng này, vào nhà kiểm tra rồi lại quan sát người trong nhà. Vì Văn Minh Ngọc nam giả nữ trang, kỹ thuật hoá trang lại rất tốt nên quan binh không hoài nghi, rất nhanh đã rời đi.
Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra, sau đó trở về phòng.
Trên bàn là bút, mực, giấy mà cậu nhờ nha hoàn mua giúp.
Số tiền mang ra không nhiều nên cậu không thể cứ miệng ăn núi lở được, hơn nữa gần đây cũng không được ra ngoài nên cậu nghĩ cách kiếm tiền ở nhà.
Sáng nay lúc kể chuyện xưa cho bọn nhóc nhà Tôn nương, cậu đã tìm được cảm hứng, quyết định viết thoại bản luôn.
Một là cậu có hứng thú, hai là trước đây cậu cũng từng viết thoại bản rồi, cũng coi như có một chút chuẩn bị.
Nói đến thoại bản, Văn Minh Ngọc không kìm được nhớ tới thoại bản đầu tiên mình viết, vai phản diện xui xẻo kia lấy cảm hứng từ Mục Trạm, cứ lúc không vui là lại lôi thoại bản ra viết phản diện bị trùm bao tải ăn đòn, cái này mà để Mục Trạm phát hiện thì……
Sao mình không mang cả thoại bản đến hành cung nhỉ, như vậy có thể mang theo trên đường chạy trốn, coi như hủy thi diệt tích.
Văn Minh Ngọc không khỏi đập đầu vào tường.
Bực bội hồi lâu rồi cậu cũng biết giờ có bực cũng vô ích, hiện tại phải làm những gì nên làm, viết một tập thoại bản mới để chuyển hướng chú ý.
Giờ cậu có hai ý tưởng, một là văn túc địch tương ái tương sát, hai là ngọt sảng văn cẩu huyết. Cái trước là ái muội hướng thuần ái, cái sau lại là tình cảm nam nữ, phong cách bất đồng với thoại bản thường thấy nơi đây, nhưng cậu không biết loại nào sẽ được thị trường hoan nghênh hơn, có thể giúp cậu nhanh chóng kiếm được tiền.
Văn Minh Ngọc suy tư một phen rồi quyết định viết cả hai, viết ngắn thôi, dưới mười vạn chữ là được, thử xem khẩu vị nơi đây ra sao, nếu vẫn không được thì kiếm việc khác.
Sau khi quyết định xong, cậu bắt đầu vùi đầu vào viết lách, rất ít khi ra khỏi phòng, vì thế cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Bởi tuy cậu hóa trang thành một cô nương, nhưng toàn bộ hành vi cử chỉ đều phải gồng mình lên diễn, cứ phải diễn vai thục nữ cẩn thận từng chi tiết cũng rất mệt.
Bên kia, hành cung.
Tìm hai ngày rồi mà vẫn không thấy người.
Sắc mặt Mục Trạm càng ngày càng trầm, trở nên vô cùng khó coi, áp suất thấp đáng sợ lan tràn trong cung, trong nhất thời, tất cả mọi người đều im như ve sầu mùa đông, cẩn thận vô cùng, sợ mình làm sai chuyện gì sẽ trở thành quỷ xui xẻo cho bạo quân phát tiết cảm xúc. Tình huống này giống y như lúc Văn Minh Ngọc chưa từng xuất hiện, thậm chí còn tệ hơn.
Ngụy Anh Vũ cũng tham gia đội tìm kiếm, ngày nào cũng bận rộn, giờ cũng rất mệt mỏi.
Lúc này, một tràng tiếng chó sủa truyền đến, càng ngày càng gần.
Một con chó đang lè lưỡi chạy như bay lại đây, nó thực hiện hoàn hảo một loạt các hành động tuyệt vời như lao, lăn, trượt, cuối cùng bổ nhào vào trước mặt Ngụy Anh Vũ.
Vẻ mặt Husky kiểu “Mày nên cho bố mày ăn”, trong mắt chỉ có ăn.
Ngụy Anh Vũ bật cười, rất muốn bật cười, nghĩ đến chuyện trước đây mình đã bị bộ dạng độc đoán của nó lừa dối như thế nào, đây rõ ràng chỉ là một con chó lớn ngu ngốc, mỗi lần làm sai lại cứ coi như chuyện đương nhiên, ngày nào cũng lê la nghịch bẩn.
Nhưng đã nuôi rồi sao có thể vứt bỏ chứ.
Ngụy Anh Vũ cho Husky một khúc xương lớn, nhìn nó chảy nước miếng gặm xương ngon lành.
Ngụy Anh Vũ có thói quen nói chuyện với sủng vật, anh ta sờ sờ đầu con chó ngốc rồi nói chuyện mình tìm người mãi không được. Nhưng chắc chắn anh ta không ngờ đồng lõa lớn nhất trợ giúp Văn Minh Ngọc chạy trốn đang ở ngay trước mắt mình, lại còn đang nhe răng trợn mắt gặm xương, vẻ mặt vô tội, biểu cảm kiểu việc đấy chả liên quan mẹ gì đến tao.
Đương nhiên, Ngụy Anh Vũ cũng không trông cậy đám sủng vật sẽ đáp lại mình, anh ta chỉ xoay người lấy một tấm vải đẹp rồi thắt nơ lên tai Husky, trông y như thiếu nữ. Bình thường anh ta cũng rất hay làm đẹp cho thỏ như vậy.
Cho chó ăn rồi nhưng Ngụy Anh Vũ đương nhiên cũng không quên mấy bé thỏ bảo bối của mình, bắt đầu cho chúng ăn cỏ.
Qua một lúc, Husky đã gặm xương xong, lại bắt đầu ngó sang mấy con thỏ bên kia.
Nó nhân lúc Ngụy Anh Vũ không chú ý liền chạy tới há miệng ngậm một con thỏ.
Ngụy Anh Vũ vừa quay đầu đã thấy Husky đang ngậm một con thỏ, nó ngậm nguyên đầu thỏ, còn mỗi thân mình ở bên ngoài, thỏ đang cực kỳ sợ hãi đạp chân lung tung.
Ngụy Anh Vũ khiếp sợ, chạy nhanh tới, nhưng Husky đã buông miệng ra trước, thỏ không tổn hại gì, chỉ có đầu dính một đống nước miếng chó.
Sau đó, Husky lại tiếp tục ngậm đầu con thỏ xong lại nhả ra, rồi sung sướng gâu gâu kêu.
Cuối cùng Ngụy Anh Vũ cũng biết nó chỉ đang đùa. Nhưng nói là nói vậy chứ anh ta vẫn không yên tâm, sợ thỏ nhát gan bị dọa đến phát ốm.
Con thỏ mặt vô biểu tình nhìn con chó trước mặt mình.
Mày nghĩ mày hài hước lắm à?
Sau ba lần, con thỏ tức lắm, nó gầm gừ rồi tức giận lao về phía Husky, chồm lên và cắn mạnh.
Husky hoảng sợ biến sắc mặt, ngao ngao kêu lên, một con chó lớn như vậy mà lại bị con thỏ dọa tới mức sợ hãi bỏ chạy.
Thỏ lập tức đuổi theo, dồn con chó vào góc tường, khiến con chó phải đứng bằng hai chân, móng chó cào vào tường muốn trèo lên chạy trốn, nó vô cùng đáng thương kêu lên như xin tha, cực kỳ mất mặt chó.
Ngụy Anh Vũ đứng một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.
Một mặt, anh ta cảm thấy thích thú với con chó ngốc nghếch này, mặt khác lại cảm thấy kinh ngạc vì con thỏ bông, trông mềm mại dễ thương mà lại hung dữ đến nỗi ngay cả con chó cũng phải sợ.
Lời tác giả:
Husky: oái hu hu…..
Thỏ: siêu hung dữ.jpg