Văn Minh Ngọc vốn tưởng với dục vọng khống chế của Mục Trạm, hẳn là hắn sẽ không thể chấp nhận được việc cậu bỏ trốn, nếu tìm được chắc chắn sẽ lửa giận ngập trời, hận không thể nuốt sống mình.
Nhưng Mục Trạm lại bình tĩnh đến khó tin, coi như không có chuyện gì xảy ra, khiến cậu không khỏi cảm thấy may mắn.
Sau đó, cậu thấy Mục Trạm lấy ra sợi lắc chân mảnh rồi nở nụ cười, "Ngươi quên cái này."
Trong khoảnh khắc, một tiếng chuông báo động mạnh mẽ vang lên khiến đầu óc Văn Minh Ngọc choáng váng, bản năng của động vật nhỏ khiến cậu ý thức được nguy hiểm, chỉ muốn xoay người bỏ chạy. Đây không phải là tức giận, nụ cười này biểu thị so với tức giận còn kinh khủng hơn, hắn đã nghẹn tới mức biến thái rồi!
Nhưng Mục Trạm dường như đã đoán trước, chân dài vừa cất bước liền đứng trước mặt cậu, rồi hắn cúi người ngồi xổm xuống, bắt lấy mắt cá chân Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc không thể động đậy, cậu kinh hãi mở to mắt, bắp chân khẽ run lên.
Mục Trạm đeo lại sợi lắc chân tinh xảo vào cho cậu, một tiếng cạch vang lên khiến trái tim Văn Minh Ngọc cũng run lên theo, cậu luôn cảm thấy Mục Trạm không chỉ muốn khóa mỗi chân mình.
"Tại sao lại chạy trốn?"
Mục Trạm vẫn giữ chân cậu, đầu ngón tay không hề bị cản trở, trực tiếp chạm vào làn da khiến người ta chẳng thể lờ đi được. Hắn nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc từ dưới lên, rõ ràng là ở vị trí bất lợi hơn nhưng cậu cảm thấy áp lực vô cùng.
Văn Minh Ngọc hoàn toàn hoảng sợ, cậu không ngờ Mục Trạm lại đột nhiên tìm tới nơi này. Lần đầu tiên chạy trốn khỏi cung, cậu rất căng thẳng, nhưng dù sao cũng không thể căng thẳng mọi lúc được, thời gian trôi qua, nếu không bị bắt, cậu sẽ vô tình từ từ thả lỏng rồi tập trung vào viết thoại bản. Đêm qua khi nằm đắp chăn mà nghĩ tới Mục Trạm, cậu còn đang nghĩ nếu như cho cậu thêm một chút thời gian, có lẽ cậu có thể quen với việc không có Mục Trạm bên mình.
Thế mà người đó bỗng dưng lại xuất hiện, còn hỏi một câu như thể muốn lấy mạng cậu.
Văn Minh Ngọc run rẩy nuốt nước bọt, theo bản năng còn đang muốn lấp liếm tìm cớ nào đó cho qua.
Nhưng Mục Trạm dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, hắn nói thẳng: “Ngươi chỉ có một cơ hội, tốt nhất đừng nói dối.”
Văn Minh Ngọc tức khắc nghẹn lời, cảm thấy mình đang bị uy hiếp trắng trợn.
Mục Trạm vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cậu, nhưng tay hắn cũng không để yên, sờ lên bắp chân cậu, dừng lại ở chỗ uốn cong đầu gối, ngón tay hơi cong lên rồi xoa nhẹ. Có thể những người khác sẽ không biết, nhưng đầu gối của Văn Minh Ngọc rất nhạy cảm, một cái chạm vào sẽ khiến cậu tê dại, cơ thể cũng trở nên yếu ớt. Cậu bị kích thích đến mức không nhịn được rên rỉ rồi cong lưng xuống, càng lúc càng gần Mục Trạm đang ngồi xổm. Gần tới mức Mục Trạm chỉ duỗi tay ra là có thể bóp chặt cằm cậu rồi hôn sâu.
Nhưng hắn chỉ dùng đầu ngón tay gãi vào làn da trên chân Văn Minh Ngọc, cảm thấy bắp chân dưới tay mình đang run rẩy, chờ đợi câu trả lời.
Văn Minh Ngọc bị lăn lộn như vậy càng không thể tập trung suy nghĩ, Mục Trạm đã bảo không được nói dối, cậu nghẹn một hồi rồi dứt khoát nói thẳng: “Bởi vì bí mật của tôi đã bại lộ, sợ anh nghĩ tôi là yêu quái thì sẽ giết tôi!”
Mục Trạm lạnh giọng: “Cô có nói muốn giết ngươi sao?”
Văn Minh Ngọc phản bác lại: "Sao mà không nói, lúc trước anh luôn nói muốn ăn tôi! Các người còn có món đầu thỏ cay trứ danh!"
Câu cuối có vẻ hơi quy chụp cho Mục Trạm, hắn đã bao giờ ăn món đó đâu, nhưng Văn Minh Ngọc đã sợ muốn chết rồi, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, đơn giản là Mục Trạm đã đội một cái nồi lớn.
Mục Trạm hơi dừng lại rồi nói vào trọng điểm: “Cô đã nói, nếu ngươi chạy trốn, cô sẽ giết ngươi.”
Văn Minh Ngọc cứng người, thôi xong, dẫm lôi rồi à?
Cậu cúi đầu, thấy ánh mắt đen thẳm của Mục Trạm, da đầu liền tê dại, sợ đến mức lộ cả tai thỏ ra. Rồi cậu đột ngột đứng dậy, muốn bỏ trốn trong tuyệt vọng. Đáng ngạc nhiên là Mục Trạm cũng không giữ cậu. Đang lúc vui mừng khôn xiết thì cậu lại phát hiện chân mình không động được, hóa ra Mục Trạm đã dùng dây buộc tóc buộc hai chân cậu lại từ lúc nào.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhảy về phía trước hai lần.
Nhưng tình huống này cũng không phải hoàn toàn không có cách, cậu vẫn có thể biến thành thỏ rồi chạy trốn.
“Ngươi tốt nhất đừng biến, nếu không cô sẽ mang ngươi về ngay tức khắc, trừ phi ngươi muốn mọi người đều thấy.”
Giọng Mục Trạm vang lên từ phía sau, còn duỗi tay nhéo nhéo cái đuôi tròn của cậu, Văn Minh Ngọc cứng đờ người, ngay sau đó, thân thể đã treo trên không, cậu bị bế lên bước thẳng ra ngoài.
Trên đầu Văn Minh Ngọc vẫn còn có tai thỏ, nhìn lướt qua là thấy ngay, cậu sợ người ngoài phát hiện nên chỉ đành dúi đầu vào ngực Mục Trạm, dùng ống tay áo rộng che đi.
Lúc bọn họ ra ngoài, Tôn nương vẫn đang gào thét với Ôn Trường Lan: “Chủ tử của các ngươi chính là tên phú thương biến thái muốn cường thủ hào đoạt phải không? Tướng công người ta cũng chết rồi, một quả phụ trẻ như vậy cũng không buông tha, các ngươi có còn là con người không?! Ta phi!”
Mục Trạm dừng lại, liếc nhìn nơi phát ra âm thanh, sau đó nhìn xuống người trong tay mình, giọng điệu hơi cao lên, "Tướng công đã chết, quả phụ trẻ…... Ngươi đang nguyền rủa cô sao?"
Văn Minh Ngọc lập tức lắc đầu nguầy nguậy, đôi tai thỏ bông cọ xát vào ngực Mục Trạm. Mắt Mục Trạm tối sầm lại, không khỏi vươn tay nhéo nhéo, người trong tay lập tức run lên, cuộn mình muốn trốn, nhưng trốn thế nào thì cũng chỉ là vùi đầu vào ngực Mục Trạm mà thôi.
“… Không phải anh.” Văn Minh Ngọc ngụy biện.
Mục Trạm: “Vậy cô là tên phú thương biến thái?”
Văn Minh Ngọc im lặng.
Cậu chỉ thuận miệng bịa chuyện thôi, làm gì cứ phải tìm đúng nhân vật cho mình thế chứ!
Mục Trạm lại cười, "Nếu không làm cái gì thì thật có lỗi với phân vai của ngươi."
Thanh âm trầm thấp từ tính này lẽ ra phải cực gợi cảm khiến lỗ tai người ta phát ngứa, nhưng Văn Minh Ngọc chỉ run lập cập, cậu bị tiếng cười ý vị thâm trường này dọa sợ.
Không không không, không cần phải cảm thấy có lỗi thế đâu.
Cậu vô thức giãy dụa một chút, nhưng ngay sau đó đã bị Mục Trạm ấn chặt lại vào ngực mình, hắn trầm giọng: “Đừng lộn xộn.”
Văn Minh Ngọc sững người một giây, sau đó ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay Mục Trạm, không dám nhúc nhích.
Mục Trạm ôm Văn Minh Ngọc trong tay rồi đi về phía cửa với, Tôn nương tất nhiên đã trông thấy, hơn nữa cô còn chú ý đến bàn chân trắng như tuyết lộ ra dưới váy của Văn Minh Ngọc, trên mắt cá chân có một sợi xích mảnh, đang nhẹ nhàng lắc lư.
Mẹ kiếp, quả nhiên là tên biến thái chết tiệt kia!
Tôn nương làm sao có thể đứng nhìn tiểu cô nương tội nghiệp ấy bị bắt đi, cô muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Ôn Trường Lan đã đứng trước mặt cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Cậu ấy sẽ không sao đâu, đừng làm những chuyện khiến bản thân hối hận."
Tôn nương bị lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý này đánh thức, vừa rồi cô quá lo lắng và hoảng sợ, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, có thể thấy quần áo của những người này không hề tầm thường, hơn nữa chủ nhân lại càng…....
Một suy đoán vô cùng phi lý và đáng sợ chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng trong tình huống này, đó lại là lời giải thích hợp lý nhất.
Cô cứ đứng tại chỗ, cho đến khi Mục Trạm ôm Văn Minh Ngọc lên ngựa rời đi, cô vẫn còn hơi sững sờ, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên một ý tưởng.
Nếu Văn Minh Ngọc viết chuyện của chính mình thành thoại bản, vậy chắc sẽ càng nổi tiếng.
……Ơ chờ đã, thế còn việc hợp tác của họ!
Tác giả đi rồi, thế còn kết cục của thoại bản thì sao?
Tác giả mà bỏ hố thì chắc cô sẽ bị người đọc đuổi bắt mất!
Bây giờ, Tôn nương thực sự muốn bật khóc.
Mục Trạm ôm Văn Minh Ngọc lên ngựa, rất nhanh đã trở lại hành cung, dọc đường đi đều không hề nói chuyện, sau khi xuống ngựa, hắn cũng ôm luôn Văn Minh Ngọc trở về tẩm điện, không hề để cậu tự mình đi đường.
Cung nhân trông thấy Hoàng đế liền vội vàng hành lễ, thấy Văn Minh Ngọc vẫn luôn được Mục Trạm ôm còn tưởng là cậu bị thương, vội vàng muốn đi mời ngự y, nhưng Mục Trạm chỉ lạnh mặt hạ lệnh cho họ canh giữ ngoài điện.
Họ chỉ đành trơ mắt nhìn Mục Trạm ôm người vào tẩm điện, trong lòng thấp thỏm bất an.
Vào tới nơi, Mục Trạm ném thẳng Văn Minh Ngọc xuống giường.
Văn Minh Ngọc bị ném đến hoa mắt, cậu miễn cưỡng trợn mắt nhìn Mục Trạm, liền thấy sắc mặt hắn rất xấu, hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh như vừa rồi. Có lẽ lúc đó hắn đang khống chế cảm xúc, chờ về tới nơi sẽ cho cậu một bài học.
Văn Minh Ngọc sợ hãi nhảy dựng lên, cố gắng muốn tự cứu mình, nhưng động tác của Mục Trạm còn nhanh hơn, hắn vươn tay nắm lấy hai cổ tay cậu túm chúng lại với nhau, vòng qua đầu cậu rồi ấn xuống giường. Văn Minh Ngọc bị che khuất dưới bóng Mục Trạm, hai chân vẫn bị kẹp chặt, không thể cử động.
Văn Minh Ngọc: "...!!!"
Tư thế này quá nguy hiểm!
Nhưng…… có vẻ là nguy hiểm theo một nghĩa khác, không phải là ăn thịt con mồi?
Mục Trạm đặt tay còn lại lên thắt lưng cậu rồi kéo mạnh, vạt áo phía trước bung ra, lộ ra xương quai xanh và một mảng lớn da thịt.
Trong lúc giằng co, mái tóc dài của Văn Minh Ngọc rối tung xõa ra dưới thân, hai mắt ướt át, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ thẫm xinh đẹp, đôi tai thỏ mềm mại rũ xuống khuôn mặt, vẫn đang run rẩy một cách đáng thương.
Còn chưa làm gì mà cứ như thể cái gì cũng làm rồi vậy.
Bản thân Văn Minh Ngọc có thể không biết, cậu càng giãy dụa thì mùi tin tức tố trên người càng nồng đậm, có sức cám dỗ chí mạng với Alpha trước mặt. Vốn Mục Trạm chỉ muốn trừng phạt và dạy cho cậu một bài học để sau này cậu không dám bỏ trốn nữa.
Nhưng tình cảnh hiện tại này khiến hắn có hơi không tự chủ được, giống như đang say rượu, máu nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu khiến miệng hắn khô khốc, hơi thở gấp gáp, đầu óc cũng không còn tỉnh táo.
Mục Trạm không kìm nén được bản thân, hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng tươi tắn của Văn Minh Ngọc rồi cúi đầu hôn lên, không thỏa mãn đụng chạm nhẹ, đầu lưỡi hắn liếm môi cậu rồi chen vào giữa hàm răng, buộc Văn Minh Ngọc cùng hắn luân hãm.
Tin tức tố của hai người quấn lấy nhau và hòa quyện phía sau tấm màn giường, như thể tạo ra một loại hương vị mới, nó lan tỏa trong không khí giống như huân hương có tác dụng thôi tình.
Văn Minh Ngọc bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, lồng ngực nâng lên hạ xuống kịch liệt, cậu gấp gáp thở dốc, cảm giác như sắp chết ngạt. Mục Trạm thấy cậu như vậy, miễn cưỡng tìm lại được chút lý trí, hắn lùi về phía sau một chút, rồi hít một hơi, xoay người cắn một cái vào cổ cậu, vạt áo đã mở rộng, những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng rơi xuống.
Văn Minh Ngọc mềm mại nằm ở trên giường, hai mắt mờ mịt, giống như bị nụ hôn làm cho choáng váng, nhất thời không thể tỉnh táo lại. Mục Trạm đưa tay nhéo nhéo đôi tai thỏ của cậu khiến cậu run lên, sau khi nhìn lại cảnh tượng này, chợt cậu hoảng sợ, cả người biến mất trong không khí rồi biến thành một bé thỏ tai cụp trắng như tuyết.
Đôi mắt màu lam ngập nước tỏ vẻ ngoan ngoãn vô tội.
Hai tay Mục Trạm trống rỗng, hắn nhìn chằm chằm con thỏ trước mặt, nguy hiểm nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Biến trở về.”
Giọng nói lạnh lùng đó khiến lưng người ta rùng mình.
Văn Minh Ngọc quyết đoán lắc đầu, ngu mới biến trở về. Hình thái thỏ mới an toàn.
Mục Trạm ngồi dậy, đột nhiên nở nụ cười, nắm lấy con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay, khàn giọng nói: "Ngươi nghĩ làm vậy thì cô sẽ không có biện pháp sao?"
Văn Minh Ngọc căng da đầu, không hé răng.
Sau đó, Mục Trạm túm lấy con thỏ rồi niết nó cực kỳ kỹ lưỡng từ đầu đến chân, không buông tha một chỗ nào.
Văn Minh Ngọc trong lòng bàn tay hắn run lên, gần như mềm nhũn thành một vũng nước.
Nhưng Mục Trạm hoàn toàn không có ý định buông tha cho cậu, hắn niết hết lần này rồi lại đến lần thứ hai rồi lần thứ ba…..
Văn Minh Ngọc sắp bị bức đến phát điên rồi, sao Alpha này có thể đáng khinh như vậy chứ, chẳng thà ăn thịt cậu luôn đi cho rồi.
Thỏ tai cụp mini ôm chặt lấy ngón tay Mục Trạm, không muốn hắn tiếp tục nữa, còn tủi thân rầm rì một tiếng. Không phải cậu không thoải mái, mà là quá mức thoải mái, cảm giác ấy xâm nhập vào cơ thể như sóng triều, vô cùng đáng sợ, quả thực có thể bức điên thỏ.
Bé thỏ tai cụp đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt, phát ra tiếng kêu khe khẽ, giống như đang làm nũng, e rằng không ai có thể cự tuyệt.
Nhưng Mục Trạm nào phải người bình thường, hắn cười ác liệt rồi duỗi tay ấn vào bụng thỏ tai cụp rồi chậm rì rì lướt xuống, rồi lại xoa cả đuôi thỏ.
Văn Minh Ngọc cảm thấy mình thật sự sắp không được rồi, mấy lần cậu đã muốn bò ra ngoài, nhưng Mục Trạm lại đan hai bàn tay vào nhau khiến cậu lại nằm xuống lòng bàn tay của hắn, thân thể cũng không đủ lực.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mục Trạm cũng dừng lại, nhưng Văn Minh Ngọc vẫn đang run lên từng hồi, cả thỏ đều không khỏe.