Văn Minh Ngọc muốn ngủ nướng nhưng lại bị “cấp trên” lôi cổ đi họp, khổ không nói nổi.
Mục Trạm lệnh cho cậu biến thành thỏ tai cụp, nhưng cậu không muốn, muốn giãy dụa hòng chờ người kia đổi ý.
Nhưng người kia cứ đứng trước giường nhìn chằm chằm cậu, hiển nhiên không muốn bỏ qua.
“Biến thành thỏ tai cụp rồi đi hoặc cứ vậy đi, chọn đi.”
Văn Minh Ngọc tưởng tượng, nếu cậu cứ như vậy mà xuất hiện ở đại điện, mấy đại thần kia chắc phát điên mất, giống như thể đang xem bức tranh hôn quân cùng yêu phi vậy, chắc họ sẽ vô cùng đau đớn, nước mắt nước mũi giàn giụa.
So ra thì biến thành thỏ tai cụp có vẻ ổn hơn.
Mục Trạm thấy cậu không động thì duỗi tay muốn kéo cậu đi theo.
Văn Minh Ngọc nhìn thấy, cuống quýt nói: “Chờ đã!”
Bạch quang lóe lên, bóng người biến mất, trên giường có thêm một cục bông tuyết trắng.
Xõa tung mềm mại như đám mây vậy.
Mục Trạm không chút do dự nhặt bé thỏ tai cụp lên, đặt trong lòng bàn tay rồi lại cất vào túi áo, mặt không đổi sắc bước ra ngoài.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, đường đường là bạo quân khiến người khiếp sợ mà lại mang theo một bé thỏ thượng triều.
Đại điện rộng lớn, kim bích huy hoàng.
Văn võ bá quan chỉnh tề xếp hàng phía dưới, cung kính cúi đầu.
Sau một vài lễ nghi thông thường, thượng triều chính thức bắt đầu, từng đại thần thượng tấu.
Đây là lần đầu tiên Văn Minh Ngọc thượng triều, dù không tham gia nhưng với tư cách là một khán giả, cậu vẫn khá tò mò, từ trong túi tay áo của Mục Trạm, hai móng vuốt nhỏ khẽ leo lên, muốn xem xem bên ngoài có những gì.
Nhưng cậu vừa thò đầu ra thì đã có một bàn tay áp trên đỉnh đầu cậu, thong thả ung dung xoa đầu, lại nhéo nhéo lỗ tai, vỗ dọc trên lưng, toàn bộ động tác đều cực kỳ tự nhiên, hiển nhiên đã làm rất nhiều lần.
Văn Minh Ngọc núp dưới bàn tay Mục Trạm trộm nhìn ngó xung quanh, cậu thấy người này đang dựa vào long ỷ, dáng người hơi lười nhác, căn bản không hề nghiêm túc lắng nghe.
Nhưng thượng triều thời cổ đại quả thực không như cậu nghĩ. Cậu tưởng chắc nơi đây sẽ cực kỳ nghiêm túc, mỗi người đều là đại lão, kiểu tinh anh trong tinh anh ấy.
Nhưng thực tế thì các đại thần bên dưới đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, thiếu điều vén tay áo đánh nhau, trông cứ như học sinh tiểu học đang gây lộn. Tất nhiên cách họ đấu võ mồm cũng cao cấp hơn rất nhiều, tất cả đều chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói năng hàm ý sâu xa ngấm ngầm hại người, chính là cái kiểu có thể khiến người ta tức hộc máu.
Văn Minh Ngọc xem đến trợn mắt há mồm, ngôn quan đúng là một thứ vũ khí sắc bén, mắng chửi người mà không thô tục, giết người không thấy máu, họ mà tới hiện đại thì chắc ít ai địch nổi.
Có thể đứng trên đại điện này đương nhiên đều là đại quan. Kỳ thực Văn Minh Ngọc có thể học được không ít điều từ họ.
Cậu nắm cổ tay áo Mục Trạm, hứng thú bừng bừng xem.
Nhưng chỉ xem được một lúc, Văn Minh Ngọc đã hơi mệt, Mục Trạm lại cứ luôn vuốt lưng khiến cậu thoải mái đến mức buồn ngủ, không nhịn được mà gà gật, còn suýt lăn từ trong túi ra, may mà Mục Trạm đã tóm được cậu vào lòng bàn tay.
Khoảnh khắc ngắn ngủi bị treo trên không trung đã khiến Văn Minh Ngọc bừng tỉnh, hai mắt cậu mở tròn xoe, sau đó mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện đang được hơi thở quen thuộc ấy bao lấy liền lập tức thả lỏng lại, còn theo bản năng cọ cọ mặt lên ngón tay Mục Trạm rồi nằm sấp xuống an tâm ngủ tiếp.
Buồn ngủ quó, không mở được mắt luôn ó.
Cảm giác ấm áp mềm mại lông xù xù cọ qua khiến tim hắn chợt cảm nhận được một loại cảm giác rất khó hình dung.
Các đại thần phía dưới vẫn đang sôi nổi phát biểu ý kiến, vừa ngước mắt lên liền thấy khóe môi vị trên long ỷ kia khẽ câu lên, lộ ra nét cười hư hư thực thực.
Cả đám nháy mắt sợ run cầm cập.
Mục Trạm luôn không chút lưu tình với đám triều thần bọn họ, nên họ sẽ không cảm thấy hắn đang vui nên cười, mà là cười lạnh không kiên nhẫn chuẩn bị giết người.
Vì thế cả đám đồng thời im lặng, đại điện yên tĩnh đến mức không tưởng.
Cả đám nín thở ngưng thần, cả người căng chặt, sợ thiên tử trút lửa giận lên người mình sẽ phải chết không toàn thây.
Ở đây chỉ có duy nhất một vị đại thần không lo lắng – chính là Ngụy Anh Vũ.
Vốn trước giờ anh ta cũng chả thích thượng triều, cảm thấy mấy vị đại thần thích quanh co lòng vòng này nói chuyện nghe rất đau đầu. Nhưng anh ta có chức vị tướng quân, lại thêm anh họ nhìn mình chằm chằm, không thể không đúng hạn tới điểm danh, sau đó cứ đứng đực ra gần hai canh giờ, nhàm chán vô cùng.
Nhưng hôm nay thì khác, thị lực anh ta cực tốt, đã phát hiện trong tay áo Thánh Thượng có vật gì đó đang động!
Trộm nhìn hồi lâu, anh ta xác định đó là một cục bông trắng trắng tròn tròn, là một bé thỏ tai cụp.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, anh ta thật muốn diễn một màn tinh tinh đấm ngực, điên cuồng rít gào đến bay cả nóc nhà, còn đạp lún sàn nhà luôn.
Cư nhiên lại là con thỏ anh ta thích nhất, thì ra Thánh thượng cũng thích nuôi thỏ!
Việc này khiến anh ta vô cùng kích động, nào còn tâm tình quan tâm đám đại thần kia đang tranh luận cái gì, chỉ muốn giao lưu chuyện nuôi thỏ với Thánh thượng.
Cho nên khi những người khác cúi đầu không dám lên tiếng thì chỉ có Ngụy Anh Vũ nhìn trộm con thỏ, tâm hồn ngo ngoe rục rịch.
Sau đó bé thỏ tai cụp kia trở mình trong vòng tay Mục Trạm, tai thỏ rũ xuống, miệng hơi mở ra, bụng thỏ chậm rãi phập phồng theo hơi thở, móng vuốt nhỏ quơ quơ trong không khí, chân đạp một cái, không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì.
Mục Trạm một tay chống cằm, một tay chọt chọt bụng thỏ, cực kỳ vui vẻ thoải mái quang minh chính đại nghịch thỏ. Hắn là sếp lớn, làm gì có ai dám ý kiến chứ.
Ngụy Anh Vũ đứng dưới nhìn, ghen tị đến mức khóe miệng muốn phun nước chanh, chua quá, anh ta cũng muốn mang thỏ thượng triều, hai canh giờ xoa thỏ là hoàn toàn có thể nha! Thậm chí bảo anh ta đứng đây cả ngày cũng được luôn!
Mục Trạm thấy bên dưới không có động tĩnh, đè thấp âm thanh nói: “Tiếp tục.”
Triều thần nghe vậy mới bắt đầu chần chờ thượng tấu lần nữa. Ban đầu còn hơi run sợ, nhưng nói đến đoạn cao trào lên bắt đầu lớn giọng.
Ngụy Anh Vũ không nhịn được chen vào, “Lý thị lang, Vương thượng thư, các người không thể thảo luận tử tế à? Sao cứ gào lên như đi chợ thế?”
Hai người đang tranh cãi đồng thời quay đầu nhìn về phía Ngụy Anh Vũ, kinh ngạc nhìn Ngụy tướng quân đột nhiên lên tiếng, chẳng lẽ đã bị đối phương lôi kéo sao?
Nhưng thực ra Ngụy Anh Vũ chỉ không muốn họ quấy rối đến bé thỏ đang ngủ thôi. Tuy anh ta không tham dự nhưng cũng không ngốc, có thể nhìn ra họ cố ý làm ồn cho Thánh thượng xem, để tỏ thái độ của mình. Nhưng anh ta cảm thấy họ hoàn toàn có thể nói bình thường, sao phải gào lên. Anh họ mình nói rất đúng, đừng có giở trò tâm cơ trước mặt Thánh thượng.
Ngụy Anh Vũ nói xong câu này liền không nói nữa. Người khác có hỏi anh ta cũng không trả lời.
Hai người đang khắc khẩu hơi thu liễm chút nhưng vẫn tiếp tục. Mục Trạm không chút để ý ngồi nghe, vẫn chậm rãi vuốt lưng thỏ.
Mãi tới khi có người nhắc, “Nếu tiên đế nhìn thấy……”
Giọng nói đột ngột dừng lại, khuôn mặt người vừa nói tái đi. Rõ ràng hắn đã biết mình nói sai.
Quả nhiên Mục Trạm mặt không biểu tình, ánh mắt nặng nề, âm trầm đến đáng sợ, sát ý mãnh liệt đánh úp lại ép tới mức người kia không thở nổi, chân mềm đến mức gần như ngã rạp xuống đất.
Những chuyện này đều là cấm kỵ, không thể nhắc tới được.
Lý thị lang hối hận vạn phần, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán rồi nhỏ giọt trên đất, đến lời xin tha cũng không thốt ra nổi.
Mục Trạm đứng lên, rút kiếm từ tay cấm quân ra rồi bước từng bước xuống, tiếng bước chân không hề nặng nhưng thanh âm kia như đang đạp lên trái tim mọi người, khiến ai cũng căng thẳng, cổ họng khô khốc, không thể động đậy nổi.
Mục Trạm bước tới trước mặt Lý thị lang, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Nếu ái khanh đã muốn gặp tiên đế, vậy để cô đưa ngươi đi gặp hắn nhé?”
Dứt lời, hắn vung kiếm nhắm ngay cổ Lý thị lang, máu tươi bắn ra.
Nhưng đúng lúc này, Văn Minh Ngọc giống như bị âm thanh ồn ào đánh thức, chui từ trong tay áo Mục Trạm ra, vuốt nhỏ xoa xoa đôi mắt, lỗ tai mềm mụp lơ đãng cọ qua tay Mục Trạm, trấn an hắn.
Tiếp theo là mùi hương trái cây mà chỉ Mục Trạm ngửi thấy, mùi ngọt ngào khe khẽ tựa như cơn gió mát thổi qua, khiến đôi mắt đỏ bừng của Mục Trạm dần bình tĩnh lại, hắn xoay cổ tay, thanh kiếm vọt qua cổ Lý thị lang rồi đâm vào cây cột phía sau.
Cổ Lý thị lang đau đớn, máu tươi chảy ra, nhưng rất may chỉ là vết thương, không nguy hiểm đến tính mạng.
“Nếu còn lần sau, vậy sẽ không đơn giản như thế đâu.”
Mục Trạm nói xong, mặt vô biểu tình bước lên cầu thang, ngồi lại xuống long ỷ.
Lý thị lang không ngờ mình có thể nhặt về mạng sống, vội vã khấu tạ long ân.
Văn Minh Ngọc vừa tỉnh dậy, cả thỏ vẫn đang mơ mơ màng màng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu có thể cảm giác được tin tức tố của Mục Trạm đang xao động bất an, vội vàng vươn móng vuốt ôm lấy cổ tay, dùng tin tức tố trấn an hắn.
Quả nhiên là có hiệu quả.
Sắc mặt tối tăm của Mục Trạm đã dần hòa hoãn lại, hắn lặng lẽ vuốt ve bé thỏ trên tay mình.
Vì có việc này nên thời gian thượng triều kế tiếp đã im lặng hơn rất nhiều, ai cũng không dám lớn tiếng nữa, không bao lâu đã thượng tấu xong, sau đó bãi triều.
Mục Trạm mang theo bé thỏ rời khỏi đại diện, ngồi lên bộ liễn về tẩm cung.
Để lại đám văn võ đại thần vừa ra về vừa thảo luận, Ngụy Anh Vũ cũng bị mấy đại thần giữ lại nói chuyện, nhưng anh ta chẳng màng, chỉ nhung nhớ con thỏ trong tay áo Thánh thượng, giờ còn muốn đi cầu kiến người, biết đâu sẽ được sờ sờ con thỏ. Tuy khi nãy anh ta chỉ nhìn thoáng qua, nhưng con thỏ kia trông rất đáng yêu!
Ngụy Anh Vũ nhịn không được bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày.
Thái Cực Điện.
Mục Trạm cho cung nhân lui hết, ngay cả Triệu Đức Toàn cũng phải ra ngoài canh cửa.
Hắn bước tới mép giường lấy bé thỏ trong túi ra đặt lên lòng bàn tay, bóp nhẹ hai cái, sau đó mới đặt nó lên long sàng rồi khỏi: “Hôm nay ngươi cố ý phải không?”
Thỏ tai cụp chớp mắt, ra vẻ hoang mang nghiêng đầu.
Đôi tai thỏ trắng như tuyết mềm mại rũ xuống, theo động tác của cậu mà lắc lư một chút, thực sự khiến người ta muốn xoa nắn.
Mục Trạm không khách khí duỗi tay ra xoa xoa, cũng không truy cứu việc trên đại điện nữa. Hắn nghĩ, nhóc thỏ này rất nhát gan, nếu lúc ấy tỉnh mà trông thấy hình ảnh huyết tinh đó không biết sẽ bị dọa đến mức nào. Cho nên cuối cùng hắn vẫn dừng lại.
“Sắp tới giờ ăn sáng rồi, muốn biến trở lại không?”