Cậu ráng bò dậy, còn thoại bản chưa viết xong mà.
Đây là trạng thái hiện tại của Văn Minh Ngọc.
Vốn còn đang muốn nhờ cậy Ôn Trường Lan có thể đừng để Mục Trạm biết chuyện thoại bản hay không, nhưng vừa định nói, Ôn Trường Lan liền nhìn sang Thánh thượng cách đó không xa, ý tứ rất rõ ràng.
Văn Minh Ngọc rũ mắt hạ vai, tuy cậu biết rõ nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ.
Mục Trạm mà nhìn thấy chắc cậu sẽ lập tức bạo hồng (siêu nổi tiếng), sau nữa thì tèo luôn.
Thế mà Ôn Trường Lan còn bổ sung thêm một câu, “Ta nói nghiêm túc mà, quả thực rất mới mẻ độc đáo lại hấp dẫn người, không giống người lần đầu viết chút nào.”
Văn Minh Ngọc được khen nhưng không vui nổi, vì cậu bỗng dưng nhớ ra quả thực mình không phải lần đầu viết, trước đó cậu còn viết thoại bản lấy hình tượng Mục Trạm cho nhân vật phản diện mà.
Thôi chết.
Suýt thì quên, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật mới được.
Nhưng giờ cậu với Mục Trạm quả thực như hình với bóng, không thể rời khỏi tầm mắt Mục Trạm, thế thì làm sao lén tiêu hủy thoại bản được?
Văn Minh Ngọc nhăn nhó đau khổ.
Ôn Trường Lan: “………..?”
Văn Minh Ngọc miễn cưỡng xua tay, ra hiệu mình không sao.
May mà có lẽ Mục Trạm còn bận rộn chính sự nên dù biết cậu đang viết thoại bản cũng không có thời gian mà xem. Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra nhưng đồng thời trong lòng lại có cảm giác mất hứng rất vi diệu, Mục Trạm không tò mò cậu viết gì sao? Người bình thường chắc phải muốn xem một chút chứ.
Văn Minh Ngọc tự mình buồn bực một hồi, rồi lại chuyển sang tập trung viết thoại bản.
Cuốn sảng văn vả mặt lần trước đã hoàn rồi, kết truyện cũng đã gửi đi, giờ Văn Minh Ngọc muốn viết một quyển mới, chính là ý tưởng tương ái tương sát lúc trước.
Vì trốn trong tay áo Mục Trạm thượng triều, đã biết triều đình chân chính trông ra sao nên giờ cậu có không ít linh cảm. Đương nhiên cậu sẽ không viết toàn bộ vào thoại bản, mà chỉ muốn mô tả không khí giương cung bạt kiếm cùng sóng ngầm hỗ động giữa các đảng phái.
Tuyến nhân vật của cuốn thoại bản này là song nam chủ.
Con trai của thị lang từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật nhưng tính cách quật cường, lại cực kỳ chăm chỉ, nhưng cố gắng tới đâu cũng không thắng được hầu phủ thế tử cách vách, làm gì cũng bị người kia vượt mặt khiến cậu cực kỳ tức giận, lại càng thêm nỗ lực.
Thế tử cũng có nghe đồn về vị tiểu công tử này rồi, nhưng vì đối phương yếu ớt, hiếm khi ra ngoài nên vẫn chưa chính thức gặp mặt. Có lần vì tò mò mà hắn đã trèo tường vào nhà thị lang, chạy vào phòng tiểu công tử, thấy người nằm trên giường đang sốt đến đỏ bừng mặt thì vô cùng sửng sốt. Tiểu công tử ít khi ra ngoài, làn da trắng nõn, khuôn mặt càng đẹp đến mức khiến người kinh diễm, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Trong lúc hắn đang choáng váng, người trên giường khẽ mơ màng lẩm bẩm muốn uống nước, nhưng chẳng hiểu đám hạ nhân đi đâu hết. Thế tử liền chạy tới rót nước rồi nâng người ôm vào ngực đút nước cho cậu. Thế tử vốn được xưng là tiểu ma đầu nào đã từng hầu hạ người khác bao giờ, chính hắn cũng không hiểu được, cứ như bị trúng tà.
Lần đầu họ gặp mặt, tiểu công tử chẳng biết gì, thế tử lại càng không bình tĩnh, sau khi trở về, hắn lại chủ động nghiêm túc học hành, muốn thi khoa cử, càng khiến Hầu gia tấm tắc kêu chuyện lạ.
Mấy năm sau họ tham gia kỳ thi mùa xuân, rồi thi đình, lần lượt trở thành Trạng Nguyên và Bảng Nhãn, vào Hàn Lâm Viện, từng bước đi lên trở thành trọng thần triều đình.
Hai người phụ tá hoàng tử khác nhau, lập trường cũng bất đồng, hơn nữa khi còn bé đã có tiếng là đối thủ một mất một còn, giờ lại càng hay đào hố cho nhau, ngày nào cũng đối chọi gay gắt vì chính kiến không hợp.
Tiểu công tử đưa ra các biến pháp cách tân, mà gia tộc của thế tử lại thuộc về phái thủ cựu, cực kỳ phản đối cải cách vì lợi ích của họ sẽ bị ảnh hưởng. Khi tiểu công tử cải cách thất bại, mất đi thánh sủng, thế tử không hề nhân cơ hội chèn ép cậu giống như những người khác, cũng không cho phép thuộc hạ làm vậy, lý do là nếu không có tiểu công tử dẫn đầu đảng phái khống chế lẫn nhau thì Thánh thượng sẽ kiêng kị nếu thế lực của bọn họ quá lớn.
Một lần, tiểu công tử vì cải cách mà trúng ám sát, bị thương, rồi trời xui đất khiến được thế tử cứu. Thế tử nói thẳng, cải cách này sẽ động chạm tới rất nhiều người, cậu sẽ rước họa vào thân. Nhưng tiểu công tử vẫn rất kiên định, thì làm sao chứ? Cải cách là chuyện đương nhiên, chỉ là con đường này rất dài, mười năm, năm mươi năm, thậm chí cả trăm năm, tuy ta không thấy được quang cảnh lúc đó, nhưng chắc chắn sẽ là một tương lai rất khác.
Mắt cậu sáng ngời, ngay cả ánh mặt trời phía sau cũng không bằng.
Hình ảnh đó khiến lòng thế tử chấn động, cả một đời không thể quên.
Tiểu công tử ấy một lời thành sấm, cậu quả thực không thể trông thấy ngày thành công, bởi thân thể yếu ớt, tuy không ngừng dùng thuốc bổ nhưng cũng không chống nổi việc ngày đêm vất vả, cuối cùng năm hai mươi chín tuổi thì suy kiệt mà chết, cả đời không lập gia đình.
Cải cách của cậu rất thành công, cũng mang lại hiệu quả rất tốt. Sau khi cậu ly thế, đảng phái của thế tử cũng không phản đối kịch liệt như trước nữa.
Thế tử qua đời sau cậu mười năm, cũng bị bệnh mà chết, trước khi chết, ý thức của hắn mơ hồ, trong miệng còn lẩm nhẩm gọi tên tiểu công tử, giống như đã trông thấy hình bóng quen thuộc trong hư không.
Hai người họ đối địch, cả đời dồn hết tâm huyết cho sự nghiệp, tranh đấu mấy chục năm ròng, nhưng nếu không có đối phương, họ cũng chẳng thể đạt tới thành tựu này.
Ngay cả cha mẹ, huynh đệ, bạn tốt cũng không hiểu được cách làm của họ, nhưng chỉ có đối phương, chỉ một khắc sẽ minh bạch. Là đối thủ, cũng là người duy nhất trên thế giới có thể hiểu rõ bản thân mình.
Cậu viết xong dàn ý, kết văn là hai người cùng chết, nhìn có vẻ BE, nhưng trong lòng Văn Minh Ngọc thì đây là kết cục hoàn mỹ nhất. Cả hai người đều đạt được kết quả như mong muốn trong sự nghiệp, đồng thời trong lòng cũng có đối thủ cùng tri kỷ mà không ai thay thế được, giống như một bản thân khác của mình vậy. Đây là thứ mà rất nhiều người cả đời cũng không có được.
Khó viết nhất là hình ảnh họ đấu khẩu cùng đối chọi gay gắt trên triều đình, phải thể hiện được sự thông minh cùng năng lực trác tuyệt của họ, còn cả ẩn ẩn cảm tình bên dưới mạch nước ngầm tranh đấu kia.
Để viết ra được những tâm tư phức tạp như thế, Văn Minh Ngọc đã phải nghiêm túc quan sát khung cảnh thượng triều chân thực, lại phải tham khảo không ít thư tịch về danh nhân chí sĩ tiền triều, xem cả những dự luật cải cách rồi lịch sử thay đổi của vương triều, từ đó đã có không ít ý tưởng.
Thoại bản này tuy không dài, nhưng vì phải tra cứu nhiều thứ nên phải hơn hai tháng Văn Minh Ngọc mới viết xong, sau đó giao bản thảo cho Ôn Trường Lan.
Ôn Trường Lan phụ trách những công việc liên quan đến thoại bản của cậu, có thể nói là biên tập. Y nhận việc này một mặt là vì muốn qua lại nhiều hơn với Văn Minh Ngọc, mặt khác đương nhiên là vì rất thích thoại bản mà cậu viết.
Quyển trước mang đề tài mới mẻ độc đáo, hành văn lưu loát, tình cảm tinh tế, khiến người ta đọc mà thả lỏng. Nhưng quyển này lại càng khiến Ôn Trường Lan cảm thấy ngoài ý muốn, phong cách đã chuyển biến rất lớn, đề tài triều đình tranh đấu, còn nhắc cả đến việc cải cách, trong đó thậm chí còn có một vài ý tưởng rất đáng nghiên cứu trong thực tế.
Ôn Trường Lan là độc giả đầu tiên, đọc xong còn chưa đã thèm, lập tức sắp xếp người in ấn.
Ôn Trường Lan khen không dứt miệng thoại bản do Văn Minh Ngọc viết, còn cầm một cuốn bảo cậu đưa cho Thánh Thượng xem.
Văn Minh Ngọc vô cùng cảm động, sau đó cự tuyệt vô cùng quyết đoán.
Tuy mấy thứ cậu viết là ẩn ý nhưng vẫn là văn tình cảm, Mục Trạm nhạy bén như vậy, chắc chắn chỉ liếc mắt là biết, cậu đưa cho hắn một quyển sách như vậy không phải sẽ rất kỳ lạ sao?
Ôn Trường Lan thấy cậu không chịu, cũng không tiện qua mặt cậu mà đưa sách cho Thánh Thượng, trong lòng liền tính hay là tạo một việc gì đó ngoài ý muốn để Thánh Thượng tự trông thấy quyển sách này, nhưng rồi nghĩ lại, chắc chẳng cần mình làm gì thì Thánh Thượng cũng sẽ tìm đọc thôi, có khi bây giờ còn xem rồi không biết chừng.
Sau lần đầu tiên Văn Minh Ngọc biến thành thỏ tai cụp cùng Mục Trạm thượng triều, về sau liền chẳng thiếu những lần như vậy nữa.
Ngụy Anh Vũ nhìn thấy bé thỏ tai cụp đáng yêu, trong lòng càng thêm ngo ngoe rục rịch, đến lúc thượng triều còn không nhịn được mà mang theo dây cột tóc màu hồng nhạt theo, muốn đưa Thánh Thượng để ngài cho thỏ, anh ta cảm thấy trên cái tai kia mà có một chiếc nơ con bướm hồng nhạt thì moe lắm.
Vì thế sau khi bãi triều, Ngụy Anh Vũ cầu kiến.
Sau khi hành lễ xong, anh ta không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào tay áo Mục Trạm.
Qua mép túi tay áo, Văn Minh Ngọc cũng chú ý với Ngụy Anh Vũ bên ngoài, quan hệ của cậu với Ngụy Anh Vũ vẫn luôn khá ổn, gặp anh ta cậu cũng rất vui. Hơn nữa bình thường cậu đã thấy Ngụy Anh Vũ trông như một tòa núi nhỏ rồi, giờ biến thành con thỏ nhỏ bằng bàn tay lại càng thấy anh ta như người khổng lồ vậy, nhịn không được nhìn nhiều thêm chút.
Ngụy Anh Vũ không biết đó là người bạn mà mình quen biết, thấy bé thỏ tai cụp đáng yêu vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước cứ nhìn mình, tức khắc vô cùng vui vẻ nở nụ cười.
“Thỏ của bệ hạ hình như rất thích thần, nó cứ nhìn thần kìa.”
Anh ta vừa dứt lời, nhiệt độ trong đại điện dường như giảm xuống hai độ, gió lạnh buốt thổi qua cổ khiến người ta rùng mình.
Ngụy Anh Vũ cảm nhận được nguy hiểm, nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh, lạ thật, trong hoàng cung lẽ ra không có thứ gì mới đúng.
Sau đó anh ta lại hứng thú bừng bừng nhìn dây cột tóc hồng nhạt mình mang tới.
Mục Trạm lạnh mặt, không chút khách khí cự tuyệt: “Mang đồ của ngươi cút ngay. Còn nữa, nhóc đó không thích ngươi.”
Ngụy Anh Vũ không dám tin tưởng, bất mãn nhỏ giọng: “Thỏ này rõ ràng rất thích ta mà….Bệ hạ keo kiệt quá.”
Ánh mắt Mục Trạm càng lạnh hơn, đâm tới anh ta như thể dao bay: “Ngụy Anh Vũ, ngươi nói gì?”
Ngụy Anh Vũ vội vàng cúi đầu thỉnh tội: “Thật xin lỗi, vi thần có tội, vi thần chỉ muốn đùa một chút.”
Mục Trạm cười lạnh một tiếng, phạt bổng lộc xong mới cho anh ta lui.
Thánh Thượng đã có lệnh, Ngụy Anh Vũ dù muốn ở lại xem thỏ cũng chỉ đành mang dây cột tóc hồng rời đi. Vừa về tới phủ tướng quân, anh ta đã tới tìm anh họ mình kể khổ, vẻ mặt tủi thân vô cùng, như thể giây tiếp theo là sẽ biểu diễn một màn mãnh nam rơi lệ.
Ôn Trường Lan thấy mặt anh ta cứ nhăn nhó liền ghét bỏ đẩy ra, “Vốn đã không thông minh rồi, giờ trông lại càng ngu xuẩn, mau thu liễm lại đi, không lát nữa còn chảy nước mũi mất.”
Ngụy Anh Vũ vốn dĩ không muốn khóc, nhưng anh ta cứ thích đối nghịch với Ôn Trường Lan, vì thế bắt đầu cất giọng gào khan.
Ôn Trường Lan lạnh giọng: “Cút.”
Ngụy Anh Vũ không chỉ không cút, còn cố ý ghé vào lỗ tai y gào lên.
Nhưng gào chưa được mấy tí thì Husky anh ta nuôi đã phi đến, vẻ mặt hóng hớt vô cùng mà thè lưỡi – có vụ gì náo nhiệt sao? Ông mày hóng với!
Cho nên đang từ một người gào khan liền biến thành một người một chó cùng gào, hết đợt này tới đợt khác, liên miên không dứt.
Khuôn mặt luôn ôn hòa bình tĩnh của Ôn Trường Lan nứt ra, như thể sắp hỏng mất. Anh ta quay xe lăn muốn về phòng nhưng nào thoát được một người một chó kia.
Ôn Trường Lan phiền muốn chết, cuối cùng không nhịn nổi tịch thu luôn bạc hà thỏ của Ngụy Anh Vũ và xương lớn của Husky.
Lần này thì một người một chó khóc thật, ôm nhau gào bi thống không thôi. Động tác nhất trí như thể huynh đệ khác giống loài thất lạc nhau nhiều năm vậy.
Một ngày thượng triều khác.
Trong đại điện, đám đại thần trước sau như một, cung kính bẩm báo mọi việc với Thánh Thượng.
Mục Trạm vừa nghe vừa nhất châm kiến huyết nói đúng trọng điểm, mặc cho ai cũng không tưởng tượng được trong tay hắn đang ôm con thỏ vuốt ve.
Văn võ bá quan không dám tùy tiện nhìn thẳng mặt hoàng đế, mà thỏ tai cụp kia lại cực kỳ ngoan ngoãn nằm trong tay áo nghiêm túc lắng nghe, không hề phát ra tiếng động, nó theo Mục Trạm lâu như vậy mà chỉ duy nhất Ngụy Anh Vũ yêu thỏ như mạng mới phát hiện ra.
Nhưng hôm nay thì có hơi bất đồng.
Thượng triều mới được nửa thời gian thì con thỏ trong tay áo đột nhiên nhích tới nhích lui, còn nhăn nhó nữa, dáng vẻ trông rất bực bội bất an.
Mục Trạm đã nhận ra, hắn trấn an sờ sờ đầu như muốn hỏi cậu sao vậy.
Văn Minh Ngọc ngượng không nói được, người có ba cái gấp mà. Vì lần nào cậu thượng triều mất hai canh giờ về cũng đói đến mức bụng xẹp lép nên trước khi thượng triều, Mục Trạm sẽ sai người chuẩn bị cho cậu chút đồ ăn lót dạ.
Hôm nay trước khi thượng triều có món trà sữa vị thanh thuần rất ngon, Văn Minh Ngọc không nhịn được uống một bát lớn, giờ thì xong rồi, buồn tiểu quá. Nhưng mọi người đang thảo luận chuyện quan trọng, cậu cố nhịn xuống, đại não thì muốn vậy mà giờ bàng quang lại phản đối, thực sự không biết làm sao.
Cậu cố kẹp chân mà run rẩy.
Mục Trạm có trấn an sờ đầu cậu cũng vô dụng, cậu chỉ muốn đi wc.
Không thể nhịn nổi nữa, cậu chỉ đành thò móng vuốt viết hai chữ vệ sinh vào lòng bàn tay Mục Trạm để biểu thị nhu cầu của mình. Sau đó cậu còn duỗi chân trước chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ xuống chân long ỷ, tỏ vẻ để không chậm trễ chính sự, cậu sẽ tự đi mà không để ai phát hiện.
Nhưng Mục Trạm trực tiếp làm lơ động tác ám chỉ của cậu, tuyên bố tạm dừng thượng triều, sau đó túm bé thỏ đang muốn bò đi rồi đứng dậy tới tịnh phòng.
Tới tịnh phòng sạch sẽ rồi Văn Minh Ngọc mới sực nhớ ra, nơi này là để cho người dùng, làm gì có kích cỡ thích hợp cho thỏ dùng. Mà biến về hình người thì lại không có quần áo mặc.
Văn Minh Ngọc sững sờ, nhưng bàng quang không cho phép cậu suy nghĩ gì thêm nữa.
Mục Trạm thấy cậu quẫn bách, trực tiếp ôm cậu tới, còn rất ân cần giúp cậu nâng chân.
Văn Minh Ngọc: “………….”
Không cần phải ân cần như vậy đâu!!!