Văn Minh Ngọc nghĩ hồi lâu cũng không ra, chỉ đành tự thuyết phục mình, Mục Trạm xem thoại bản cũng chẳng vấn đề gì, ai bảo hắn cứ đọc lên thành tiếng chứ, nghe thôi là đã muốn xông lên cắn hắn rồi.
Mỗi ngày, Văn Minh Ngọc đều ở bên cạnh Mục Trạm, cũng không hề thấy nhàm chán. Cậu trốn trong tay áo theo hắn thượng triều để tìm linh cảm, những lúc khác thì Mục Trạm sẽ xử lý chính sự, còn cậu ở bên cạnh khi thì viết thoại bản, khi lại ôn bài, cũng có việc của mình.
Tuy Mục Trạm yêu cầu cậu luôn phải ở trong tầm mắt hắn, nhưng cũng không hạn chế hành động của cậu. Văn Minh Ngọc vẫn có thể làm những gì mình thích, còn rất thoải mái tự tại.
Vì thoại bản của cậu rất được hoan nghênh nên cả những hiệu sách lớn ở kinh thành cũng bán, cậu kiếm được không ít, quỹ đen càng lúc càng lớn, giờ phải có đến mười vạn lượng rồi. Thời cổ đại, việc in ấn cũng chính là một việc đòi hỏi công nghệ cao nên sách rất đắt, ước chừng phải qua đến bảy khâu, tính theo giá thành ở hiện đại chắc phải tới hai ngàn đồng rồi.
Chính vì thế nên học hành cũng là một việc cực kỳ tốn kém, nhà nào nghèo chút toàn phải mượn sách về chép. Cho nên nếu hoàng đế quý người tài thì sẽ tạo điều kiện để những học trò nghèo đọc sách miễn phí, coi như quà nhập học. Trước đó Mục Trạm đã hạ chỉ xây dựng thư viện công, giờ đã thu nhận không ít học sinh.
Văn Minh Ngọc cũng không hiểu biết gì nhiều về tình hình thời cổ đại này, nhưng cậu cũng hiểu học tập là một việc không hề dễ dàng đối với mỗi người, đó là một cơ hội cực kỳ quan trọng để mở rộng đường đời của chính người đó. Bản thân cậu đôi khi cũng muốn lười biếng, nhưng tới lúc học vẫn cố gắng hết sức tập trung tinh thần để không làm lãng phí thời gian của Mục Trạm.
Lúc học tập cần nghiêm túc, nhưng lúc nghỉ ngơi cũng cần phải thả lỏng.
Cậu không che giấu gì trước mặt Mục Trạm nữa nên rất tự nhiên là biến thành thỏ tai cụp. Những lúc giải phóng thiên tính liền không giấu được bản năng, rất dễ làm ra một vài hành động ngu xuẩn.
Thỏ thích chui vào lỗ, cậu cũng chuyên chọn những chỗ nhỏ hẹp đi vào, bên dưới giường, dưới đệm, lọ hoa rỗng, góc nhỏ…..Cứ chỗ nào có khe hở là chui vào sau đó co thành một cụm, thật thoải mái.
Mấy cái khe hở mà cứ có mị lực thế chứ.
Văn Minh Ngọc chạy vòng vòng, lúc chạy đến góc tường còn cố gắng chui vào trong, đám lông toàn thân bị bẹp dúm, cặp mông mập mạp chu ra, lắc lắc hai cái rồi cắm chặt mình ở đó, mặt còn hơi biến hình, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú phía trước, cực kỳ thỏa mãn.
Chui trong góc một lúc, mí mắt Văn Minh Ngọc bắt đầu rũ xuống, hơi buồn ngủ, gật gù hai cái cậu lại cố gắng mở mắt ra, nhưng cuối cùng lại nhắm lại, ngủ mất rồi.
Mục Trạm phê tấu chương nửa chừng nhìn qua không thấy người, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ngoài điện có cấm quân canh gác, nếu có người hoặc thỏ đi ra ngoài, chắc chắn họ sẽ phát hiện.
Mục Trạm đứng dậy tự mình Văn Minh Ngọc trong điện, không gọi cung nhân.
Tìm một hồi cuối cùng cũng thấy nhóc thỏ đang nằm giữa sau tủ cùng vách tường. Một nhúm tuyết trắng mềm mại như bánh.
Mục Trạm duỗi tay ra, vòng ra sau gáy cậu, tóm lấy nhóc thỏ ra khỏi khe hở, đưa tới trước mắt, yên lặng nhìn nhau.
Văn Minh Ngọc còn đang mơ màng ngủ, trong khe nhỏ tràn ngập cảm giác an toàn cùng thoải mái, tới lúc bị bắt cũng chưa thể tỉnh ngay được, vẫn nửa híp mắt như cũ, lỗ tai mềm mụp rũ xuống mặt, ngoan ngoãn y như một con thú nhồi bông.
Sau hai phút, ý thức chậm rãi quay về, cậu nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, chớp chớp mắt, duỗi duỗi chân, móng vuốt nhỏ còn gãi gãi mặt hai cái, sau đó mới phát hiện, hình như Mục Trạm…..giận rồi.
Bị đôi mắt đen nhánh thâm thúy đó nhìn chằm chằm, Văn Minh Ngọc hơi sợ, tai thỏ run lên một chút, rồi nghiêng đầu phát ra âm thanh mang ý tứ lấy lòng, lại còn bán manh.
Mục Trạm híp mắt khẽ cười, sau đó ngay khi Văn Minh Ngọc thở phào cho rằng mình đã thoát được một kiếp thì hắn bỗng giơ tay chụp nhẹ lên mông bé thỏ lông xù.
Thỏ tai cụp bị dọa đến run lên, theo phản xạ muốn che lại, nhưng đáng tiếc chân quá ngắn, không che được…..
Cắn tay ủy khuất.jpg
Mục Trạm đặt nhóc thỏ vào lòng bàn tay, khẽ chọt chọt rồi nói: “Biết sai chưa? Lần sau còn trốn không?”
Thỏ tai cụp ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ biết sai rồi, lần sau lại dám!
Cậu rũ đầu, hai mắt sáng lấp lánh, chẳng sợ hãi tẹo nào.
Mục Trạm cũng nhìn ra, mi mắt nhảy nhảy, nói thẳng: “Đến giờ luyện chữ rồi.”
Thỏ tai cụp ứng tiếng, Mục Trạm đưa cậu ra sau bình phong.
Một lúc sau, bàn tay trắng nõn với lấy xiêm y, tiếng vải dệt cọ xát rất nhỏ vang lên, một thiếu niên tuấn tú bước ra, khóe mắt còn hơi hồng, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ.
Luyện chữ cũng giống như học tập, là một quá trình vô tận. Hơn nữa quá trình này còn có thể khiến người ta bình tâm lại.
Nhưng những người này chắc không bao gồm Văn Minh Ngọc, hơn nữa lại còn có Mục Trạm ở bên cạnh.
Hôm nay lại càng khó.
Trong lúc luyện chữ, Văn Minh Ngọc mất tập trung, mực dây ra, cả tờ giấy liền phải bỏ. Mà trong tay Mục Trạm không biết đã có thêm một cây thước từ khi nào, rất ra dáng thầy giáo, hắn bình đạm nói: “Không chuyên tâm, phải phạt.”
Văn Minh Ngọc miễn cưỡng duỗi tay ra, nhưng ngay khi thước rơi xuống lại lập tức rụt về theo phản xạ, khiến Mục Trạm đánh vào khoảng không.
Mục Trạm mỉm cười: “Vậy thì không đánh bằng cái này nữa.”
Nghe thấy không đánh nữa, mắt Văn Minh Ngọc sáng rực lên, nhưng lập tức phản ứng lại, hình như mình bỏ qua chữ nào đó rồi?
Còn đang suy nghĩ thì Mục Trạm đã đi tới phía sau cậu.
Không hề phòng bị, một bàn tay hạ xuống dưới thắt lưng cậu.
Chỉ nháy mắt Văn Minh Ngọc đã tạc mao, nếu giờ là hình thỏ chắc chắn cậu đã trợn tròn mắt, hung dữ kêu gao, lông mao cả người đều dựng lên.
Đau thì không đau, nhưng cậu đâu phải trẻ con, sao lại đánh nơi đó chứ. Đây đúng là hình phạt ổn nhất, hiệu quả vượt trội rồi, lần sau cậu không dám nữa.
Quả nhiên sau đó Văn Minh Ngọc chuyên tâm cực kỳ, không cho Mục Trạm cơ hội đánh mông nữa.
Thần sắc Mục Trạm bất biến, sau đó còn thản nhiên kiểm tra chữ viết của cậu, còn thêm cả lời phê, cực kỳ đứng đắn.
Nhưng Văn Minh Ngọc không quá tin tưởng, cứ cảm giác tên này đang che giấu ý đồ.
Thời gian cứ trôi qua, thoại bản Văn Minh Ngọc viết cũng tới kết cục, Ngụy Anh Vũ cùng Ôn Trường Lan cũng chuẩn bị rời kinh thành, xuất phát đến biên cương.
Mục Trạm mở tiệc tiễn họ.
Không khí buổi tiệc vẫn luôn rất tốt, Văn Minh Ngọc cơ hồ vẫn luôn tươi cười, mãi tới khi từ biệt mới cảm thấy chút không nỡ.
Tuy quen biết chưa lâu, nhưng Ngụy Anh Vũ là người bạn đầu tiên của cậu ở thế giới này, nghĩ đến việc có thể sẽ rất lâu sẽ không gặp anh ta, tâm tình cậu hơi chùng xuống.
Nhưng cậu vẫn cong khóe môi cười cười với Ngụy Anh Vũ cùng Ôn Trường Lan: “Chúc hai người thuận buồm xuôi gió.”
Ôn Trường Lan ôn hòa đáp lại, Ngụy Anh Vũ thì cười toe toét, trên mặt chẳng hề vướng chút mờ mịt nào: “Được, người anh em, Tết gặp nhé!”
Văn Minh Ngọc gật đầu.
Sau khi tiệc chấm dứt, Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm trở lại Thái Cực Điện, sau đó tắm gội chuẩn bị đi ngủ.
Mục Trạm nhận ra cảm xúc cậu đang cố giấu, liền trầm giọng nói: “Trước cô đã nói, chỉ tạm thời dạy ngươi mà thôi.”
Văn Minh Ngọc gật đầu, cậu hơi thắc mắc sao bỗng dưng hắn lại nói tới việc này.
“Hai ngày này sẽ là hai buổi cuối, tới ngày mốt cô sẽ không dạy nữa.”
Văn Minh Ngọc hỏi theo bản năng: “Vậy để tiến sĩ Cung tới dạy sao?”
“Không phải.” Mục Trạm lười nhác tựa vào đầu giường, duỗi tay nhẹ nhéo tai cậu, lại vuốt nhẹ nốt ruồi đỏ kia, trầm mặc một hồi mới nói nốt, “Về sau ngươi sẽ tới Quốc Tử Giám học.”
Văn Minh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, “Nhưng không phải bệ hạ đã nói……”
Ta không thể rời khỏi tầm mắt bệ hạ sao.
Còn chưa nói xong, tai đã bị xoa mạnh hơn chút, khiến cậu không khỏi rên rỉ.
“Tìm chút việc để làm, miễn cho ngươi cứ cảm thấy trống rỗng. Quốc Tử Giám đều là người của cô, ngươi muốn chạy cũng không được.” Ánh mắt Mục Trạm ẩn ẩn cảnh cáo.
Văn Minh Ngọc lập tức đảm bảo: “Ta không muốn chạy trốn mà, thật đó.”
Mục Trạm cười lạnh một tiếng, “Vậy sao? Trước đó ngươi chạy trốn suôn sẻ như vậy, hành cung lại nhiều cấm quân, dù ngươi biến thành thỏ thì cũng không phải dễ chạy, thế mà không một ai phát hiện, không phải trước đó đã chuẩn bị hết rồi sao?”
Văn Minh Ngọc chột dạ, bị hắn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, nhịn không được rụt rụt cổ muốn phủ nhận, nhưng lại không tìm được cớ nào, dù sao sự việc xác thực là như vậy, nhưng….
“Khi bệ hạ làm mì trường thọ cho ta, khi cung biến, bệ hạ kéo ta đang nấp trong ngăn tủ ra rồi an ủi, khi đó ta đã quyết định sẽ không rời đi nữa rồi. Trước kia vì ta sợ bệ hạ phát hiện ta còn có một hình thái khác thì sẽ giết ta, nhưng giờ mối lo này cũng không còn nữa….tất nhiên ta sẽ không đi, không, nói đúng hơn là ta muốn lưu lại nơi này.”
Đôi mắt đen láy của Văn Minh Ngọc như một dòng suối dưới ánh mặt trời, trong sạch và ấm áp, thẳng thắn và chân thành.
Lòng Mục Trạm run lên, duỗi tay sờ sờ lên đuôi mắt, nhìn thẳng vào cậu rồi nói rõ ràng từng chữ: “Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi đã nói.”
Văn Minh Ngọc không chút do dự gật đầu, trước kia có rất nhiều câu cậu nói chỉ để đối phó, nửa thật nửa giả, nhưng hiện tại càng lúc cậu càng nói lời thật lòng rồi.
Quả thực cậu muốn lưu lại đây, cậu rất thích nơi này.
Lời tác giả: Ngọc nhãi con phải đi học nha ~~
Bạo quân: Hừ, không vui.jpg