Một đám thiếu niên vui vẻ cúp học, nhưng vừa ra tới cửa Quốc Tử Giám lại thấy Tế Tửu đang vui vẻ đứng nói chuyện với ai đó.
Tuy nói về sớm cũng được, nhưng không phải vừa vác xác ra cổng đã đụng ngay hiệu trưởng. Cả đám lập tức chuyển hướng, Diệp Húc còn xung phong dẫn bọn họ trèo tường ra ngoài. Này mới có cảm giác cúp học chứ.
Cả đám chột dạ, nhưng nhìn bạn học bên cạnh mình, không hiểu sao lại bật cười.
Họ ngồi xe ngựa tới tửu lâu.
Trên đường đi qua một hiệu sách, họ trông thấy một mãnh hán râu quai nón đang phẫn nộ vô cùng mà chửi đổng: “Ngọc Mộc, ngươi là cái đồ không có tâm! Thế mà dám viết Đường thượng thư chết, người như hắn phải sống lâu trăm tuổi mới đúng, Ngọc Mộc ngươi không phải con người huhuhuhuhu…..”
Mới mắng chửi vài câu, mãnh hán râu quai nón đã khóc òa lên. Vừa nhìn đã biết là một fan cứng của thoại bản, nhưng sau khi đọc kết cục có chuyển thành antifan không thì không biết.
Văn Minh Ngọc nhìn cảnh đó thì run lập cập, vội vàng hạ rèm xe xuống. Đột nhiên cậu cảm thấy thế giới này thực nguy hiểm, mãnh hán kia có khi chẳng cần dùng đao, chỉ một đập là có thể đánh chết mình cũng không chừng.
Mà đám bạn học ngồi cạnh thì không ngừng tán đồng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng thế, cái tên Ngọc Mộc đúng là không phải người!”
Văn Minh Ngọc yên lặng co người dán sát vào vách xe, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Vào tới tửu lâu, sau khi gọi một bàn đồ ăn, cả đám bắt đầu ngồi mắng chửi Ngọc Mộc. Ngay cả Vệ Thần cũng tới, cậu ta uống một ngụm rượu nhưng cay quá ho sù sụ, sau đó đổi sang nước trà rồi tiếp tục mắng. Thiệu Ngôn mặt lạnh ít lời, nhưng sau khi uống mấy chén cũng gia nhập hội mắng chửi tác giả.
Văn Minh Ngọc nghe nhiều quá giờ tự nhiên bình tĩnh đến chết lặng, như thể không phải đang mắng mình vậy, còn có tâm tình thưởng thức món ăn.
Nghênh Tiên Lâu không hổ là kinh thành đệ nhất tửu lâu, đồ ăn chiêu bài quả thực rất ngon. Văn Minh Ngọc đã nếm thử mấy món rồi.
Diệp Húc thấy Văn Minh Ngọc không uống rượu thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Sao ngươi không uống rượu?”
Văn Minh Ngọc lắc đầu, “Ta tửu lượng kém, vừa uống đã say.”
Diệp Húc: “Sợ cái gì, có thị đồng đưa về mà.”
Văn Minh Ngọc vẫn không uống, Diệp Húc cũng không ép nữa, tiếp tục quay sang nói chuyện, bầu không khí cực kỳ rôm rả. Văn Minh Ngọc tuy cũng có nói nhưng đa số thời gian chỉ ngồi ăn. Học xong cậu đã thấy đói bụng rồi, giờ đồ ngon ở ngay trước mặt, nhịn được mới lạ.
Vì thế chờ đến khi họ quay lại nhìn thì đồ ăn đã hết cả rồi. Một đám thiếu niên nửa tỉnh nửa say còn đinh ninh là mình hoa mắt. Văn Minh Ngọc vừa thấy vẻ mặt họ khiếp sợ, lập tức phản ứng lại, nói ngay một câu: “Ngọc Mộc thật quá đáng!”
Cả đám bị dời lực chú ý, lại sôi nổi quay sang mắng Ngọc Mộc.
Văn Minh Ngọc thở phào, may quá họ không phát hiện mình là dạ dày vương. Thấy buổi liên hoan sắp đến hồi kết thúc, Văn Minh Ngọc lặng lẽ thanh toán tiền, lại nhìn từng thị đồng đỡ chủ mình lên xe ngựa rồi cậu mới hồi cung.
Mấy thiếu niên say khướt kia chắc sẽ không thể ngờ bữa cơm này lại là do Ngọc Mộc vừa đáng yêu vừa đáng hận kia mời mình.
Văn Minh Ngọc trở về Thái Cực Điện.
Bây giờ Mục Trạm còn chưa về. Vốn Văn Minh Ngọc đồng ý ra ngoài ăn cùng họ là vì cảm thấy họ mượn rượu tiêu sầu đều là do mình viết thoại bản BE, nghĩ là sẽ không ăn, mà sẽ về ăn cơm trưa với Mục Trạm, nhưng không ngờ đồ ăn của Nghênh Tiên Lâu cứ như tiểu yêu tinh vậy, câu nhân đến mức cậu không thể nhịn nổi.
Ăn xong cậu còn đang sợ về không ăn được cơm thì biết làm sao, ai ngờ đấy quả là lo thừa rồi. Lúc ngồi xe ngựa về, sau đó lại đi bộ một đoạn trong cung, nghỉ ngơi một lúc, giờ cậu cảm giác mình lại có thể ăn tiếp rồi.
Tâm trạng Văn Minh Ngọc khá tốt, cậu ngồi trên ghế quơ quơ chân, sau đó như đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền chạy tới sau ngăn tủ. Đó chính là chỗ lần trước cậu ngậm cỏ giấu vào đó.
Nhưng giờ nhìn lại lại không thấy gì, bị dọn sạch hết rồi.
Không còn một cọng cỏ nào cả.
Văn Minh Ngọc bĩu môi, cảm giác thoải mái vừa rồi bị quét sạch sẽ, cậu bỗng thấy khó chịu đến kỳ lạ.
Đôi tai thỏ trên đỉnh đầu của cậu lại lộ ra, cái đuôi lông tơ dưới eo cũng vậy, tuy bị quần áo che mất tầm nhìn, nhưng vẫn có thể thấy nó đang khẽ động động.
Cũng may trong điện giờ không có ai.
Văn Minh Ngọc càng ngày càng khó chịu, cậu không nhịn được mà nắm lấy cái tai thỏ đang treo trên mặt, nhéo một chút lông xuống, cứ như không biết đau vậy.
Còn không dừng lại ở đó.
Cậu nhéo một chút, lại thêm một chút.
Mỗi lần đều chỉ dùng đầu ngón tay kẹp một nhúm rất nhỏ, cũng không nhiều lắm, thấy thế, cậu nhịn không được lại kéo thêm chút, một lúc sau, phần dưới lông lộ ra chút thịt mềm hồng hồng, trông đáng thương cực kỳ.
Văn Minh Ngọc bất an đi tới đi lui trong phòng, tổ của mình bị phá rồi, cậu giận lắm.
Cậu chạy đến mép giường, cởi giày rồi lên giường trốn, còn khó chịu rên rỉ, tuy nhỏ giọng nhưng nghe có vẻ thật ngột ngạt.
Cậu lại bắt đầu kéo bộ lông trên đôi tai thỏ của mình, những sợi lông rơi trên tấm đệm mềm mại. Nhưng việc này chỉ có thể giúp cậu trút giận một chút, dễ chịu một chút, chứ không có tác dụng gì lớn.
Không được, cậu phải làm một chiếc tổ mới.
Vứt cỏ đi thì cậu sẽ làm cái khác, làm cái còn to hơn.
Nghĩ vậy, Văn Minh Ngọc lập tức ngồi dậy chạy đến tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong có quần áo của cậu, còn có quần áo của Mục Trạm. Vì Mục Trạm thích tin tức tố trên người cậu nên thường đặt quần áo chung nhau, như vậy sẽ có chút mùi dính sang.
Văn Minh Ngọc nhìn thoáng qua sau đó quyết đoán cầm quần áo của Mục Trạm ném lên giường.
Hai bộ tất nhiên không đủ, cho nên cậu chạy qua chạy lại mấy lần, không ngừng lấy quần áo ném lên giường cứ như một chú sóc nhỏ bận rộn tích đồ ăn.
Cậu cứ bận rộn sắp xếp quần áo của hai người thành một chiếc tổ nhỏ như vậy.
Làm xong xuôi, cậu cúi đầu nhìn, cuối cùng cũng hài lòng, cảm giác bực bội đã vơi đi không ít.
Sau đó cậu liền cuộn tròn người rồi nằm vào.
Vừa rồi bởi vì cứ chạy tới chạy lui, sau khi vận động, thân thể nóng lên, sắc mặt tự nhiên đỏ hồng, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, hơi thở gấp gáp không vững.
Nhưng Văn Minh Ngọc lại cảm thấy rất hài lòng, cậu đặt tay trước ngực, được tin tức tố quen thuộc vây quanh, chỉ khẽ hít hít mũi là có thể ngửi được mùi rượu mạnh đó rồi. Cái tổ này vừa mềm mại vừa an toàn, cậu thực thích.
Cậu nhắm mắt lại.
Sau khi thả lỏng, cơ thể lại có chút buồn ngủ.
Lúc đi cùng bạn học đến tửu lâu, Diệp Húc đã hỏi tại sao cậu không uống rượu.
Thực ra nguyên nhân chân chính cũng không phải vì tửu lượng kém.
Đúng là cậu rất dễ say, nhưng nhấm nháp một chút thì không thành vấn đề, dựa theo cái tính tham ăn của cậu, hẳn là phải uống mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao cậu cứ cảm giác mình không thể uống được.
Cậu vô thức đưa tay xoa xoa bụng mình. Động tác tự nhiên tới mức cậu còn chưa kịp nhận ra mình vừa làm gì.
Một lúc sau, mắt cậu díp lại, co người trong chiếc tổ làm từ quần áo của Mục Trạm rồi ngủ mất, tay vẫn đặt trên bụng.
Mà lúc này, Mục Trạm đang trên đường về Thái Cực Điện.
Mặt vô biểu tình, thần sắc âm trầm.
Toàn bộ cung nhân đi sau hắn đều không dám phát ra tiếng, cố gắng làm như bản thân không tồn tại.
Thánh Thượng tức giận, họ chẳng có bất cứ cách nào cả, chỉ có thể trông vào Văn công tử. Nhưng hình như lần này chính Văn công tử là nguyên nhân khiến Thánh thượng tức giận thì phải? Nhưng họ cảm giác nhất định cậu ấy sẽ dỗ dành được Thánh thượng thôi.
Chỉ cần gặp Văn công tử là tốt liền.
Họ đều nghĩ vậy, chỉ hận con đường đến Thái Cực Điện không thể rút ngắn lại chút.
Nhưng họ không ngờ, Văn Minh Ngọc cơ bản không cần dỗ, bởi vì Mục Trạm vừa bước vào điện đã chú ý tới một chuyện khác, không rảnh nghĩ tới chút chuyện không vui lúc trước.
Mục Trạm có biết Văn Minh Ngọc ra ngoài với các bạn học.
Bởi vì trước khi rời khỏi Quốc Tử Giám, Văn Minh Ngọc đã nhờ người nhắn với Mục Trạm.
Nhưng vì lúc ấy Mục Trạm đang ở Nghị Sự Điện thương nghị với các đại thần, cung nhân làm sao dám quấy rầy hắn. Cho nên lúc hắn xong việc, cung nhân đến bẩm báo thì Văn Minh Ngọc đã ra ngoài ăn từ lâu, thậm chí còn ăn xong rồi về cung rồi.
Mục Trạm nghe vậy, mặt lập tức đổi sắc. Trong lòng hắn vẫn nhớ việc Văn Minh Ngọc muốn chạy trốn nên phản ứng đầu tiên là cậu lại muốn rời đi.
Nhưng nếu muốn chạy trốn thì việc gì phải sai cung nhân báo lại, chuyện này không hợp lý.
Tuy lý trí hiểu rõ, nhưng trong nháy mắt, Mục Trạm vẫn không khỏi cảm thấy bối rối. Giờ hắn phải thấy người thì mới yên tâm được.
Vì thế, hắn lập tức trở lại Thái Cực Điện.
Vừa vào cửa điện, hắn đã đảo mắt tìm người kia.
Phòng trong truyền đến một mùi hương trái cây cực kỳ thơm ngọt, Mục Trạm bước vào liền thấy cậu đang cuộn tròn người ngủ, kỳ lạ là dưới thân còn lót rất nhiều xiêm y.
Nhìn thấy người, tim Mục Trạm cuối cùng cũng thả lỏng.
Lúc này, hình như Văn Minh Ngọc trên giường cảm nhận được hơi thở của hắn nên cậu đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, hai mắt mông lung, tóc cũng hơi rối, gương mặt còn hơi hồng hồng.
Cậu chống tay lên đống quần áo rồi ngồi dậy.
Giờ Mục Trạm đã nhìn ra, số quần áo đó đều là của hắn. Nhưng tại sao Văn Minh Ngọc lại lấy quần áo của hắn lót xuống rồi ngủ, còn xếp vòng quanh như vậy nữa, giống như không có hắn thì Văn Minh Ngọc không ngủ được, nhất định phải ôm quần áo của hắn vậy.
Cổ họng Mục Trạm khẽ nuốt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Văn Minh Ngọc bò qua mép giường xuống đất, chân cậu vừa chạm đất, áo ngủ trên người có hơi loạn, vạt áo hơi mở lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, bên dưới là cẳng chân tinh tế trắng nõn, còn cả đôi tất trắng hơi ngắn treo trên mắt cá chân.
Nhìn thấy Mục Trạm, mắt cậu sáng ngời như thể muốn nhào vào lòng hắn vậy.
Mục Trạm thấy thế, tay cũng bất giác vươn ra muốn ôm lấy cậu.
Nhưng Văn Minh Ngọc bỗng khựng lại, như ý thức được chuyện gì, cậu nâng tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, nhìn Mục Trạm, vẻ mặt hơi mờ mịt.
“Hình như ta……có rồi.”
Mục Trạm nháy mắt cứng người.
Lời tác giả: hắt xì ~~
Mục Trạm: bùng nổ.jpg