Tâm tình Mục Trạm vừa phức tạp vừa vi diệu.
Bàng hoàng, bối rối, hụt hẫng, hoảng hốt, khó chịu và…..cả một chút vui sướng lạ thường.
Đây là con của Văn Minh Ngọc, sau này sinh ra liệu có phải sẽ giống như Văn Minh Ngọc phiên bản thu nhỏ, phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, béo đô đô, bộ dáng vừa quen vừa lạ không.
Mục Trạm đặt tay lên bụng Văn Minh Ngọc, thật lâu cũng không thu lại, cảm giác thai động thêm hai lần nữa, hình ảnh hư không chậm rãi trở nên rõ ràng, hắn và Văn Minh Ngọc sẽ có con.
Vốn đã trải qua thời thơ ấu nên trước đây hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có con, trong lòng cũng không có kỳ vọng. Hắn chưa từng được trải nghiệm tình thương của cha mẹ, cũng trưởng thành trong nỗi thất vọng nên dần dần hắn đã tự huy tất cả tình cảm dành cho cha mẹ. Cho nên, hắn không tài nào tưởng tượng được việc mình sẽ làm cha như thế nào, và nếu như hắn có một đứa con, liệu đứa bé có oán hận hắn, giống như hồi đó hắn oán hận cha mẹ mình vậy.
Mà giờ đứa bé này đột nhiên xuất hiện khiến hắn cảm thấy tâm trạng mình đã thay đổi. Thì ra thai động là cảm giác này, sinh mệnh mới là như vậy…..Nếu đứa nhỏ này giống Văn Minh Ngọc, có lẽ hắn không cần phải kháng cự vậy làm gì.
Nếu đứa bé có một nửa huyết mạch của hắn thì sẽ càng tốt hơn.
Mục Trạm vừa nghĩ tới đây liền áp suy nghĩ trong lòng xuống. Đứa bé này chính là con của hắn, không có nếu.
Vì vừa phát hiện có thai, cả hai đều mới làm cha, chưa hiểu chuyện gì, không biết phải làm sao.
Chỉ trong thời gian ngắn mà giống như đã có gì đó thay đổi thật lớn, lại giống như chưa từng thay đổi.
Sau khi chạm vào cử động của thai nhi, cả hai nhìn nhau và một lúc sau mới định thần lại.
Mục Trạm còn trẻ, chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế, đã quen xử lý quốc gia đại sự, nên có vẻ như hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thong dong trước kia. Chỉ có điều trong lòng có thực sự như vậy hay không thì cũng chỉ có bản thân hắn biết.
“Cô đã lệnh cho thái y toàn lực dưỡng thai cho ngươi, sau này cẩn thận chút, có gì không thoải mái cứ tìm cô, hoặc gọi thái y, yên tâm, đừng quá lo lắng.”
Tâm trạng hoang mang của Văn Minh Ngọc rất nhanh đã được hắn trấn an, cậu không lo lắng gì nữa.
Chiều nay cũng đã xin nghỉ, cậu không cần đi Quốc Tử Giám nữa.
Mục Trạm bảo cậu muốn làm gì thì cứ làm, muốn ngủ tiếp cũng được.
Văn Minh Ngọc vừa ngủ dậy, vẫn còn hơi ngái ngủ nhưng không lập tức nằm xuống, mà hỏi lại: “Bệ hạ phải đi làm việc sao?”
Mục Trạm nhìn thoáng bên ngoài, vẫn đang là thời gian nghỉ trưa.
Mắt Văn Minh Ngọc sáng lên, cậu vỗ vỗ giường, “Vậy bệ hạ cũng nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Hai người liền nằm lại trên giường, ngủ thêm gần nửa canh giờ nữa.
Mục Trạm dậy đi phê tấu chương, Văn Minh Ngọc cảm giác được hắn rời đi liền duỗi tay nhưng không bắt được, chỉ quơ quơ vào không khí, hai mắt dù đang nhắm vẫn cứ nhíu nhíu mày.
Văn Minh Ngọc liền bừng tỉnh, cậu thay quần áo rồi đến Ngự Thư Phòng.
Giống như trước đây, Mục Trạm xem tấu chương, còn cậu làm việc của mình.
Chỉ là hiện giờ, tình huống thân thể Văn Minh Ngọc đã hơi khác trước.
Cung nhân bưng điểm tâm vào, đều là những món đồ ăn vặt tinh xảo, vị ngọt thanh, còn có bánh trứng chảy mà Văn Minh Ngọc rất thích, nhưng không biết tại sao hôm nay cậu vừa ngửi thấy đã nhíu mày buồn nôn.
Sau đó cậu nôn khan một tiếng.
Trong điện lập tức yên tĩnh vô cùng.
Cung nhân sửng sốt, Mục Trạm cũng ném tấu chương xuống rồi phân phó: “Đi lấy ít quả có vị chua đến.”
Cung nhân dù đang choáng váng nhưng vẫn vô thức đi ngay. Nhưng ngay khi cô quay người định rời khỏi, Mục Trạm lại dặn thêm một câu, “Lấy toàn bộ những đồ có thể ngăn cơn nôn nghén tới.”
Cung nhân cuống quýt ứng tiếng, lúc ra khỏi cửa điện còn hơi lảo đảo, trong lòng chấn kinh. Văn công tử có thai sao?! Trong cung sắp có tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa rồi sao?!
Vì hậu cung trống rỗng nên họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Văn công tử là người duy nhất trong hậu cung, Thánh thượng luôn đối đãi khác biệt với cậu, thậm chí còn vì cậu mà sửa đổi tính nết ôn hòa hơn rất nhiều.
Đã quen với cuộc sống không cần nơm nớp sợ hãi nên đương nhiên họ không muốn quay lại cuộc sống trước kia, vì thế ai cũng hy vọng Văn công tử luôn luôn được sủng ái. Nhưng Văn công tử dù sao cũng là nam tử nên ai cũng sợ một ngày nào đó Thánh thượng sẽ lấp đầy hậu cung để sinh hoàng tự, khi đó hoàng cung sẽ trở lại như trước.
Nhưng hiện tại, cung nhân vừa nghe thấy chuyện gì? Văn công tử có thai, vậy thì địa vị của cậu sẽ càng vững chắc, đứa bé sẽ trở thành cầu nối tuyệt vời giữa cậu và Thánh thượng.
Tất cả cung nhân đều rất có hảo cảm với vị chủ tử tốt bụng này, ai cũng không mong cậu sẽ bị biếm vào lãnh cung hay bị giết. Nhưng họ không biết, đấy đều là suy nghĩ nhiều. Văn Minh Ngọc vốn không cần họ lo lắng chi cả. Dẫu sao, ai cũng không thể ngờ khi Văn Minh Ngọc có thai, dù biết đứa bé không phải của mình nhưng Thánh thượng của bọn họ vẫn chấp nhận.
Chuyện nực cười như vậy ai mà tin được, quả thực còn khó tin hơn cả chuyện nam tử có thể mang thai.
Cung nhân mau chóng bưng rất nhiều thứ lại đây, tất cả đều là đồ dùng cho các phi tần ốm nghén trong hậu cung, rất phong phú đa dạng.
Nhưng Văn Minh Ngọc vẫn ưu tiên chọn đồ ăn trước.
Có một loại quả chua rất đẹp màu xanh lá, hình tròn vo, trông rất là dễ thương. Trước kia Mục Trạm từng không cẩn thận ăn nhầm một quả, quả thực là chua muốn rụng răng luôn.
Nhưng Văn Minh Ngọc lại ăn rất vui vẻ, cậu cứ ăn từng quả, âm thanh nhai nuốt tinh tế, hai mắt cong cong, hiển nhiên rất thích.
Mục Trạm chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy răng mình chua.
Hắn đỡ trán, mặt mũi vô cảm tiếp tục quay về xem tấu chương.
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã hết nửa ngày.
Thái y nói thai đủ tháng, lại ổn định, chỉ cần thả lỏng tâm trạng, không cần quá căng thẳng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi phát triển, tất cả cứ như bình thường, chú ý ẩm thực và đừng vận động kịch liệt là được.
Vì thế, hôm sau Văn Minh Ngọc liền tới Quốc Tử Giám đi học.
Cậu vừa tới, các bạn học đều vây lại hỏi xem cậu ốm ra sao. Văn Minh Ngọc cười cười kiếm cớ lấy lệ cho qua, dù sao cũng không thể nói ra chân tướng sự tình được, chắc chẳng ai tin đâu.
Các thiếu niên quan sát sắc mặt cậu, thấy quả thật là hồng nhuận có tinh thần liền không hỏi lại nữa, họ nói sang chuyện hôm nọ cậu lén thanh toán tiền ăn, đòi trả lại tiền cho cậu.
Văn Minh Ngọc cười nói: “Chúng ta đều học cùng trường mà, còn phải học chung cùng nhau mấy năm, lần sau mời lại là được mà.”
Các thiếu niên vừa nghe vậy cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Họ không hề biết Văn Minh Ngọc chính là Ngọc Mộc, tiền cậu mời khách chính là tiền bán thoại bản, nói theo cách nào đó thì cũng là lông dê ở trên người dê mà thôi.
Đến giờ giải lao, các bạn học đều rất nhiệt tình giúp Văn Minh Ngọc bổ sung lại chương trình học hôm trước, còn ngồi giảng lại cho cậu, nhưng giảng một hồi họ lại đưa ra các ý tưởng khác nhau, sau đó tranh luận túi bụi.
Vệ Thần đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được mà bước tới, nhưng chiều cao của đứa trẻ so với các thiếu niên đĩnh bạt thì chỉ tới bụng họ mà thôi, quả thực thê thảm không nỡ nhìn.
Vệ Thần cũng rất buồn bực, nhìn ai cũng phải ngước lên, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cậu ta nghĩ mình là người thông minh số một ở đây. Dù ngước nhìn lên cũng chưa bao giờ cảm thấy mình kém người ta một bậc.
Nhóc ta nghiêm trang nói: “Các ngươi đều không được, để ta.”
Nam nhân sao có thể chấp nhận người khác nói mình không được, cả đám xoay người muốn chứng minh, nhưng vừa thấy vị nho nhỏ trước mắt này là lại có cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ con, không hạ thủ nổi.
Vệ Thần bị nhiều người nhìn chằm chằm vậy cũng vẫn bình tĩnh như trước, cậu ta giảng lại bài hôm qua cho Văn Minh Ngọc, dáng vẻ trật tự rõ ràng, tự tin thong dong, giống y như một thầy giáo nhỏ vậy.
Các thiếu niên bị đánh bại, vừa không cam lòng lại vừa bội phục, nhưng vừa muốn nói thì tiếng chuông kết thúc giờ giải lao đã vang lên.
Họ đành phải về chỗ ngồi, có người thực uể oải, lúc đi qua không cẩn thận đụng vào Văn Minh Ngọc liền vội vàng xin lỗi. Văn Minh Ngọc nói không sao.
Nhưng chờ người nọ rời đi, Văn Minh Ngọc lại hơi cúi người, vẻ mặt rất kỳ lạ. Vừa rồi ngực cậu đụng vào bàn, chỗ khó mở miệng kia rõ ràng trướng đau, cực kỳ xấu hổ.
Lúc vào học, Văn Minh Ngọc cố gắng lên tinh thần chuyên tâm nghe giảng, cố lờ đi cái kia, rồi cũng chậm rãi có tác dụng, nhưng chỉ cần cậu vừa phân tâm là lại cảm thận được.
Tai đỏ rồi.
Diệp Húc chuyện gì cũng có hứng, chỉ không có hứng nghe giảng, cậu ta quay đầu, trông thấy Văn Minh Ngọc có vẻ không đúng lắm liền hỏi: “Tai ngươi sao vậy? Nóng quá à?”
Văn Minh Ngọc vừa nghe đã xấu hổ tới mức tai càng đỏ, cậu lập tức nói lái sang chuyện khác để người kia không nhìn tai mình nữa.
Đến giờ giải lao, cậu vào tịnh phòng trộm kéo vạt áo mình ra nhìn, hình như làn da xung quanh hai quả anh đào kia đều hơi hồng nhạt rồi. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi cậu lập tức kéo áo lại, không dám nhìn nhiều, động tác cũng rất cẩn thận, không để vạt áo cọ quá mạnh.
Kết thúc một ngày đi học, Văn Minh Ngọc trở lại Thái Cực Điện.
Nằm trong cái tổ làm bằng quần áo của Mục Trạm, cuối cùng cậu cũng thả lỏng người, thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi híp mắt lại.
Đương nhiên cậu cũng không quên chuyện xấu hổ kia, nhưng trong lòng cũng không hiểu lắm, đây có phải là hiện tượng mang thai bình thường không nhỉ? Hình như tiết học sinh lý trước kia có từng nhắc một chút phải không? Nhưng cậu lại cải trang thành Beta, những Omega hiếm hoi đều do chuyên gia phụ trách nên khi lên lớp, giáo viên đương nhiên sẽ không dạy kỹ những kiến thức về Omega mà chỉ nói qua qua. Cho nên bây giờ Văn Minh Ngọc có hơi bối rối.
Văn Minh Ngọc có hơi bực bội bất an, sau khi cậu nhẹ nhàng sờ bụng thì tai thỏ cũng xông ra, mềm nhũn rũ xuống mặt cậu. Cậu lại nhịn không được bắt đầu bứt lông, từng chút lông mềm tuyết trắng rơi xuống tổ quần áo, giống như tuyết rơi vậy, một lúc sau đã tích được một núi nhỏ.
Lúc Mục Trạm quay về liền trông thấy cảnh tượng này.
Một thân ảnh mảnh khảnh cuộn người trên giường, giống như con tôm luộc không ngừng bứt lông trên tai, tựa hồ không biết đau, nhưng sắc mặt hồng hào, đuôi mắt có chút đỏ lên, dường như có vẻ tủi thân đến mức sắp khóc.
Mục Trạm bước nhanh tới tóm lấy cổ tay cậu, không cho cậu tự bứt lông tai nữa, cảm xúc hắn có hơi táo bạo nhưng vẫn cố đè nén, trầm giọng hỏi: “Sao vậy? Quốc Tử Giám có người bắt nạt ngươi sao?”
Cổ tay Văn Minh Ngọc bị tóm lấy, hơi ấm truyền tới làn da rồi dần dần nóng lên khiến cậu không nhịn được muốn rút tay lại. Hơn nữa vốn cậu đâu có muốn khóc, chỉ là có cảm giác rất khó chịu, nhưng không biết phải nói sao.
“Không phải…..chính ta không thoải mái thôi.”
Mục Trạm muốn gọi thái y tới, nhưng Văn Minh Ngọc không cho, còn gấp tới độ bắt lấy tay Mục Trạm, suýt nữa kéo người lên trên giường.
Mục Trạm sợ đè phải cậu nên phản xạ có điều kiện chống tay lên giường, vô tình khiến Văn Minh Ngọc bị giam trong vòng tay mình, khoảng cách rất gần, tư thế có hơi vi diệu. Ánh mắt Mục Trạm âm trầm nhìn chằm chằm cậu, qua một lúc lâu, hắn duỗi tay xoa xoa khóe mắt cậu rồi trầm giọng nói: “Đừng nhịn, có gì cứ nói với cô. Nếu không cô cũng sẽ nghĩ cách khiến ngươi phải nói.”
Mãi cho đến khi Mục Trạm đứng dậy, Văn Minh Ngọc mới cảm thấy không khí đồng loạt quay trở lại, không hiểu sao khi Mục Trạm ấn xuống, cậu lại có cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được. Nhưng Mục Trạm cũng không làm gì, chỉ đứng dậy lui về phía sau, trong lòng cậu thật sự lóe lên một chút phiền muộn, tựa hồ hy vọng Mục Trạm làm cái gì đó.
Văn Minh Ngọc phiền lòng, không nhịn được há miệng cắn quần áo Mục Trạm, còn nghiến răng, qua một lúc lâu, cậu mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng buông miệng.
Nhưng dấu răng của cậu đã in hằn lên chất liệu sang quý đó rồi, còn bị ướt mà chuyển màu sẫm hơn nữa.
Văn Minh Ngọc xấu hổ vô cùng, tệ hơn nữa là cậu vừa ngẩng đầu đã thấy Mục Trạm đang đứng đó nhìn mình.
…….Hắn nhìn bao lâu rồi?
Không phải vừa rời đi sao? Sao lại trở lại?
Lại còn không phát ra chút âm thanh nào, sao có thể âm hiểm vậy chứ!