Hai nắm gạo nếp lớn rất nhanh, nháy mắt đã được ba tháng rồi.
Văn Minh Ngọc qua xem, Bánh gạo nhỏ và Ớt cay nhỏ đang nằm trong nôi, vô cùng vui vẻ ăn ngón tay mình.
Hai tháng đầu, các bé còn nhỏ, chưa duỗi được ngón tay nên thỉnh thoảng sẽ nhét cả nắm tay nhỏ đầy thịt vào miệng, nước miếng chảy xuống, trong như pha lê.
Mỗi lần Văn Minh Ngọc thấy đều cảm thấy đáng yêu không chịu được, còn nghĩ giá mà có máy ảnh thì tốt biết bao.
Vì trẻ nhỏ gặm tay mình là chuyện bình thường nên Văn Minh Ngọc cũng không ngăn cản, chỉ thường xuyên lau sạch tay cho chúng, lúc cậu không ở thì dặn cung nhân chú ý.
Cậu còn mang theo cả đồ chơi mới tới đây, ban đầu là quả bóng bằng gốm màu vàng, nhưng như vậy thì hơi cứng, nếu hai nhóc đưa lên miệng cắn thì không ổn thì chuyển sang làm bóng vải, còn cả mấy tua rua bắt mắt nữa.
Văn Minh Ngọc nhét hai quả bóng vào tay chúng, bọn nhỏ lập tức chú ý, hai chú hổ nhồi bông vốn yêu thích giờ bị quăng sang một bên, năm ngón tay nhỏ duỗi ra ôm lấy quả bóng vải màu sắc sặc sỡ, miệng cười toe toét, còn ê a kêu lên biểu thị bản thân đang rất vui nữa.
Văn Minh Ngọc ngồi quỳ trên thảm nhung, tựa vào thành nôi gỗ rồi chống cằm nhìn chúng chơi, ngẫu nhiên còn đẩy đẩy chiếc chuông gió.
Tiếng vang thanh thuý hấp dẫn Bánh gạo nhỏ, lúc nó quay đầu nhìn thì vừa lúc đối diện với Văn Minh Ngọc, sau đó nó cười toe toét rồi giơ giơ quả bóng vải lên với cậu, như thể đang nói có phải con chơi rất ngoan không mau khen con đi.
Văn Minh Ngọc duỗi tay xoa đầu nó: “Bánh gạo nhỏ giỏi quá.”
Bánh gạo nhỏ nghe không hiểu gì nhưng vẫn cười vô cùng vui vẻ, còn há miệng ê a, bàn tay nhỏ múp thịt, dưới mỗi ngón tay còn có phần lõm xuống khiến người nhìn chỉ muốn nắn. Nó giang tay với Văn Minh Ngọc, còn cong tay quơ quơ.
Ớt cay nhỏ bên cạnh cảm thấy mình bị bỏ qua nên cũng quay đầu quơ quơ tay nhỏ, nó đẩy quả bóng sang cho Bánh gạo nhỏ rồi vô thức phun nước miếng, cánh tay giơ ra như con cua, có hơi bá đạo muốn lấn át anh trai Bánh gạo nhỏ ra trước mình một lát kia, không được độc chiếm cha nha.
Bánh gạo nhỏ lơ nó, nó liền cho tay anh trai mình vào miệng ăn.
Một lúc sau, Bánh gạo nhỏ bắt đầu ngơ ngác, dường như không hiểu sao mình không ăn tay mà tay vẫn ướt đẫm.
Văn Minh Ngọc vô cùng buồn cười, cậu chọt chọt Ớt cay nhỏ: “Đừng bắt nạt anh trai nha.”
Nhưng Ớt cay nhỏ vẫn ăn tay anh trai mình, còn cười với Văn Minh Ngọc nữa, dường như nó đang muốn khoe khoang vậy.
Văn Minh Ngọc cũng mỉm cười khen ngợi nó.
Đúng lúc này Mục Trạm tới. Giờ không thấy Văn Minh Ngọc đâu là hắn sẽ tới nôi trẻ em tìm, khỏi cần nghĩ.
Văn Minh Ngọc thấy hắn lập tức vẫy vẫy tay, bảo hắn nhanh tới đây xem.
Mục Trạm bước tới nhìn thấy cảnh này, nhìn thật ngốc, cũng thật đáng yêu.
“Ngốc quá.”
Văn Minh Ngọc vừa nghe, không cần nghĩ đã chọt cùi chỏ sang Mục Trạm.
Mục Trạm biết cậu không cho mình nói, nhưng vẫn nhướn mày, “Chẳng nhẽ không phải?”
Văn Minh Ngọc hơi ngừng lại, thực ra thì hơi ngốc thật, nhưng mà sao lại bảo bé con nhà mình ngốc chứ? Phải là dễ thương.
Có thể nhìn chúng ăn tay cả ngày cũng không chán.
Cho nên, Văn Minh Ngọc kiên định nói: “Không ngốc, siêu đáng yêu.”
Mục Trạm còn có thể nói gì nữa, đương nhiên chỉ đành gật đầu.
Trong nôi, cuối cùng Bánh gạo nhỏ cũng phản ứng lại là Ớt cay nhỏ đang ăn tay mình, nó rụt tay về nhét vào miệng, kiểu ta còn chưa ăn đủ, còn lâu mới cho mi nhá.
Văn Minh Ngọc lại bật cười, rõ ràng chỉ là hai đứa nhóc chưa biết gì mà sao lại khiến cậu buồn cười thế chứ.
Đã tới giờ tắm gội, cung nữ muốn bế hai tiểu chủ tử đi.
Văn Minh Ngọc liền nói: “Hôm nay các người không cần làm, lui xuống trước đi.”
Cung nữ lập tức hiểu, Thánh thượng và Hoàng hậu đang muốn đích thân tắm cho hai tiểu chủ tử. Lần đầu tiên nghe lệnh này họ còn kinh ngạc, dù sao cũng chẳng có chủ tử nào sẽ hạ mình đi làm công việc của người hầu này, nhưng sau đó lại nghĩ, Thánh thượng và Hoàng hậu phu thê tình thâm, cũng vô cùng yêu thương các tiểu chủ tử, họ muốn tự làm cũng rất bình thường.
Cung nữ đã chuẩn bị hết đồ dùng tắm gội rồi đứng ngoài chờ lệnh.
Lúc trước Văn Minh Ngọc mang thai, Mục Trạm đã cho người chuẩn bị toàn bộ đồ dùng cho hoàng tự, trong đó có cả bồn tắm nhỏ. Bé con nhỏ như vậy, đương nhiên không thể tắm trong bể hoặc bồn tắm người lớn.
Mục Trạm và Văn Minh Ngọc mỗi người bế một đứa, cởi quần áo cho chúng, không vội đặt vào bồn tắm mà trước tiên vẩy chút nước ấm lên người bọn nhỏ để chúng thích ứng, sau đó mới chậm rãi đặt bọn nhỏ vào bồn nước, bàn tay không quên nâng đầu và gáy cho chúng.
Đương nhiên bọn họ sẽ không tuỳ tiện bế con đi tắm gội, mà trước đó đã học từ các ma ma trong cung để hiểu rõ thao tác rồi.
Vốn dĩ Mục Trạm cũng không định ôm việc này, trước nay hắn đều giao cho cung nhân làm. Nhưng lúc Văn Minh Ngọc lại đúng lúc hắn cũng rảnh nên đã đồng ý.
Khi thực sự tắm cho con mới nhận ra cảm thụ không hề giống nhau.
Đôi tay hắn chạm vào làn da non nớt của con mình, bọn nhỏ còn nhỏ xíu như thế, mới bằng hai bàn tay hắn, hơn nữa còn rất yếu ớt, hắn thậm chí còn không dám dùng lực, sợ làm con mình đau.
Hai người cha vô cùng cẩn thận nhưng hai đứa nhóc trong bồn tắm lại nghịch ngợm vô cùng, chúng duỗi tay vỗ vỗ trên mặt nước, nghe thấy tiếng nước còn cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ vui sướng vô cùng.
Nhưng cũng khiến nước bắn ướt hết quần áo của Mục Trạm và Văn Minh Ngọc.
Hai người đều bất đắc dĩ, dở khóc dở cười.
Hai nắm gạo nếp còn chưa hiểu chuyện gì, tiếp tục vừa ngao ngao kêu vừa nghịch nước, hệt như thú nhỏ đang chơi đùa.
Tắm cho chúng xong, Văn Minh Ngọc và Mục Trạm trông cũng y như vừa tắm, quần áo đã ướt hơn nửa, nếu không phải trong điện còn đốt địa long khéo họ cũng cảm lạnh rồi.
Văn Minh Ngọc cầm khăn mềm lau khô người cho Ớt cay nhỏ, lúc cậu ngẩng đầu muốn lấy quần áo cho con, ánh mắt lơ đãng quét qua Bánh gạo nhỏ, thấy đầu nó hình như có gì đó đang nhô lên, cậu không khỏi sửng sốt, thốt lên: “Cái này…..”
Mục Trạm nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn lại, “Sao vậy?”
Văn Minh Ngọc vô thức nắm tay áo hắn, vừa định chỉ cho hắn nhìn nhưng lại thấy Bánh gạo nhỏ đã trở về dáng vẻ bình thường, trên mái tóc nhu mềm của nó chẳng hề có gì cả, giống như khi nãy chỉ là do cậu nhìn nhầm.
Mục Trạm nhìn theo ánh mắt cậu, cũng không thấy có gì khác thường.
Cảm xúc của Văn Minh Ngọc vẫn còn hơi kích động, “Vừa nãy! Em vừa trông thấy sừng trên đầu Bánh gạo nhỏ, rất giống sừng rồng của anh nhưng là phiên bản mini, nho nhỏ ngắn ngủn, rất đáng yêu!”
Cậu nói xong còn thấy đáng tiếc vì Mục Trạm không thấy được. Chứng kiến con mình lớn lên từng ngày chính là một cảm giác vô cùng tốt đẹp.
“Nhưng giờ không thấy nữa rồi…..”
Tuy Mục Trạm không thấy nhưng hắn cũng không cảm thấy mất mát, chỉ nói: “Không vội, giờ đã xuất hiện thì chắc chắn sau này cũng sẽ xuất hiện thôi.”
Văn Minh Ngọc nghĩ nghĩ, cũng phải. Cậu liền giơ tay Ớt cay nhỏ lên rồi mặc quần áo vào cho nó, còn lau khô mái tóc, xong xuôi mới đặt lại chúng vào nôi.
Mục Trạm đứng thẳng dậy, nhìn quần áo ướt dính vào da Văn Minh Ngọc, cười nói: “Giờ tới lượt anh tắm cho em.”
Văn Minh Ngọc đỏ mặt nói không cần, nhưng cuối cùng vẫn bị nửa lừa nửa bế tới bể tắm.
Thật lâu sau họ mới ra ngoài, Văn Minh Ngọc bị nhiệt khí xông tới mức mặt đỏ bừng, trên lông mi vẫn còn vương bọt nước, run run như tuỳ thời đều có thể rơi xuống, trong mắt cũng hàm chứa hơi nước.
Bận rộn một hồi cũng tới giờ đi ngủ, Văn Minh Ngọc xoa mái tóc dài ướt sũng của mình mà Mục Trạm còn cứ duỗi tay trêu chọc cậu, cậu không nhịn nổi đá hắn một cái mới yên.
Văn Minh Ngọc không dùng lực mạnh, Mục Trạm cũng không thấy đau, ngược lại vẫn còn có tâm tình trêu chọc cậu: “Vừa rồi không phải em nói cũng muốn còn gì…..”
Văn Minh Ngọc lập tức như bị chọc thủng, tức đến mức xù lông, hận không thể cầm đồ vật gì lấp kín miệng hắn, ngoài mạnh trong yếu nói: “Câm miệng!”
Mục Trạm bị cậu bịt miệng, nhưng ý cười trong mắt hắn càng lúc càng đậm như thể sắp tràn ra.
Văn Minh Ngọc cứng đầu nói: “Em không có.”
Mục Trạm sao mà phản bác được cậu nữa, hắn yêu chiều gật gật đầu, miệng còn phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, “Ừm, đúng.”
Hơi thở ấm áp phả ra lòng bàn tay Văn Minh Ngọc khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được khẽ cong ngón tay, rồi đột nhiên co tay lại như bị điện giật.
Mục Trạm kéo tay cậu lại, cúi đầu hôn lên.
Văn Minh Ngọc cắn lại hắn một miếng, sau đó dứt khoát đến thiên điện nhìn con.
Dù sao ban ngày cứ bận rộn làm việc, tối mới về, phải dành thời gian cho bọn nhóc nhiều hơn mới được.
Trước khi ngủ cũng muốn dỗ dành hai nhóc kia ngủ trước đã, rồi mình mới ngủ.
Mục Trạm cũng bước tới thiên điện, hắn bế Ớt cay nhỏ lên, tính trêu đùa con gái mình một lúc để nó mệt mỏi, lát ngủ sẽ ngon hơn.
Họ đã có kinh nghiệm rồi, trong hai đứa nhóc, Ớt cay nhỏ nghịch ngợm hơn nhiều. Lúc Bánh gạo nhỏ tỉnh nó sẽ vung tay đá chân, mà khi Bánh gạo nhỏ ngủ rồi nó vẫn có thể ôm búp bê vui vẻ tự chơi một mình. Cho nên nếu không dỗ nó ngủ, lát nữa Bánh gạo nhỏ bị nó đánh thức rồi sẽ gắt ngủ oa oa khóc cho coi.
Nhưng lần này, khi Mục Trạm bế nó lên thì tình huống có hơi đặc thù.
Ớt cay nhỏ duỗi cánh tay bụ bẫm ra kéo vạt áo hắn xuống, cố sức mở ra, còn cúi đầu vùi mặt vào ngực hắn, cảm thấy hai tay nhỏ không đủ dùng, còn dùng cả miệng cắn vào, nước miếng sáng lấp lánh dính lên.
Dáng vẻ nhỏ nhắn loay hoay kia trông đáng yêu cực. Nhưng sau khi hiểu ý nó, Mục Trạm đen mặt. Con bé đang đói, muốn bú sữa đây mà, nhưng hắn nào có.
Mục Trạm nhẹ nắm cằm Ớt cay nhỏ, giải thoát xiêm y của mình, kéo vạt áo trở về chỗ cũ.
Nhưng Văn Minh Ngọc thực không cho hắn mặt mũi, cậu bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt Mục Trạm lập tức càng đen hơn.
Văn Minh Ngọc cố ý nói: “Phụ hoàng thật lạnh lùng nha, con nó sắp khóc rồi còn không cho.”
Ớt cay nhỏ không hiểu người lớn đang nói gì, nhưng thấy Mục Trạm kéo vạt áo lại, chặn nơi tìm đồ ăn của nó, liền mơ hồ hiểu mình không được ăn rồi, nó bẹp miệng nhỏ rồi oa oa khóc lên, đáng thương cực kỳ.