Mục Trạm chỉ túm lấy quần áo của Văn Minh Ngọc trong chốc lát, sau đó nhanh chóng định thần lại rồi buông ra ngay lập tức, như thể đó là một thứ gì đó rất đáng sợ.
Quả thực đáng sợ, hắn đã tham luyến sự ấm áp, còn cả mùi hương trái cây ngọt ngào kia rồi.
Nếu có kẻ khác biết, vậy điều đó đã tương đương với việc phơi bày nhược điểm của mình cho đối phương, tạo cơ hội cho họ kiểm soát và tổn thương mình.
Khuôn mặt Mục Trạm căng thẳng trở lại, nhìn rất lạnh lùng, thậm chí còn xa cách hơn trước. Đó rõ ràng là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lùng hơn người lớn.
Văn Minh Ngọc thấy hắn lui ra phía sau liền cúi đầu nhìn vẻ mặt hắn, nhưng hai mắt hắn rũ xuống, môi căng chặt, cậu không nhìn rõ, không biết là thẹn thùng ảo não hay là gì khác.
Văn Minh Ngọc hơi lo lắng nên ngồi xổm luôn xuống, nhưng bởi vì không gian quá nhỏ nên mông cậu đụng vào tường, suýt nữa ngã xuống, theo phản xạ có điều kiện, cậu nắm lấy bàn tay vừa ướt át lại hơi nóng của Mục Trạm.
Mục Trạm lập tức phản ứng lại, hắn hất tay cậu ra, làm Văn Minh Ngọc không thể không ngồi bệt xuống. Tuy không đau, nhưng quần cậu ướt rồi.
Văn Minh Ngọc nhìn lại, quần ướt thật không thoải mái, lại dễ bị cảm lạnh, nghĩ đến đây, cậu đơn giản cởi quần áo ra rồi nhanh chóng xối một ít nước nóng lên người cho thoải mái.
Mục Trạm không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, vẻ mặt khó khăn lắm mới lạnh lùng được vừa nãy giờ đã nứt ra, trong lòng hắn vừa sửng sốt lại vừa hơi bối rối, vô thức quay đầu nhìn chỗ khác.
Văn Minh Ngọc thuận miệng giải thích một chút, nói: “Quần áo tớ ướt rồi, dù sao cũng đã đến giờ tắm rửa, cậu không ngại tắm chung chứ?”
Ngại thì cũng đã tiền trảm hậu tấu rồi, Mục Trạm còn có thể làm gì.
Cho nên hắn chỉ im lặng, cúi đầu.
Văn Minh Ngọc tiếp tục giúp hắn gội đầu, chẳng ngần ngại lại càng không thẹn thùng, hoàn toàn coi đối phương như một đứa em trai cần chăm sóc, thương cảm cho hoàn cảnh của hắn, nên lúc gội đầu, cậu còn cố xối nước thật nhẹ, sợ làm hắn đau. Sau khi bơm dầu gội, tay nhỏ liền chậm rãi xoa nắn trên đầu Mục Trạm, bọt trắng nổi đầy.
Lúc bọt chảy xuống, Văn Minh Ngọc còn nhắc nhở: "Nhắm mắt lại, nếu không bọt vào mắt sẽ rất đau."
Lần này, Mục Trạm đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn rất nhanh nữa.
Bởi vì tóc của Mục Trạm rất dài nên hơi khó gội, nhưng Văn Minh Ngọc cũng không nóng nảy, ngược lại vô cùng tập trung, cầm thử một lọn tóc, nó tự nhiên trượt giữa lòng bàn tay và ngón cái, thật giống như tơ lụa, rất mềm và trơn, lại còn mát mẻ, xúc cảm thật tuyệt vời, không nỡ buông ra.
Văn Minh Ngọc không khỏi vừa gội đầu cho hắn vừa nghịch một hồi, còn không ngừng khen ngợi, “Tóc cậu đẹp thật đấy.”
Mục Trạm nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa kéo tóc về. Cổ nhân rất để ý đến mái tóc, có câu thân thể da tóc đều do cha mẹ ban tặng, còn cả phu thê kết tóc, dù Mục Trạm không phải rất coi trọng, nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa tóc bị nghịch cứ thấy quái quái, hắn không hiểu tóc thì có gì hay mà sờ.
“Ngươi tự gội cho ngươi đi.” Mục Trạm lạnh giọng nói.
“Ò.” Văn Minh Ngọc bị cự tuyệt thì cũng không đụng vào nữa, cậu không muốn làm một kẻ đáng ghét đâu.
Cậu tắm rất nhanh, tóc ngắn nữa nên cũng không phải gội lâu, hai người thay phiên xài chung một cái vòi hoa sen, cơ hồ là đồng thời tắm xong.
Đến lúc mặc quần áo, Văn Minh Ngọc đột nhiên nhớ ra cậu chỉ lấy có một bộ quần áo vào, bởi vì vốn định để Mục Trạm tắm một mình.
Văn Minh Ngọc đành phải ngây người đứng đó rồi nói: “Cậu mặc xong thì lấy giúp tớ một bộ quần áo trong tủ nha.”
Mục Trạm hơi khó hiểu, "Đây là quần áo của ngươi, ngươi cứ mặc đi."
“Nhưng đây là lấy cho cậu mặc mà, hơn nữa tớ lớn hơn, là anh thì phải chăm sóc em chứ.”
Lý do không sao hiểu nổi.
Mục Trạm nhíu mày, nghĩ mãi không ra cậu có mục đích gì.
Một người sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với người khác như vậy sao?
Mục Trạm chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Ngay cả mẹ ruột mà cũng phải có điều kiện mới yêu thương con mình, huống hồ là một người xa lạ không có quan hệ.
Mục Trạm nhanh chóng im lặng mặc quần áo vào. Mặc dù hắn chưa bao giờ mặc loại quần áo này, nhưng ở chỗ hắn cũng có những bộ quần áo tương tự, rất dễ mặc, chỉ cần một lần là xong.
Hắn mở cửa đi ra ngoài, Văn Minh Ngọc núp sau cánh cửa, chỉ lộ ra một cái đầu lông tơ nhỏ, thấp giọng thúc giục: "Nhanh lên nha, lạnh í."
Mục Trạm không trả lời, nhưng tốc độ dưới chân lại vô tình tăng nhanh.
Hắn bước đến ngăn tủ, bên cạnh là cửa ký túc, giờ hắn muốn đi ra ngoài sẽ rất dễ dàng.
Nhưng hiện tại chưa phải lúc.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi giúp Văn Minh Ngọc lấy quần áo, còn không quên lấy cả quần lót. Đây cũng là thứ hắn không thể hiểu nhất, mặc vào cứ cảm thấy kỳ quái không quen. Nhưng biểu hiện của Văn Minh Ngọc thật sự bình thường nên hắn cũng ra vẻ bình tĩnh, không để người khác phát hiện có gì đó không ổn.
Khi tới đưa quần áo, sau cánh cửa chỉ lộ ra một cánh tay trắng nõn gầy guộc, lạnh run rẩy, lúc nhanh chóng lấy đồ xong thì phát ra tiếng mặc quần áo sột soạt.
Vì giúp đỡ người khác mà khiến bản thân khó chịu, thật sự có người ngu ngốc như vậy sao?
Mục Trạm đứng ngoài cửa không nhúc nhích.
Một lúc sau, Văn Minh Ngọc đi ra, hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu đang chờ tớ ư?"
Mục Trạm sững sờ, hắn không…...
Nhưng Văn Minh Ngọc đã cho là vậy rồi, hắn cũng đã bỏ qua cơ hội phủ nhận, sau đó thì bị đẩy vào ký túc xá. Văn Minh Ngọc cũng nói: "Đừng đợi, ban công lạnh, tóc cậu dài lại đang ướt, rất dễ cảm lạnh."
“Mau sấy tóc đi.”
Văn Minh Ngọc nói, rồi đưa cho Mục Trạm một thứ đồ gì đó kỳ quái mà hắn chưa từng thấy qua, căn bản không biết dùng như thế nào. Nhưng nếu hắn không biết, chắc chắn sẽ bị hoài nghi.
Hắn nhận nhưng nhất thời vẫn im lặng, ngẫm nghĩ xem nên dùng thế nào.
Văn Minh Ngọc lại hiểu lầm, lại tiếp tục muốn làm anh trai: “Tớ sấy cho cậu nhá?”
Cái này vừa lúc giải quyết được vấn đề, Mục Trạm gật gật đầu.
Bởi vì cảm thấy Mục Trạm không thích quay lưng với người khác nên cậu liền đứng ở bên cạnh giúp hắn sấy.
Tóc đen mát mẻ nắm trong lòng bàn tay, gió nóng bên trên chậm rãi thổi qua. Gió không quá to nên rất thoải mái, tóc rất nhanh khô, thậm chí còn khiến người ta buồn ngủ.
Mục Trạm nhắm mắt lại, rồi lập tức cảnh giác trợn lên, cố gắng giữ cho mình thanh tỉnh, tùy ý ngủ như vậy rất dễ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy hắn như vậy, Văn Minh Ngọc càng cảm thấy hắn giống như một con mèo nheo mắt ngủ gà ngủ gật, cậu không nhịn được cười, thì thào nói: "Sắp khô rồi, cậu cứ ngủ đi."
Mục Trạm xị mặt, ngữ khí dỗ dành trẻ nhỏ đó làm hắn cực kỳ mất tự nhiên, lãnh ngạnh nói: “Ta không buồn ngủ.”
Văn Minh Ngọc nói: "Nhưng tớ buồn ngủ rồi."
Vừa sấy vừa nghịch mái tóc kia một hồi, đến khi sấy xong mới dừng lại, cậu còn dắt Mục Trạm ra bồn rửa mặt ngoài ban công đánh răng rồi mới quay lại.
“Cậu muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?"
Văn Minh Ngọc hỏi hắn.
Mục Trạm lại vô thức nhìn về phía chỉ có tấm ván gỗ lên giường.
Văn Minh Ngọc quyết đoán lắc đầu, “Không được.”
Mục Trạm suy tư một chút, kiên định nói: “Bên ngoài.”
Xuống giường rất tiện, lúc nào cũng có thể rời đi.
Văn Minh Ngọc không có ý kiến, bảo hắn nằm xuống, cậu đi tắt đèn, sau đó nương ánh trăng nhìn mờ mờ rồi chậm rì rì bò lên trên giường, cậu bước qua người Mục Trạm vào bên trong, nhấc một góc chăn lên rồi chui nhanh vào.
Đây là một thị trấn nhỏ ở phía Nam, mùa đông không có tuyết rơi, nhiệt độ cũng không xuống dưới 0 cho nên chẳng có lò sưởi, mỗi khi trời trở lạnh thì lạnh thấu xương, lần nào chui vào chăn, Văn Minh Ngọc cũng đều run rẩy, tận khi ấm lên mới ngừng.
Không phải là không có cách, thời đại này có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao, nhưng đều cần tốn tiền, viện phúc lợi này không lớn lại có nhiều trẻ em như vậy, số tiền này chẳng hề dễ kiếm. Họ sử dụng bình nước nóng điện thô sơ nhất, kích thước nhỏ nhưng cũng rất ấm, hơn nữa đã được nâng cao độ an toàn, quan trọng nhất vẫn là rẻ, dù sao thì thứ đồ cổ đã bị đào thải này vốn chỉ có những nơi xa xôi hẻo lánh mới dùng.
Văn Minh Ngọc nhét một túi chườm nước nóng vào giữa hai người họ, rồi ấn tay Mục Trạm lên đó.
Bởi vì túi chườm nóng khá nhỏ nên những chỗ khác vẫn lạnh. Trước kia cậu phải chờ nó ấm lên, nhưng giờ trong ổ chăn đã có hai người, ấm rất nhanh.
Văn Minh Ngọc thoải mái nheo mắt, không khỏi nói: "Có cậu ở cùng thật tốt, chỉ lát là sẽ ấm liền."
Có cậu thật tốt.
Nghe vậy, Mục Trạm không khỏi sững sờ…..có mặt hắn, còn có ai cảm thấy tốt chứ?
Bàn tay được đặt lên trên một thứ gì đó mềm mịn. Có vẻ như trong đó có nước, lúc ấn vào còn hơi động. Nó mềm và ấm áp không thể tả, có lẽ là thứ giống như lò sưởi tay trong cung.
Mục Trạm suy tư, cũng không khống chế được mà hơi hoảng thần.
Ánh trăng mờ ảo và ánh sáng đèn đường hắt vào qua cửa kính ban công, tạo thành một mảng sáng tối trên mặt đất, bị bóng của lan can ở giữa cắt ngang.
Mục Trạm có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt Văn Minh Ngọc qua ánh sáng yếu ớt đó, đôi mắt sáng ngời, giờ đang thấy ấm áp mà hơi hơi nheo lại, giống như nhóc mèo trắng mà trước kia hắn đã trông thấy trong điện của quý phi, mùa đông nó luôn nằm co trên thảm, cũng vì có địa long ấm áp mà vẻ mặt nó cũng nheo mắt hưởng thụ, cái đuôi nhếch lên, chậm rì rì lay động, làm ánh mắt người khác vô thức đi theo, muốn sờ sờ.
Hắn không thích quý phi kia, cũng không thể nói là thích con mèo, quý phi rất quý nó, gần như không cho ai động vào. Nhưng lúc này không hiểu sao hắn lại nhớ tới.
Bởi vì chưa đến giờ đi ngủ nên bên ngoài vẫn có mấy đứa trẻ chạy quanh hành lang, cười nói ồn ào sôi nổi, trái ngược hoàn toàn với sự im lặng trong phòng, giống như một cánh cửa ngăn cách hai thế giới.
"Không ngủ được sao?"
Văn Minh Ngọc thấy hắn vẫn luôn mở to mắt, lại rất im lặng, không nhịn được hỏi một câu, bàn tay đặt trên túi chườm nóng cũng nhéo ngón tay hắn.
Tay Mục Trạm run rẩy co rút lại, thân thể cũng vô thức lui về phía sau.
Văn Minh Ngọc vội vàng tóm tay hắn ngăn lại, nói: “Đừng lộn xộn, sẽ ngã đó.”
Quả thực, lưng của Mục Trạm đã dừng ở mép giường, hắn sắp lăn xuống rồi. Đây là giường đơn mà trẻ con ngủ, một người ngủ thì không sao, nhưng hai người thì đúng là chen chúc.
Mục Trạm cứng ngắc dừng lại, sau đó rút tay về, lạnh lùng nói: "Ta không nhúc nhích."
Văn Minh Ngọc thấy hắn thật sự không nhúc nhích rồi mới vươn đầu ngón tay chọc nhẹ, nói: "Ngủ đi, đừng lăn lộn nữa."
Mục Trạm biết nếu hắn không lại gần, Văn Minh Ngọc chắc chắn sẽ kéo hắn, liền chủ động dịch vào trong một chút. Khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.
“Gần chút nữa đi.”
Mục Trạm mím chặt môi, trong lòng cảm thấy khó chịu khó tả, đầu ngón tay vừa chạm vào cũng ngứa ngáy, không khỏi cong lên.
Hắn lạnh mặt, lại tiến gần thêm một chút, sau đó nhắm mắt lại, không tiếng động biểu đạt mình muốn ngủ, không muốn nói chuyện.
Văn Minh Ngọc cũng không nói nữa.
Sau khoảng nửa giờ, bên ngoài đã yên tĩnh, Văn Minh Ngọc thấy Mục Trạm dường như đã ngủ, nhìn một hồi liền cẩn thận vén một góc chăn bông lên rồi lặng lẽ đứng dậy, chân nhẹ nhàng bước lên chăn bông, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, còn nhìn chằm chằm dưới chân, cố gắng cẩn thận không giẫm lên Mục Trạm.
Cậu chống lên mép giường rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, chạy đi lấy gì đó, lại chậm rãi trở về, sau đó ghé vào bên giường, nghiêm túc nhìn Mục Trạm, vươn tay nhấc chăn bông lên một chút.
Mục Trạm nhắm mắt lại, nhưng thật ra không có ngủ. Ở một nơi xa lạ như vậy, hắn không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, vì vậy hắn nghe rất rõ động tác lén lút của Văn Minh Ngọc. Bàn tay Mục Trạm dưới chăn bông nắm chặt thành nắm đấm, hắn rất cảnh giác, sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào, nếu Văn Minh Ngọc muốn làm hại mình.
Hắn đã quan sát tay chân của Văn Minh Ngọc, đều mềm mụp, hẳn là chưa từng học qua lớp võ thuật nào, hắn cũng biết một số điểm yếu trên cơ thể người nên hắn chẳng hề lo mình không thể đánh thắng Văn Minh Ngọc. Đó cũng là lý do vì sao hắn dám đi tắm và ngủ cùng cậu.
Hắn cảnh giác, rồi cảm giác được một bàn tay đang xốc lên chăn, cực kỳ chậm xắn tay áo ngủ của hắn rồi thoa thuốc lên miệng vết thương, thuốc mát lạnh, giảm bớt đau đớn.
Mục Trạm không khỏi sửng sốt.
Nửa đêm lén lút như vậy chỉ để thoa thuốc cho hắn sao?
Văn Minh Ngọc thoa thuốc cho hắn xong rồi kéo tay áo ngủ xuống, đắp chăn cho hắn, lại còn cẩn thận ghém chăn xong mới xoay người đi cất thuốc, sau đó đến ban công rửa tay, rồi vừa ngáp, vừa run run quay về trong ổ chăn.
Vì thế nên cậu nằm xuống không bao lâu thì lăn ra ngủ.
Mà lúc này, Mục Trạm lại mở mắt, hắn im lặng nhìn cậu, nhìn thật lâu, rồi lại nằm thẳng nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh đầu, thực an tĩnh, nhưng gần như nửa đêm hắn mới ngủ. Hoàn cảnh lạ lẫm làm hắn bất an là một chuyện, nhưng trước kia ở trong hoàng cung, hắn cũng khó có thể đi vào giấc ngủ, bởi vì không biết khi nào sẽ lại có kẻ tới tìm hắn gây phiền toái.
Sáng hôm sau, bảy giờ, chuông báo thức vang lên.
Mục Trạm đột nhiên bị đánh thức, mở mắt ra, hắn hoảng sợ vì tiếng động đột ngột, vô thức muốn tìm một chỗ trốn chờ cơ hội tấn công. Nhưng trước khi có thể cử động, hắn đã cảm thấy mình bị ôm, hay nói chính xác hơn là bị cuốn lấy.
Tư thế ngủ của Văn Minh Ngọc không được tốt lắm, cậu vô thức dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Mục Trạm như một con bạch tuộc.
Bị tiếng chuông đánh thức, cậu ngơ ngác nheo mắt, theo thói quen thường ngày đứng dậy, gấp chăn bông, chuẩn bị xuống giường…....?
Khi tay chạm vào bụng của Mục Trạm mà không phải ga giường, cậu mới nhớ ra hôm qua mình đã nhặt được một con mèo…..à không, là một em trai.
Cậu mở to hai mắt, rốt cục tỉnh táo lại một chút, giơ tay che miệng ngáp một cái, khóe mắt có chút lệ, khuôn mặt ửng hồng vừa mới ngủ dậy, mái tóc ngắn ngủi tán loạn, nhìn rất dễ thương.
Mục Trạm cũng sững sờ, quên cả đáp lại.
Văn Minh Ngọc dắt tay Mục Trạm, cúi đầu tìm giày, sau đó dẫn em trai đi đánh răng rửa mặt.
Thay quần áo xong, Văn Minh Ngọc nói mình sẽ đi lấy bữa sáng, bảo hắn ngoan ngoãn chờ mình về, có người gõ cửa cũng đừng mở.
Bữa sáng chỉ có dịch dinh dưỡng, tất cả đám nhỏ sẽ ngồi ăn cùng nhau, giáo viên sẽ kiểm tra xem mọi người có chịu ngoan ngoãn ăn không, không thể lãng phí. Bởi vì mùi vị của dịch dinh dưỡng rất nhạt nhẽo, không ngon, đa phần trẻ em đều không thích. Các loại dịch dinh dưỡng cao cấp sẽ chứa nhiều chất dinh dưỡng hơn và có nhiều hương vị hơn, tuy nhiên giá cả cũng đắt gấp mấy lần loại thông thường, viện phúc lợi rất lâu mới cung ứng một lần, thường là trong các dịp lễ hội.
Văn Minh Ngọc luôn là bạn nhỏ ngoan ngoãn chủ động dùng bữa đầu tiên. Không chỉ có vậy, cậu còn biết quan tâm xem giáo viên có lạnh hay không, có mệt hay không, lại còn tung ta tung tăng làm việc giúp giáo viên, bề ngoài trắng nõn đáng yêu, tươi cười ngọt ngào, chẳng có giáo viên nào không thích cậu.
Vì vậy, khi cậu đề xuất mang dịch dinh dưỡng về phòng rồi ăn, giáo viên đều tin tưởng đồng ý. Các giáo viên đều biết cậu vừa bị gia đình nhận nuôi trả về, chắc hẳn tâm trạng rất tệ nên không khỏi xót xa. Giáo viên phụ trách phát dịch dinh dưỡng còn cho cậu một cái kẹo để ăn sau khi uống dịch dinh dưỡng nữa.
Văn Minh Ngọc cảm ơn giáo viên xong vội chạy về ký túc, cậu sợ Mục Trạm sẽ nhân lúc cậu không ở đó mà đi mất.
May mà hắn vẫn ở đó. Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra rồi chia cho hắn dịch dinh dưỡng.
Dịch dinh dưỡng được đóng gói trong hộp nhỏ, giống như hộp sữa, bao bì cũng rất đơn giản.
Văn Minh Ngọc cắm ống hút vào rồi uống trước một ngụm lớn, quai hàm phồng lên, sau đó nuốt vào, làm anh trai thì phải nêu gương tốt, sau đó cậu nhét vào tay Mục Trạm rồi nói: “Chúng ta mỗi người một nửa, giáo viên còn cho tớ một cái kẹo, uống xong sẽ cho cậu, đừng kén ăn nha.”
Nhìn thấy Văn Minh Ngọc nhấp một ngụm, Mục Trạm cảm thấy an tâm hơn chút, hắn cũng uống thử một ngụm, lập tức nhíu mày.
Mùi vị không thể nói là ngon hay không, nhưng rất khó tả..… Dù sao thì sau khi uống ngụm đầu tiên, hắn thực sự không muốn uống tiếp ngụm thứ hai.
Nhưng đây là bữa sáng, không thể không ăn. Vì vậy, Mục Trạm uống thêm hai ngụm rồi đưa lại cho Văn Minh Ngọc, hắn thầm nghĩ thứ nước quái quỷ này thật kỳ diệu, uống hết có nửa hộp nhỏ nhưng đã không cảm thấy đói nữa.
Văn Minh Ngọc không để tâm, cậu tiếp tục ngậm lấy ống hút uống tiếp, còn bóc kẹo ra nhét vào miệng Mục Trạm, sờ sờ đầu hắn, khích lệ nói: “Mộc Mộc thật ngoan.”
Mục Trạm đột nhiên thay đổi sắc mặt và lùi lại. Cậu ta nghĩ hắn là một đứa trẻ ba tuổi sao?
Văn Minh Ngọc dẩu miệng, ăn xong liền không cho sờ, đúng là tính cách của mèo mà. Nhưng chả lẽ lúc cho mèo ăn nó cũng không cho sờ sao? Mà khoan, lúc Mộc Mộc uống dịch dinh dưỡng, mình cũng có sờ đâu nha.
Văn Minh Ngọc quyết định lần sau sẽ thử xem.
Sau khi uống dịch dinh dưỡng xong, Văn Minh Ngọc định ném hộp đi, nhưng lại phát hiện Mục Trạm đang nhìn thẳng vào mình, hay nói đúng hơn là chiếc hộp trong tay mình. Cậu nghiêng đầu, bối rối hỏi: "Cậu muốn cái này à?"
Mục Trạm gật đầu, cậu liền đưa qua. Mục Trạm lật lật quan sát chất liệu hộp, động tác cùng thần thái nghiêm túc kia trong mắt Văn Minh Ngọc lại như đứa bé đang coi cái hộp là đồ chơi để chơi.
Văn Minh Ngọc nhìn một lát, sau đó lấy bài tập nghỉ đông ra đặt lên bàn.
Đúng đó, vừa lúc cậu đang nghỉ đông nên có rất nhiều thời gian chăm sóc em trai này, không thể để em ấy bị cha mẹ ngược đãi nữa.
Mục Trạm nhìn hộp một hồi rồi mở nó ra, một hai giọt dịch dinh dưỡng còn sót lại dính lên tay hắn. Văn Minh Ngọc nhìn thấy mà cười trộm, sắc mặt Mục Trạm thay đổi, cậu lập tức nín cười, nhưng bả vai cứ run run.
Mục Trạm lạnh lùng đi rửa tay, có vẻ hơi khó chịu với sự ngu ngốc vừa rồi của mình nên hắn còn quay lại ném cái hộp đi.
“Cậu không chơi nữa sao?”
“Ta không phải chơi.”
Mục Trạm nghiêm túc phản bác, nhưng vẻ mặt Văn Minh Ngọc lại hơi khó hiểu, cậu thực sự không nghĩ ra hành động mở hộp vừa rồi có thể là gì khác hơn là chơi đùa. Trẻ con tò mò tháo dỡ đồ vật là điều bình thường. Mọi người đều đã từng như vậy từ khi mới một tuổi.
Mục Trạm không muốn Văn Minh Ngọc biết mình chưa bao giờ nhìn thấy hộp carton, vì vậy hắn im lặng không nói gì.
Văn Minh Ngọc cho rằng hắn giận dỗi, liền mang hết đồ chơi của mình ra cho hắn chơi, có khối Rubik, cửu liên hoàn, xếp hình. Những món đồ chơi này đều có ở sân chơi chung, nhưng nếu là của riêng một đứa trẻ nào đó thì đa phần đều là phần thưởng khi thi có thành tích tốt hoặc là chơi trò chơi thắng được khen thưởng trong Tết thiếu nhi.
Mục Trạm thất thần chơi một chút, sau đó vô thức chú ý tới Văn Minh Ngọc, nhìn chằm chằm cậu làm bài tập nghỉ đông.
Văn Minh Ngọc thấy hắn chú ý liền dứt khoát chủ động làm thầy giáo nhỏ luôn. Mục Trạm rất thông minh, gần như dạy một lần là biết, làm Văn Minh Ngọc rất có cảm giác thành tựu. Dạy được hai giờ thì Văn Minh Ngọc khát nước nên ra hành lang lấy nước uống.
Gió thổi qua sách bài tập nhấc lên nửa trang, bên trên có đề mục viết —— lịch sử của cuộc cải cách được thực hiện bởi Hoàng đế Mục Trạm cùng Hoàng hậu……
Vừa lộ ra vài chữ thì gió nhỏ dần, trang giấy lại rơi xuống, che khuất nội dung phía sau. Thời đại ngày nay, học sinh tiểu học đã bắt đầu học lịch sử, cũng không khó, chỉ cần dạy trước một số kiến thức cơ bản, nhất là những sự kiện quan trọng có vai trò quan trọng đối với sự phát triển lịch sử, có ý nghĩa xuyên thời đại là được.
Mục Trạm làm vài đề Toán, Văn Minh Ngọc cũng đã trở lại, nên hắn cũng chẳng xem đề mục kia nữa.
Cốc nước là loại cốc mập mập dành cho trẻ em, nắp là loại nắp thủy tinh trong suốt hình bầu dục, khi ấn vào sẽ bật ống hút ra, có thể hút hút nước. Còn có quai dài treo hai bên cốc, khi đi học đội nón màu vàng nhỏ, sau lưng đeo cốc nước, nhìn rất dễ thương và năng động.
Văn Minh Ngọc hào phóng đưa cốc nước của mình cho Mục Trạm, hoàn toàn coi hắn như em trai của mình. Mục Trạm liếc nhìn vết nước trên miệng ống hút, hơi nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn cầm ống hút uống cạn.
Giữa trưa, Văn Minh Ngọc lại đi lấy dịch dinh dưỡng rồi bỏ vào trong túi, trên đường lại có chút chuyện ngoài ý muốn, cậu bị nhóm nhỏ chuyên bài xích người khác kia chặn lại, cười nhạo cậu bị trả về, là đứa trẻ không ai cần.
Văn Minh Ngọc không muốn để ý, nhưng những đứa trẻ đó đã chặn đường cậu. Cậu không khỏi mím môi, vẻ mặt lạnh lùng. Cậu không muốn gây rắc rối, cũng không muốn giáo viên lo nghĩ rồi lại phải lãng phí thời gian xử lý chuyện này cho cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải ngây ngốc chịu đựng mọi thứ.
Đang định chống trả thì bỗng từ đâu có một hòn đá bay vụt trúng đứa nhóc cầm đầu. Nó hét lên đau đớn và giận dữ nhìn xung quanh, "Ai đánh tao?"
Nhưng vẻ mặt mọi người đều mờ mịt, tay Văn Minh Ngọc cũng trống trơn.
Lúc này, lại có một viên đá khác rơi vào cánh tay của nó.
"Hình như là từ trên trời rơi xuống!"
"Làm sao mà một viên đá lại từ trên trời rơi xuống được?"
"... Chẳng lẽ là ma?"
Những lời này vừa nói ra, mấy đứa nhỏ đều sợ hãi, nhất thời đều quên cả cười nhạo bắt nạt Văn Minh Ngọc, quay đầu bỏ chạy.
Văn Minh Ngọc lại cảm thấy không phải ma, cậu ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên phát hiện trên hành lang tường ngoài lan can có một cái đầu nhỏ, sau khi nhìn thấy cậu liền xoay người đi luôn, hệt như một con mèo cao ngạo.
Văn Minh Ngọc không khỏi mỉm cười.
Vừa rồi quả thật là Mục Trạm hỗ trợ. Hắn ở trong phòng, quan sát khắp nơi, nghĩ xem làm sao mới có thể trở về. Nhưng tới nơi này là đột nhiên tới, lỗ chó cũng không thấy đâu nữa, chẳng lẽ chỉ có thể chờ sao?
Vừa nghĩ tới đây, ngoài cửa sổ đã có động tĩnh gì đó, dường như còn có cả giọng nói của Văn Minh Ngọc.
Hắn do dự một chút, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vì hơi lùn nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng đứng đến lan can, cố gắng nhón chân nhìn xuống dưới lầu, sau đó liền thấy mấy đứa trẻ đang bao vây một mình Văn Minh Ngọc, nhìn rất là yếu ớt đáng thương.
Mục Trạm không khỏi nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng có chút không vui.
Vì thế, hắn mấy hòn đá nhỏ hôm qua nhặt về đề phòng ra, lúc này đúng lúc phát huy công dụng. Hắn đứng trên tầng ba, khoảng cách này muốn ném trúng một người, với hắn quả thực rất dễ dàng, dù sao hắn cũng đã có kinh nghiệm đối kháng với vài vị hoàng huynh.
Quả nhiên chỉ lát sau, mấy đứa nhóc miệng cọp gan thỏ kia đã bị hắn đuổi đi, so với những tên hoàng huynh của hắn thì quá vô dụng. Nhưng những tên hoàng huynh kia cũng chẳng phải quá thông minh, chúng đều không nhìn ra, cái gọi là phụ hoàng sủng ái chẳng qua cũng chỉ là một chút rủ lòng thương, lúc nào cũng có thể thu hồi, thế mà chúng còn tranh đến vỡ đầu chảy máu.
Hắn bước vào phòng, một lúc sau Văn Minh Ngọc cũng lên lầu, khi chạy lên, chiếc hộp trong túi còn đang rung rinh, đặc biệt bắt mắt.
Hai mắt cậu tỏa sáng nhìn Mục Trạm, rồi ôm chặt hắn, “Vừa rồi là cậu làm phải không? Thật lợi hại! Doạ họ chạy hết rồi, cậu đã giúp tớ một việc lớn nha.”
Mục Trạm bị ôm đến mức cả người không được tự nhiên, muốn tránh thoát ra nhưng Văn Minh Ngọc ôm rất chặt, còn ha ha cười nói nhìn bọn họ chạy trốn buồn cười lắm, hắn cũng nên nhìn xem.
Hơi thở nóng bỏng lướt qua bên tai Mục Trạm, nóng bừng, ngứa ngáy, càng thêm khó chịu.
Hắn tránh tránh, nhịn không được lạnh giọng nói: “Chuyện này không là gì cả. Nên ăn cơm rồi.”
Bấy giờ Văn Minh Ngọc mới nhớ ra, “Đúng nga, chắc chắn là cậu đói bụng rồi, mau uống đi.”
Cậu lập tức lấy hộp ra, mở gói ống hút, chọc vào hộp, rồi đưa tới tận miệng Mục Trạm. Mục Trạm không há miệng mà dùng hai tay cầm chiếc hộp rồi mới uống.
Giống như lúc sáng, hai người dùng chung một hộp dịch dinh dưỡng.
Đến tối, họ cũng đi tắm và ngủ cùng nhau.
Mục Trạm ngủ ở bên ngoài, mặt hướng bên trong giường. Còn Văn Minh Ngọc thì vì trở mình nên cậu ngủ quay lưng về phía Mục Trạm.
Nương ánh trăng, Mục Trạm vẫn có thể thấy bóng dáng mơ hồ của Văn Minh Ngọc, tóc ngắn đen nhánh mềm mại, đuôi tóc nhếch lên sau gáy trắng nõn, chẳng hiểu sao lại hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Mục Trạm nhìn chằm chằm nhìn một hồi, nhịn không được duỗi tay cẩn thận chạm vào đuôi tóc cậu, ngón tay còn nhẹ nhàng nhéo một cái.
Mái tóc mềm mại y như hắn tưởng tượng, còn vương chút ngọt ngào.
Nhìn hồi lâu, Mục Trạm bừng tỉnh, lúc nhận ra mình đang làm gì, hắn vội vàng rút tay về như bị điện giật. Hắn cảm thấy vừa rồi mình rất lạ, cả người như choáng váng.
Mục Trạm cuộn người, lại trở nên cảnh giác đề phòng.
Văn Minh Ngọc cảm thấy sau gáy ngứa ngáy, hơi nghi ngờ nhìn lại, không ngờ lại phát hiện trên đầu Mục Trạm có hai cái sừng nhỏ, màu nâu, giống như cành cây.
Đó là….sừng hươu sika à?
Văn Minh Ngọc bất giác nhớ ra một số thói quen của hươu sika, tính tình lanh lợi, hành động nhanh nhẹn, tính quần cư không mạnh, thường sống một mình, rụt rè và nhút nhát.
Hình như rất giống Mộc Mộc.
Văn Minh Ngọc chợt nhận ra, Mộc Mộc cũng có hình thái thứ hai, hơn nữa còn là hươu sika, sau này rất có khả năng sẽ phân hoá thành Omega giống cậu.
Nghĩ vậy, cậu càng cảm thấy mình phải che chở Mộc Mộc mới được.