Xuân đi thu tới, đã hai mùa nóng lạnh.
Dường như chỉ trong chốc lát, hai nhóc kia đã lớn thêm chút rồi.
Trong cung thường xuyên nghe thấy đám nhóc cười đùa.
Gần như không cung nhân nào là không thích hai vị tiểu chủ tử này cả.
Cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa, dáng vẻ đáng yêu, rồi lại không hề kiêu căng ương ngạnh, cười lên còn ngọt hơn đường.
Tuy ngẫu nhiên cũng hơi nghịch ngợm, nhưng khuôn mặt siêu manh luôn dễ dàng được tha thứ.
Hơn ba tuổi, còn chưa đến tuổi đi học chính thức, trước tiên chỉ cần biết chữ và một vài cách giáo dục mầm non, vẫn còn rất nhiều thời gian chơi.
Xếp hình, cửu liên hoàn, đều là những món đồ chơi kích thích phát triển trí não, ngoài ra Ớt Cay Nhỏ còn rất thích thả diều, chơi ma hầu la nữa.
Có thể nói ma hầu la chính là búp bê phiên bản cổ đại, tất cả đều được làm bằng vàng, mũ đính cườm, vòng tay kẹp tóc bằng đá quý, ngọc trai, trên người còn có các cơ quan, mắt và tay chân có thể cử động, còn có thể biểu hiện nét mặt.
Lúc Văn Minh Ngọc về thì thấy Ớt Cay Nhỏ đang ôm búp bê đứng dưới hàng cây, vẻ mặt lo lắng nhìn con diều đang bị mắc trên đó.
Cung nhân đang cung kính nghiêng đầu nói gì đó, có vẻ là muốn lấy diều xuống cho nó.
Nhưng đúng lúc ấy, Ớt Cay Nhỏ động động tai, nó quay lại, còn chưa thấy Văn Minh Ngọc, chỉ nghe bước chân thôi cũng biết là cậu tới, nó kệ luôn con diều, chạy như bay tới nhào vào lòng Văn Minh Ngọc cười toe toét: “Cha, cha đã về rồi nha!”
Bánh Dẻo Nhỏ đang ở trong điện cũng nghe thấy, lập tức bước ra, nhưng ngạch cửa còn hơi cao so với nó, không thể đi nhanh được, chỉ có thể đỡ cửa bước ra rồi chạy tới chỗ Văn Minh Ngọc.
Vì đi vội nên nó vẫn còn cầm nguyên quyển sách trong tay ra ngoài. Hai bé bánh bao nhỏ, một đứa hoạt bát năng động, một đứa lại trầm lặng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Bánh Dẻo Nhỏ cũng muốn được cha bế, nhưng Ớt Cay Nhỏ đã ôm cổ Văn Minh Ngọc, còn cố dẩu mông chiếm chỗ, Bánh Dẻo Nhỏ muốn chen vào cũng khó.
Hôm nay cung nữ búi tóc hai bên cho Ớt Cay Nhỏ, còn trang trí hoa văn đáng yêu nữa. Văn Minh Ngọc nhéo nhéo tóc nó, nhắc nhở: “Không được bắt nạt anh trai.”
Ớt Cay Nhỏ bĩu môi: “Không phải anh trai, con muốn làm chị.”
Văn Minh Ngọc kéo cả Bánh Dẻo Nhỏ vào ngực, để hai đứa nhóc đối mặt nhau, dịu dang hỏi: “Sao con lại muốn làm chị?”
Ớt Cay Nhỏ đáp không chút do dự: “Bởi vì nhỏ hơn phải nghe người lớn hơn, con muốn em trai nghe lời con.”
Văn Minh Ngọc nghĩ một chút liền hỏi: “Con muốn anh trai làm gì cho con sao?”
Ớt Cay Nhỏ kiên trì sửa lại: “Là em trai.”
Văn Minh Ngọc nhìn lướt qua Bánh Dẻo Nhỏ, mặt nó có vẻ hoang mang không biết nên làm gì, lại còn hơi thương tâm vì mình không được thừa nhận là anh trai nữa.
Văn Minh Ngọc nắm tay nhỏ của nó, lại nắm tay Ớt Cay Nhỏ rồi đặt bên nhau, sau đó cậu nhìn Ớt Cay Nhỏ rồi nói: “Con muốn gì có thể nói thẳng, dù là anh trai hay em trai thì quan trọng nhất vẫn phải là Bánh Dẻo Nhỏ đồng ý mới được.”
Ớt Cay Nhỏ nhăn mi, một tay khác nắm góc áo, muốn nói lại thôi, nhưng Văn Minh Ngọc và Bánh Dẻo Nhỏ đều kiên nhẫn chờ.
Ớt Cay Nhỏ rối rắm một hồi mới nhìn thẳng anh trai mình rồi nói: “Ta muốn ngươi chơi cùng ta.”
Văn Minh Ngọc và Bánh Dẻo Nhỏ đều ngây người, có vẻ không ngờ lại là chuyện này.
Đặc biệt là Ớt Cay Nhỏ rất dễ thương, đôi mắt đen láy, khi nói giọng sữa thì có lẽ không ai có thể từ chối được.
Bánh Dẻo Nhỏ há miệng, đang muốn nói gì thì Mục Trạm tới, thân hình cao lớn đĩnh bạt đứng bên cạnh, phủ bóng xuống họ.
“Đang làm gì vậy?”
Mục Trạm bình đạm hỏi.
Ớt Cay Nhỏ nhìn thấy hắn, phản ứng hoàn toàn bất đồng khi thấy Văn Minh Ngọc, nó trốn vào ngực cha, lại còn lân lân sang chỗ Bánh Dẻo Nhỏ như muốn trốn sau anh trai mình.
Bánh Dẻo Nhỏ không nghĩ nhiều, vô thức nắm tay em gái, bảo vệ nó.
Chả hiểu sao nhìn lại giống như hai thú non gặp quái vật, nấp trong bóng tối run bần bật.
Ớt Cay Nhỏ sợ Mục Trạm là có nguyên nhân, hôm qua Văn Minh Ngọc và Mục Trạm đang bận trong chủ điện thì nó chạy tới gõ cửa quấy rầy, cung nhân cũng không ngăn được.
Sau đó, Mục Trạm đen mặt bước ra, bảo nó đi về ngủ, ngữ khí rất không kiên nhẫn.
Ớt Cay Nhỏ vốn còn đang hứng thú bừng bừng muốn chia sẻ đồ chơi với cha và phụ hoàng, thế mà lại bị mắng, nó bĩu môi để cung nữ ôm về thiên điện, đỏ mắt rồi chui vào chăn khóc, mắng hô phòng hư, không phải người tốt, không chơi với hô phòng nữa.
Lúc ấy Văn Minh Ngọc còn đang mềm nhũn vô lực, nằm ở trên giường thiu thiu ngủ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau mới biết được.
Hôm sau, Ớt Cay Nhỏ ngủ một giấc tỉnh lại, dường như đã quên chuyện tối hôm qua, tiếp tục vô ưu vô lự chơi đùa.
Mãi đến khi nhìn thấy Mục Trạm, Ớt Cay Nhỏ liền nhớ ra chuyện hô phòng mắng mình, nó quay đầu rúc vào lòng Văn Minh Ngọc, còn trốn sau anh trai, không cần hô phòng nữa.
Có người đáng sợ hơn ở đây, Ớt Cay Nhỏ lập tức đã quên chuyện biệt nữu với anh trai vừa rồi, tay nhỏ gắt gao túm tay áo anh trai không buông. Bánh Dẻo Nhỏ bằng tuổi nó, trong lòng cũng hơi sợ, nhưng giờ đang cố gắng che chở nó, thoạt nhìn rất đáng tin.
Hai đứa nhóc đều không phản ứng Mục Trạm.
Văn Minh Ngọc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, giơ tay xoa nhẹ lưng hai bánh bao trấn an một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Trạm đang nhíu mày khó hiểu, nói: “Tối qua anh mắng nó, còn đang dỗi đấy.”
Mục Trạm nhất thời không hiểu, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, “Khi đó chúng ta đang……”
Văn Minh Ngọc lập tức ho khan một tiếng ngắt lời hắn, rồi đứng đắn nói: “Anh mau dỗ nó đi. À đúng rồi, diều của nó bị mắc trên cây đó, anh lấy xuống nhé.”
Vì thế, đường đường là một hoàng đế, nhưng vẻ mặt Mục Trạm có hơi quạu bước đến dưới tàng cây, dùng cây gậy trúc có móc câu câu hai lần, rất nhẹ nhàng lấy diều xuống đưa cho Ớt Cay Nhỏ.
Đương nhiên là hắn sẽ không trèo cây rồi. Một bạo quân như Mục Trạm mà còn tự mình cầm gậy trúc lấy diều cho con cũng đã đủ khiến cung nhân trợn mắt há mồm, hắn mà trèo cây nữa khéo họ sợ tới mức bay mất hồn mất.
Ớt Cay Nhỏ nhận diều, hơi biệt nữu nói cảm ơn. Mục Trạm chơi với nó một lúc, dạy nó một ít kỹ xảo làm diều bay cao, coi như một lời xin lỗi ngầm, rất nhanh, Ớt Cay Nhỏ đã cười tươi, tha thứ chuyện phụ hoàng hung dữ với mình, lại thân cận hắn như trước.
Văn Minh Ngọc ngồi trên ghế cách đó không xa đọc sách với Bánh Dẻo Nhỏ, giải thích cho nó vài vấn đề, còn nói: “Em gái rất thích con, con có muốn chơi cùng em không?”
Bánh Dẻo Nhỏ ngoan ngoãn ngồi, nhớ tới chuyện lúc nãy, nó nghiêm túc gật đầu.
Văn Minh Ngọc xoa đầu, lại ôm nó một chút, “Bánh Dẻo Nhỏ đúng là anh trai tốt nha, tuyệt lắm.”
Bánh Dẻo Nhỏ đỏ tai, trong lòng hơi thẹn thùng, cũng thấy vui vui nữa.
Ớt Cay Nhỏ đang chơi thì cầm diều chạy đến chỗ Bánh Dẻo Nhỏ, hai mắt nó sáng lấp lánh, hưng phấn nói: “Ta sẽ thả diều rất cao rất cao, ngươi muốn xem không?”
Văn Minh Ngọc không nói gì, Bánh Dẻo Nhỏ vô thức nhìn cậu, nhớ tới hứa hẹn vừa rồi, nó gật gật đầu.
Ớt Cay Nhỏ lập tức hoan hô, rồi nắm tay Bánh Dẻo Nhỏ kéo nó cùng đi thả diều.
Hai bé bánh bao vừa chạy vừa nhảy, còn thỉnh thoảng quay đầu chỉ vào con diều đang bay để cha xem.
Văn Minh Ngọc chơi cùng chúng một lát, còn cười khen ngợi.
Mục Trạm cũng ngồi xuống bên cạnh cậu nhìn hai đứa nhóc chơi đùa.
Văn Minh Ngọc nhìn sang Mục Trạm, khoé miệng vô thức cong lên, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng. Mục Trạm nghe mà mất tự nhiên, suýt nữa còn tưởng mình đã làm việc gì ngu xuẩn, nhưng lại thấy Văn Minh Ngọc nói: “Anh giỏi ghê, vừa nãy em còn nghĩ làm sao để anh em chúng chơi cùng nhau, thế mà anh chẳng cần làm gì đã được rồi.”
Mục Trạm duỗi tay nhéo mặt cậu, “Cười anh mà còn vui vẻ vậy hả?”
Văn Minh Ngọc không sợ, nhìn mặt hắn rồi cười càng lớn hơn, sau đó mới kể lại chuyện giữa hai đứa nhóc, còn cả thái độ của Ớt Cay Nhỏ nữa, đáng yêu cực.
Mục Trạm cũng không lo hai đứa nhỏ này sẽ giận nhau, hắn nhìn ra hai nhóc long phượng thai này rất thân thiết, dù họ kệ không làm gì thì chúng cũng sẽ tự hoà giải.
Hai đứa một tĩnh một động, một an tĩnh nội liễm, một sức sống bắn ra bốn phía, tính tình vừa vặn bổ sung cho nhau. Ớt Cay Nhỏ có anh trai trông sẽ không quá nghịch, Bánh Dẻo Nhỏ có em gái chơi cùng cũng sẽ không cả ngày ru rú trong điện.
Mục Trạm duỗi tay kéo Văn Minh Ngọc vòng lòng, để cậu ngồi trên đùi mình, còn cầm tay cậu thong thả ung dung nhéo chơi, giống như đó là thứ gì cực thú vị.
Văn Minh Ngọc đã quen với những cử chỉ nhỏ nhặt này của hắn, được ôm và ngồi trong vòng tay hắn, thái độ của cậu cũng rất tự nhiên và quen thuộc, như thể họ sinh ra đã hòa hợp rồi.
Hai người cứ nói chuyện như vậy hồi lâu, ngẫu nhiên, Văn Minh Ngọc còn vô cùng tự nhiên duỗi tay lấy bánh hoa quế bỏ vào miệng.
Mục Trạm nhìn cậu ăn, bỗng nói: “Anh cũng muốn ăn.”
“Ồ.” Văn Minh Ngọc đáp lại, duỗi ra muốn lấy cho hắn một miếng, nhưng Mục Trạm đã nắm lấy cánh tay cậu đè lại trên đùi mình, không cho cậu di chuyển.
“Anh muốn ăn miếng trên tay em, có vẻ rất ngon.”
Văn Minh Ngọc: “……”
Cậu sững sờ một lúc, sau đó bất lực bật cười, đưa chiếc bánh thơm ngọt đang ăn dở vào miệng Mục Trạm, đút cho hắn rồi lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là giống nhau mà."
Mục Trạm nhai một hồi, yết hầu cuộn cuộn, nuốt xuống, phản bác lại: "Có khác, cái này ăn rất ngon."
Văn Minh Ngọc không tranh luận với hắn, nhưng giây tiếp theo, Mục Trạm hôn lên khóe miệng cậu, chứng minh lời hắn vừa nói.
Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, tai phiếm hồng, cũng không cam lòng yếu thế mà phản kích, hắn lên yết hầu hắn, nghe thấy tiếng Mục Trạm trầm thấp rên lên trên đỉnh đầu mới vừa lòng thối lui.
Nhưng sau đó Mục Trạm chỉ cười cười, thậm chí còn vui vẻ nói: “Em đã không ngượng ngùng như trước nữa rồi.”
Văn Minh Ngọc nhất thời không hiểu, sau đó cậu nhìn xung quanh, bầu trời xanh lam, cỏ cây xanh um, hoa lá toả hương…… Bỗng nhiên cậu nhận ra, đây vẫn đang ở trong sân, bên ngoài lộ thiên, cung nhân đứng cách đó không xa, mà cậu thì đang ngồi trong lòng Mục Trạm.
Văn Minh Ngọc lập tức đỏ từ mặt tới cổ, cậu cảm thấy thẹn đến mức cả người cũng đỏ lên, ứa ra nhiệt khí rồi. Đứng phắt dậy khỏi đùi Mục Trạm, nếu lúc này là thỏ tai cụp bộ thì chắc cậu đã dựng lông thành quả bóng rồi.
Mục Trạm không ngăn cậu, còn cười tủm tỉm ra vẻ đáng tiếc thở dài, “Sớm biết thế anh chẳng nói nữa.”
Văn Minh Ngọc tức đến nghiến răng, sao cậu không biết hắn cố ý chứ.
Văn Minh Ngọc rất muốn trả thù, nhưng lại cảm thấy dù làm gì thì Mục Trạm cũng vẫn trêu ngược lại mình thôi, vì thế dứt khoát mặc kệ hắn ngồi đó.
Văn Minh Ngọc chạy tới chơi với hai bánh bao nhỏ, một ánh mắt nóng rực luôn dõi theo cậu, nhưng cậu làm lơ.
Chơi mệt rồi cậu mới dẫn hai đứa nhỏ đi ăn uống nghỉ ngơi.
“Anh trai nói sau này sẽ chơi cùng con, con phải nói gì?”
Ớt Cay Nhỏ rất vui, nó thẳng thắn cầm tay Bánh Dẻo Nhỏ, cười rạng rỡ nói, “Cảm ơn anh trai!”
Văn Minh Ngọc gật đầu, tiếp tục dạy dỗ, “Sau này có chuyện gì phải nói ra, không được tuỳ tiện giận dỗi với anh trai, anh trai cũng phải vậy, được không?”
“Được ạ ~”
Hai cái bánh bao nhỏ cùng nhau gật đầu, nãi thanh nãi khí đáp.
Sau đó Bánh Dẻo Nhỏ liền ngồi lên ghế đọc sách, Ớt Cay Nhỏ tung ta tung tăng chạy tới, tay mập chống lên bên cạnh ghế dựa, cố sức bò lên trên, chân ngắn nhỏ còn vung vẩy trong không khí.
Bánh Dẻo Nhỏ thấy vậy liền thuận tay kéo nó lên.
Ớt Cay Nhỏ bò được lên rồi liền chớp chớp mắt nói: “Anh trai, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi.”
Có đôi khi, Bánh Dẻo Nhỏ sẽ đáp ứng ra ngoài chơi cùng nó, nhưng có khi lại tóm tay em gái bảo nó đọc sách cùng mình. Ớt Cay Nhỏ học được mấy chữ đã ngáp, nhưng khi anh trai đọc đến đoạn nó cảm thấy hứng thú thì nó sẽ kích động ríu rít hỏi rất nhiều vấn đề. Hai đứa ở chung thật sự hài hòa.
Văn Minh Ngọc làm Hàn Lâm biên tu, mỗi ngày đều đi làm nên càng lúc cậu càng quen thuộc với sự vụ trong triều, lại thường xuyên giao tiếp với các trọng thần, tích góp không ít kinh nghiệm, nhân mạch cũng mở rộng không ít. Các trọng thần cũng thấy được năng lực của cậu, có đôi khi thậm chí còn quên mất cậu là Hoàng Hậu, nghĩ xem nên mượn sức cậu thế nào.
Ba người bạn đỗ tiến sĩ cùng khoá với cậu cũng đều không giống người thường. Nghe thì có vẻ phụ nữ và trẻ em sẽ không có ưu thế, nhưng Sở Xu Lệ vì muốn chứng minh bản thân nên rất là nỗ lực, không hề tụt hậu so vói người khác. Còn Vệ Thần, bản thân cậu ta vốn chính là người nhiệt tình học tập lại luôn hướng về phía trước, cho nên, dù có gặp phải trắc trở suy sụp, nhưng họ đều dùng năng lực của bản thân trổ hết tài năng, được người chú ý.
Những người khác không thể không thừa nhận, họ đều cực kỳ xuất sắc.
Ngay cả sau đó khi Mục Trạm hạ chỉ thăng chức cho họ thành Hàn Lâm học sĩ, tuy trong triều có người phản đối, nhưng cũng có cả người ủng hộ.
Học sĩ có thể tham dự cơ mật, quyền lực cũng lớn hơn, có một phần quyền lực của thừa tướng, là tâm phúc của hoàng đế.
Mục Trạm đề bạt Văn Minh Ngọc lên chức này không phải tuỳ tâm, mà do Văn Minh Ngọc thực sự có năng lực. So với những lão bánh quẩy đã thành tinh trên quan trường, có thể họ sẽ hơi non nớt, nhưng họ là do một tay Mục Trạm đề bạt, bối cảnh sạch sẽ, cũng có những quan điểm độc đáo trong quá trình cải cách.
Văn Minh Ngọc muốn cải cách, muốn quốc gia ngày càng phồn vinh, Mục Trạm cũng không phải người bảo thủ không chịu thay đổi, bằng chứng chính là hắn đã cho phép nữ tử tham gia khoa cử. Giữa quân thần có mục tiêu giống nhau, đương nhiên sẽ càng làm càng tốt.
Kể từ đó, Văn Minh Ngọc bận lu bù, thường xuyên thảo luận với đám Vệ Thần, thậm chí còn chủ động tăng ca.
Có lúc Mục Trạm về Thái Cực Điện rồi mà Văn Minh Ngọc vẫn đang mải mê làm việc.
Mục Trạm không thể không qua đó tham dự thảo luận, sau đó bắt họ phải tan làm về nhà nghỉ ngơi.
Mục Trạm hiểu nhiệt tình cùng hoài bão cải cách của họ, nhưng hắn không muốn Văn Minh Ngọc bận rộn tới mức đó, trong lòng hơi hối hận.
Nhưng khi Văn Minh Ngọc thảo luận về dự thảo cải cách với hắn, mắt cậu như những ngôi sao sáng chói, vẻ mặt tràn đầy đam mê, như thể toàn thân phát sáng.
Mục Trạm không nói nên lời.
Đến ngày nghỉ mà Văn Minh Ngọc còn chưa làm việc xong, vẫn đang vùi đầu tăng ca, thậm chí còn bận rộn hơn cả hoàng đế.
Mục Trạm bước vào cửa điện, thấy cậu vẫn đang múa bút thành văn, thậm chí còn không phát hiện hắn đến, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại, xoay người đi ra ngoài, đến thiên điện nói gì đó với hai nhóc bánh bao.
Không bao lâu, Ớt Cay Nhỏ và Bánh Dẻo Nhỏ liền lộc cộc chạy tới, trong tay còn cầm đồ vật, bước qua ngạch cửa, lay lay chân bàn, thật cẩn thận đặt đồ lên.
Văn Minh Ngọc đang suy nghĩ, trong lúc vô tình ngước mắt lên, cậu phát hiện cạnh bàn đột nhiên xuất hiện một bông hoa nhỏ, như thể chiếc bàn nở hoa vậy.
Nhưng rất nhanh đã thấy một bàn tay nhỏ mũm mĩm lén lút sắp xếp lại hoa cho chỉnh tề để cậu xem.
Văn Minh Ngọc sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười, cậu duỗi tay nhẹ chọt bàn tay mập kia, lập tức như ấn trúng chốt mở, một tiếng cười non nớt thanh thúy vang lên dưới bàn, tay nhỏ cũng giống như đóa hoa, ngón tay mở ra nở rộ.
“Các con đang làm gì vậy?”
Văn Minh Ngọc chống cằm, buồn cười hỏi.
Hai cái đầu nhỏ liền cùng nhau ló ra, Bánh Dẻo Nhỏ đưa đến một tờ giấy, khuôn mặt nhỏ banh chặt, rồi lại lộ vẻ chờ mong rất rõ ràng, “Con và em gái vẽ một bức họa.”
Văn Minh Ngọc cầm lên xem, thấy trên bức hoạ chính là bốn người, tuy phong cách hơi trừu tượng chút, nhưng vẫn là có thể phân biệt được, là cậu cùng Mục Trạm, còn có hai bánh bao nhỏ, một nhà bốn người họ.
“Cha ơi, con vẽ có đẹp không?” Ớt Cay Nhỏ gấp gáp hỏi, vẻ mặt tràn đầy chờ khích lệ.
Dù mặt người trong tranh to hơn cái chậu, chân thì ngắn như chó corgi nhưng Văn Minh Ngọc vẫn không chút do dự gật đầu, đưa tay xoa đầu hai bạn nhỏ và khen: “Tốt lắm, rất đẹp.”
Hai bánh bao nhỏ lập tức tươi cười, còn hơi ngượng ngùng.
Ớt Cay Nhỏ lại chỉ chỉ bông hoa trên bàn như sợ quên, “Con còn hái những bông hoa đẹp nhất tặng cha đó. Bông màu vàng là con và anh cùng hái, cha thích không?”
Văn Minh Ngọc cười đáp: “Rất thích.”
“…..Vậy, con có thể đưa ra một yêu cầu không?” Ớt Cay Nhỏ nắm tay mập, trộm nhìn Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Đương nhiên, con muốn cái gì?"
Ớt Cay Nhỏ vội đáp: “Vậy cha làm việc xong thì chơi cùng bọn con nhé.”
Bánh Dẻo Nhỏ cũng gật đầu, “Con cũng muốn nghe cha kể chuyện.”
Văn Minh Ngọc nghe xong, lập tức áy náy, cảm thấy mình không quan tâm chúng rồi, lập tức ném công việc xuống, nói: “Giờ cha xong rồi, cha đi chơi cùng các con.”
Ớt Cay Nhỏ lập tức vui mừng nhảy dựng lên, còn Bánh Dẻo Nhỏ thì kiềm chế hơn chút, nhưng vẻ mặt nó vẫn hiện lên một tia vui mừng không giấu được.
Cậu dẫn hai bánh bao đi ra ngoài, không lâu sau, Mục Trạm cũng lại đây, biến thành cả gia đình cùng chơi, không khí rất tốt.
Triệu Đức Toàn ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Sao ông lại cảm giác như hành vi này của Thánh Thượng thật giống phi tần hậu cung tranh sủng, cố ý dùng trẻ con để hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng chứ? Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu quả thực như đã đổi chỗ cho nhau rồi.
Triệu Đức Toàn giật mình, vội vàng ném bay ý tưởng đáng sợ này ra khỏi đầu.
Mục Trạm hoàn toàn không biết hình tượng của hắn đã bị huỷ hoại hoàn toàn, đây sao gọi là bạo quân nữa, chắc chắn là hôn quân rồi, giờ lại còn tranh sủng như phi tần.
Nhưng dù Mục Trạm biết thì cũng kệ, hắn vốn đâu quan tâm kẻ khác nghĩ gì. Chúng nghĩ gì sao mà quan trọng bằng Văn Minh Ngọc đối với hắn được.
Trong điện chỉ có một nhà bốn người bọn họ.
Bánh Dẻo Nhỏ biến thành rồng con, thân ú đô đô, sừng rồng nho nhỏ, phía sau còn có cánh, nó chậm rãi đập đập cánh bay lên.
Ớt Cay Nhỏ nhìn mà hâm mộ, không ngừng nhìn ra sau lưng mình, hận không thể mọc cánh.
Nhưng đáng tiếc là không được.
Nó buồn bã rũ vai xuống.
Bánh Dẻo Nhỏ thấy vậy liền bay qua tóm móng vuốt dẫn nó bay cùng. Lúc chân ngắn nhỏ nhấc khỏi mặt đất, Ớt Cay Nhỏ vui vẻ cười khanh khách, còn quẫy quẫy chân.
Nhưng Bánh Dẻo Nhỏ còn chưa bay thành thạo, bị nó quẫy quẫy chân như thế, hai đứa cùng rơi bẹp xuống đất. May mà bay không cao, trên mặt đất cũng có thảm lông xù nên ngã không đau.
Hai đứa ngã đến choáng váng, nhưng vẫn cười toe toét.
Văn Minh Ngọc nhìn chúng chơi, tâm tình cũng rất tốt, mãi đến khi cảm giác có cái gì đó quấn lên cổ tay mình. Cậu nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện Mục Trạm cũng thay đổi dáng vẻ từ khi nào, cả người hắn bao trùm vảy màu vàng kim, là một kim long, có điều là size mini, chỉ dài hơn cánh tay chút, khí thế uy nghiêm yếu đi, ngược lại còn có vẻ đáng yêu.
Đuôi rồng quấn quấn lên cổ tay Văn Minh Ngọc, Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu, ý tứ rất rõ ràng, muốn cậu cũng biến về thành thỏ tai cụp.
Đúng vậy, Mục Trạm đã sớm có thể khống chế hình thái lớn nhỏ của hình rồng. Lúc Văn Minh Ngọc vừa biết thì rất vui vẻ, thậm chí không dám tin tưởng, nhưng điểm chú ý của Mục Trạm hiển nhiên không giống cậu.
Mục Trạm cười nói: “Còn nhớ trước kia em từng nói gì không?”
Văn Minh Ngọc mất một lúc mới nhớ ra, sau đó cậu trợn to mắt, vành tai đỏ bừng, định mở miệng phản bác.
Nhưng Mục Trạm đã ngắt lời cậu, “Chính em nói có thể.”
Văn Minh Ngọc có nói, nhưng cậu nào biết rằng hắn có thể thay đổi hình dạng cơ thể theo ý muốn, chuyện này thật không hợp lý. Họ chỉ là ABO, đâu phải thần thoại.
Nhưng thực tế là nó đã xảy ra. Mục Trạm cũng cười nói: "Có lẽ là chân tình của anh cảm động trời cao."
Văn Minh Ngọc chỉ muốn che miệng hắn lại, đây là loại chân tình gì chứ!
Nhưng dù thế nào thì cuối cùng rồng cũng quấn chặt lấy thỏ tai cụp, tràn đầy chiếm hữu.