Lọc Truyện

Suỵt! Bí Mật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Edit: jena

Thương Trọng Lệ giật giật mí mắt, cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích vây lấy cả người mình.

Trong phòng tối tăm, bên gối mơ hồ nhìn thấy được một bóng người đang ngủ yên.

Thương Trọng Lệ hơi ngạc nhiên.

Cùng gối đầu với đối phương, người nọ cách cậu thật gần, gần đến mức hơi thở giao hòa cùng nhau. Nhưng hô hấp của người này lại rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người khác sợ rằng anh sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, mà sự ái ân này dường như chỉ là một giấc mộng đẹp.

Thương Trọng Lệ vươn tay vuốt ve tai của anh, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm, nhiệt độ ấm nóng khiến cậu muốn bật khóc.

"Em tỉnh rồi..." Sở Nhuế chợt mở mắt, anh có vẻ rất mệt, giọng nói nhỏ bé chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy.

Thương Trọng Lệ cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu chuyển động: "Em tỉnh rồi."

"Muốn uống nước không?" Sở Nhuế muốn ngồi dậy lấy nước cho Thương Trọng Lệ, bỗng giật mình vì bị một đôi tay mạnh mẽ kéo ngược trở về, dính sát vào người đối phương.

Sở Nhuế có hơi ngại ngùng, anh mệt mỏi, lại lo lắng Thương Trọng Lệ tỉnh dậy nửa đêm nên mới dứt khoát ngủ ngay bên cạnh.

"Không muốn uống nước..." Thương Trọng Lệ nói: "Anh đừng đi..."

Nhận ra sự bất an của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Không đi, anh ở đây."

Ngoại trừ bộ dáng khó ưa khó gần khi mới quen, Thương Trọng Lệ trước mặt anh luôn là một người phóng khoáng tiêu sái, đôi khi còn mặt dày không biết xấu hổ, hiếm khi như bây giờ, giống như một chú chim non chưa kịp lớn, đôi mắt sợ sệt quyến luyến đầy bi thương.

Sở Nhuế hỏi: "Em còn đau, có muốn ngủ tiếp không?

Thương Trọng Lệ lắc đầu: "Không đau, em chỉ muốn nhìn thấy anh."

Cậu nghiêm túc nói, không hề đùa giỡn, Sở Nhuế ngẩng người, đặt tay lên ngực cậu: "Sao mà không đau?"

Khi anh thay quần áo cho Thương Trọng Lệ, thật ra đã nhìn thấy những vết thương trên người cậu. Lúc trước Thương Trọng Lệ luôn tránh né không muốn cho anh nhìn thấy, bây giờ anh lại thấy rất rõ. Anh cũng không biết mình đã giúp cậu thay quần áo như thế nào, khi nhìn thấy những vết thương kia, đầu óc anh trống rỗng, hai tay run rẩy.

Sở Nhuế: "Bây giờ không cần phải giống như trước đây nữa."

Miệng Thương Trọng Lệ giật giật, giọng nói khàn khàn: "Nhưng em không còn kiếm... Không đúng, từ trước đến nay nó chưa hề thuộc về em."

Sở Nhuế đáp: "Sao mà được, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm nó về."

Anh biết lời mình nói chưa chắc đã thực hiện được, thậm chí cũng không chắc mình có thể sống sót được hay không.

Không khí im lặng trong chốc lát, Thương Trọng Lệ lại nói: "Từ nhỏ cha mẹ không ở bên cạnh em, từ trước đến nay cũng không có ai dạy em, em chỉ biết học đạo pháp chú thuật từ trong sách, năm 20 tuổi, đột nhiên có người nói em phải đi, em không có chuẩn bị gì, khi đó em chỉ biết cầm kiếm chém loạn khắp nơi, ở đâu có quái vật thì chạy trốn, nghĩ bắt quái trong ảo cảnh làm sao so được bắt quái ở bên ngoài, ở bên ngoài còn có người nhặt xác, nói không chừng còn có thể khiến cha mẹ vô tâm vô phổi kia đau lòng cho mình."

Thương Trọng Lệ kể chuyện của mình, Sở Nhuế nghe ra sự khổ sở của cậu.

Chuyện của Túc Văn đã khiến cho cuộc đời của Thương Trọng Lệ thay đổi.

"Bây giờ em cảm thấy cuộc đời của em như một trò cười. Em rất hoang mang, A Nhuế, em không thể bình tĩnh được." Thương Trọng Lệ nghẹn ngào một tiếng, kéo tay Sở Nhuế đặt lên tim mình: "Chỗ này còn đau hơn cả vết thương."

"Cho anh chạm vào nó được không?" Sở Nhuế phủ tay mình lên.

Hai bàn tay đan vào nhau, Thương Trọng Lệ siết chặt Sở Nhuế vào lòng.

Sở Nhuế nghe thấy tiếng tim đập của Thương Trọng Lệ, cùng với hơi thở giao triền của cả hai.

"Em sợ anh nhìn thấy bộ dạng, bộ dạng xấu xí của em..."

"Sao anh lại như vậy chứ?"

"Sẽ như vậy." Thương Trọng Lệ hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngoài đau, em còn hận, em phải biết được rốt cuộc vì sao Túc Văn lại làm như vậy? Ông ta trăm phương ngàn kế làm thế rốt cuộc là vì điều gì?"

Sở Nhuế nghĩ lại chuyện mình cùng Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài thảo luận khi Thương Trọng Lệ hôn mê, hỏi: "Anh nhớ em đã nói em không có thân thiết với Túc Văn."

Nhắc tới Túc Văn, lòng dạ Thương Trọng Lệ như quay cuồng lần thứ hai, cậu sợ dọa sợ Sở Nhuế, áp chế cơn phẫn nộ xuống, vỗ về sau lưng anh, mượn sự ấm áp trong lòng để làm dịu sát khí của mình: "Đúng là không thân, ông ta gần như không quan tâm đến em, sau khi cha mẹ em rời đi mới thường xuyên tiếp xúc, khi còn nhỏ ai cũng nói em thông minh tài năng, bây giờ nghĩ lại thì khi đó ông ta hình như tỏ vẻ khinh thường em cơ!"

Sở Nhuế ôm cậu, hỏi: "Vậy em có ấn tượng gì về cha mẹ mình không?"

Thương Trọng Lệ hồi tưởng, từ nhỏ đến lớn không có ai nói cậu giống hay không giống cha mẹ mình, nhưng cậu vẫn có ấn tượng với diện mạo của cha mẹ: "Em giống mẹ, không giống cha."

Đúng là... Giống với suy đoán của mình. Sở Nhuế nghĩ thầm.

Vì vậy anh kể lại chuyện những tấm ảnh kia cho Thương Trọng Lệ.

Giọng nói lạc đi, người trước mặt không nói gì, Sở Nhuế cũng không hối thúc cậu, sau một lúc lâu, trên đỉnh đầu mới vang lên thanh âm.

"Ý của anh là..."

"Ý anh là vốn dĩ em có thể lớn lên giống cha mình, nhưng em lại giống mẹ mình hơn, chẳng giống cha một chút nào." Sở Nhuế hỏi: "Túc Văn hình như rất quan tâm đến cha em đúng không?"

Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Đúng vậy, trước khi đi làm nhiệm vụ và sau khi về cha em thường phải đến tòa nhà phía tây."

"Vậy đúng rồi, cha em có nét giống với Thương Đỉnh, cũng có vài phần tương tự với tướng quân Thương, cho nên Túc Văn rất yêu thương người con trên danh nghĩa này của mình, nhưng lại không quan tâm đến em, vì em không giống với tướng quân Thương."

Nhắc đến tướng quân Thương cùng tình cảm méo mó của Túc Văn thật sự quá kinh dị, Thương Trọng Lệ chỉ cảm thấy cả người khó chịu.

Sở Nhuế tiếp tục nói: "Thanh kiếm kia hẳn là được truyền thừa từ tổ tiên của nhà họ Thương, nhưng trước đây em cũng đã nói, đã lâu rồi chưa có ai có thể phát huy hết công lực của nó, dù là cao nhân trăm năm trước cũng chỉ có thể phát huy được hai phần mười."

Thương Trọng Lệ: "Đúng vậy, là do Túc Văn nói cho em."

"Bây giờ chúng ta đã biết cao nhân trăm năm gì đó cũng chỉ là lời nói dối của Túc Văn, nhưng em lại có thể sử dụng thanh kiếm, em có nghĩ đến điều gì hay không?"

"Có nghĩ, em cảm thấy... vì em rất mạnh." Thương Trọng Lệ nghiêm túc đáp, hoàn toàn không hề nói giỡn, giống như cậu thấy mình thật sự rất mạnh.

Sở Nhuế: "..."

Trong chốt lát, sầu oán phiền muộn chợt biến mất, thay thế là sự kiêu ngạo tự đắc.

Người trẻ tuổi bây giờ đều thay đổi cảm xúc nhanh như vậy à?

Không có tâm tư đùa giỡn, Sở Nhuế nói tiếp: "Khi anh nhìn ảnh chụp lại phát hiện ra một điều kỳ lạ, theo lý thuyết, cách nhiều năm như thế, em lại giống mẹ mình, hẳn là không liên quan đến diện mạo bề ngoài người nhà họ Thương nữa, nhưng em lại rất giống với Thương Trạch từ hơn 2000 năm trước, đặc biệt là nửa gương mặt, quả thực là giống nhau như đúc."

Thương Trọng Lệ ngạc nhiên: "Là sao cơ? Sao em không hiểu?"

"Anh nghĩ rằng hay là em có liên quan gì đến tổ tiên nhà họ Thương vào hơn 2000 năm trước? Không phải người tu đạo các em thường nói kiếp trước kiếp sau sao? Có lẽ em có liên quan gì đến vị tổ tiên đó, cho nên em mới có thể sử dụng kiếm Sóc."

Thương Trọng Lệ không kịp phản ứng, đột nhiên không hiểu nổi lời anh, nói cậu giống một người từ hơn 2000 năm trước, ai mà tin nổi!

"Suy đoán này của anh cũng có hơi..." Ý của Sở Nhuế là cậu chính là chuyển thế của chủ nhân thanh kiếm Sóc từ hơn 2000 năm trước?

Sở Nhuế nâng mí mắt: "Anh còn có một suy đoán kỳ quái hơn."

Thương Trọng Lệ nuốt nuốt nước bọt: "Anh nói đi."

Đã nhiều lần, Sở Nhuế đều có thể liên kết những chuyện không hề có liên quan gì đến nhau, phỏng đoán ra nhiều sự kiện kinh khủng ngày xưa, nhưng tất cả đều đúng. Thế giới của cậu đã thành như thế này, liệu còn có gì tồi tệ hơn nữa không?

"Em có còn nhớ trong quyển nhật ký kia từng có nhắc tới rằng Tức Văn phụng mệnh hoàng đế đi tìm thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết của Tây Vương Mẫu không?"

"Nhớ..."

Sở Nhuế: "Anh nghi ngờ rằng Túc Văn làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ để hồi sinh tướng quân Thương. Chúng ta đã nhìn thấy chuyện xưa của Chu Mục Vương cùng Tây Vương Mẫu trong cổ mộ rồi đúng không? Khi đó, ở trên bức bích họa, xung quanh Tây Vương Mẫu có nhiều thần thú, khi đó anh chú ý thấy có một thần thú có vẻ ngoài giống với Bàng Kỷ, hơn nữa bây giờ Bàng Kỷ bị hấp thụ linh khí có khả năng là do Túc Văn giở trò quỷ."

Thương Trọng Lệ kinh ngạc nói: "Bàng Kỷ có liên quan đến thuốc trường sinh?"

Sở Nhuế gật gật đầu: "Ừm, nhưng anh đoán chỉ dựa vào Bàng Kỷ không thì không thể hồi sinh tướng quân Thương, Bàng Kỷ là một mấu chốt quan trọng của phương thuốc, còn có những thứ khác, dù sao đi nữa Bàng Kỷ có thể tạo nên thân cốt cho xác sống, làm sống lại thân xác của tướng quân Thương, nhưng hồn phách của ông ấy đã sớm tan biến rồi. Lúc trước, vật quái trong người Túc Văn lại vào ảo cảnh, chắc chắn đã tìm ra bí mật hồi sinh người chết của ảo cảnh."

Thương Trọng Lệ hít hà một hơi: "Hợp lý, bây giờ Túc Văn đâu rồi?"

"Bỏ trốn rồi." Sở Nhuế nói: "Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài đã giăng kết giới ở bên ngoài, Túc Văn không thể vào, nên đã bỏ trốn."

"Đáng giận!" Thương Trọng Lệ cả giận.

Sở Nhuế an ủi cậu: "Em yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra được ông ta, dù không tìm thấy, ông ta vẫn sẽ phải quay về đây."

Anh biết, khi đó Túc Văn thả vật quái ra chỉ là muốn bắt anh, hơn nữa vì sao Túc Văn luôn muốn kéo anh vào ảo cảnh? Bên trong chắc chắn vẫn còn âm mưu khác.

Nghe lời Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ cả kinh: "Đừng nói anh muốn dùng chính mình làm mồi dụ? Em không cho!"

Sở Nhuế bật cười: "Sao mà được? Anh không có ngốc như thế, ông ta chắc chắn sẽ tìm cách bắt anh, vậy thì em, em phải bảo vệ anh thật tốt!"

Thương Trọng Lệ siết chặt vòng tay: "Đó là điều đương nhiên, em không cần mạng mình cũng được, em sẽ bảo vệ anh!"

Sở Nhuế ngẩn người.

Thật là... Quả nhiên cảm xúc thay đổi xoành xoạch, sao đột nhiên lại... thâm tình như vậy...

Sở Nhuế mím môi, trong lòng hạnh phúc, nhưng không biểu hiện trên mặt: "Vết thương của em đỡ chưa? Cũng đúng, dù sao cũng không đau."

"Em bị... nội thương." Thương Trọng Lệ nhíu mày bắt đầu tỏ vẻ đáng thương.

Sở Nhuế hỏi: "Cho nên?"

Thương Trọng Lệ ho khan một tiếng: "Nên là, nếu... A Nhuế... Anh ở bên cạnh chăm sóc cho em, thương thương em, ôm em nhiều nhiều..."

"Làm sao?" Sở Nhuế ngắt lời: "Anh hỏi băng gạc có còn dùng được hay không?"

Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Không phải mà, thể xác và tinh thần vui sướng không phải có thể giúp bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn sao..." Vừa nói, Thương Trọng Lệ lại nhích gần phía về Sở Nhuế.

Sở Nhuế tựa đầu vào lồng ngực Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại của anh.

Nếu có thể... hôn một cái...

Thương Trọng Lệ cảm thấy thật thỏa mãn, liền từ từ cúi đầu...

"Nha nha..."

Thương Trọng Lệ cứng đờ cả người: "..."

Xốc chăn lên, ở bên kia giường, sau lưng Sở Nhuế, một đôi mắt to tròn đang tò mò nhìn cậu chằm chằm.

Sở Nhuế vô tội nói: "Bàng Kỷ vừa tách khỏi anh liền hôn mê bất tỉnh, anh đành phải ở với nó." Anh nhếch miệng cười: "Vừa rồi em tính làm gì vậy?"

Hai bên thái dương Thương Trọng Lệ giật giật, trùm chăn kín người: "Không làm gì hết, ngủ!"

Bàng Kỷ bé nhỏ không hay biết gì đã hoàn thành sứ mệnh bóng đèn trong lòng Thương Trọng Lệ lần thứ N.

26.01.23
Danh sách truyện HOT