Thời tiết thế giới này thật kì lạ. Buổi sáng thì mát mẻ âm ấm, nhưng buổi tối đến lại se se lạnh. Cái thời tiết này mà làm một tô gì đó nóng hổi là hết sảy.
Vì thế ở giữa trấn xuất hiện một nơi sáng trưng so với phần còn lại. Nơi đó xếp hàng trăm người đợi xếp hàng để làm cái gì đó.
Tất nhiên là đợi ăn hủ tiếu rồi. Mùi hương hủ tiếu thoang thoảng khắp cả trấn, khiến người người chảy nước miếng. Vì người đến quá đông cho nên Ma Tùng Quân yêu cầu bọn họ xếp hàng. Người của thế giới này hoàn toàn không có khái niệm xếp hàng, ai ai cũng chen lấn dành chỗ.
Cho đến khi Ma Tùng Quân phát điên lên không bán cho bất cứ kẻ nào nữa, thì suýt chút bọn họ đã bạo động. Cũng may lão Biện Văn kịp phái binh lính tới kìm chế người dân, bắt bọn họ xếp hàng. Tuy có một chút tranh cãi ai đến trước đến sau, nhưng mà thấy mấy mũi thương nhọn hoắt chỉa vào họng thì thôi. Mạng vẫn quan trọng hơn cái miệng ăn ngon.
Tuy nhiên vẫn có vài tên không kìm nén được mà xông đến nồi nước lèo của Ma Tùng Quân, Ma Tùng Quân không kịp trở tay thì con Meo hắn nuôi bay đến cho đối phương ăn mười mấy cú tát. Mặt toàn ô kẻ ca rô, thế là bị Biện Văn lệnh tống vào ngục giam. Vì cái ăn mà bị bắt thì đúng là thảm hết biết.
Giữ lời hứa với Ma Tùng Quân, Trịnh Hào cũng đến, mà hắn đến sớm nhất. Sáu giờ tối Ma Tùng Quân mới mở bán, hắn vừa về nghỉ ngơi được chút đã thấy Trịnh Hào ôm theo mấy cô nương nồng nặc mùi thơm đi đến chiếm sẵn một bàn.
Advertisement
“Trịnh Hào, ngươi ăn ít thôi. Còn cho người khác ăn nữa. Một bàn này ngươi ăn hai mươi tô rồi đấy.” – Ma Tùng Quân đi ngang qua vỗ lên bụng hắn một cái.
“He he, lần này ta dắt theo nhiều người. Mỗi người năm tô chứ? Ta tính cả rồi. Còn hai tô nữa, các nàng mỗi người ăn một tô là đủ rồi.”
Trịnh Hào cười hắc hắc nói.
“Ngày mai chắc ta phải giới hạn số tô ngươi ăn mất. Ăn nhanh đi, đi ra sau ngồi. Ta pha sẵn cà phê ở đó rồi. Chừa bàn cho người khác nữa.” – Ma Tùng Quân vỗ lên vai Trịnh Hào rồi rời đi.
Cũng may ở đây hắn chỉ việc làm đồ ăn, bưng bê có mấy tên lính của Biện Văn làm phục vụ rồi. Chắc phải chừa cho bọn họ một suất ăn. Biết trước tối nay sẽ đông hơn bình thường, Ma Tùng Quân nấu hẳn ba nồi cho bọn họ. Vì thế hắn mới mua nhiều nguyên liệu như vậy.
“Nhường đường nhường đường cho Lâm công tử.”
Từ xa vang lên tiếng hô. Ma Tùng Quân thấy lão Biện Văn kia đang đia phía trước mở đường cho Lâm Chấn Hưng. Cái này cũng quá khoa trương đi, nhờ hẳn Tổng Đốc của trấn mở đường cho mình. Thế này mà sợ người ta phát hiện ra thân phận mình sao? Không bằng trực tiếp đi rêu rao cho rồi.
“Ma huynh … cái này ta có tính là chen ngang không? Có rất nhiều người đang xếp hàng.”
Nhận thấy ánh mắt không vui của Ma Tùng Quân, Lâm Chấn Hưng liền nói.
Advertisement
“Dù sao cũng gọi đệ một tiếng đệ. Đệ cũng đặt trước, ta giữ sẵn chỗ cho đệ rồi. Không sai chỗ nào đâu, ngồi đi.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh. Các ngươi cũng ngồi đi, ăn gì thì mau nói cho Ma huynh nghe.”
Lâm Chấn Hưng cười nói với Ma Tùng Quân sau đó quay sang dặn dò hạ nhân.
……….
Lay hoay đến tận tám chín giờ tối. Cuối cùng Ma Tùng Quân cũng bán xong, số lượng nhiều gấp ba lần so với thế giới của hắn, nhưng lại bán chạy hơn hẳn. Chả là hàng người vẫn còn dài như thế. Gần như cả cái trấn đều ra xếp hàng tranh nhau mua của hắn rồi.
“Hết rồi mọi người về đi. Sáng sớm mai ta lại bán tiếp.” – Ma Tùng Quân hô lớn.
“Chúng ta biết rồi ông chủ. Nhưng chúng ta về là mất chỗ, tuyệt đối không thể về.”
Có người hô lại, là người đứng ở đầu hàng.
Nói đùa cái gì chứ? Mấy ông tính xếp hàng chờ đến tận sáng hôm sau đó hả? Khóe mắt Ma Tùng Quân co giật, hắn không ngờ mấy người này lại thèm ăn đến mức đó.
Thực mà nói giá bán của Ma Tùng Quân quá rẻ, mỗi tô hủ tiếu hắn chỉ lấy hai mươi đồng Đại Long thông bảo. Quá rẻ so với một tô hủ tiếu vừa ngon vừa đầy áp thịt thà các loại.
Tiền ở đây tạm thời có vài mệnh giá mà Ma Tùng Quân biết được, đúng hơn là cái điện thoại đã tự tổng hợp ra cho hắn.
[Đồng Đại Long thông bảo: Trị giá thấp nhất, là đồng tiền thông dụng của thế giới này, chưa biết mức đổ phổ biến.]
[Đồng bạc Đại Long thông bảo: Trị giá gấp 100 lần đồng Đại Long thông bảo.]
[Quan tiền: 1 quan tiền là 1 xâu gồm 100 đồng bạc Đại Long thông bảo. Trị giá tương đương 1 lượng bạc.]
[Bạc: 1 lượng bạc bằng 1 quan tiền.
Ước lượng thỏi bạc: 1 thỏi bạc bằng 26 lượng. Thông tin từ Lâm Chấn Hưng]
[Vàng: chưa biết trị giá.]
[Thông tin còn thiếu …]
Tính ra Ma Tùng Quân buôn bán chỉ vừa đủ lời. Với đống đồ ăn trên hắn thiệt hại gần một quan tiền. Nhưng thịt bò gân và thịt gà lại không tính, hắn mua chỉ để trong tủ lạnh nấu ăn cho riêng mình thôi. Tính ra hắn mất tiền vốn khoảng năm mươi đồng bạc. Thêm rau củ các loại nữa.
Hắn bán tổng cộng hơn ba trăm tô, lời cũng được mười đồng bạc cho cả tối. Hắn còn chừa lại khoảng mười tô để đãi nhân viên thời vụ của Biện Văn nữa. Bất quá giá thành này là giá thành ưu đãi nguyên liệu, nếu hắn mua nguyên liệu chỗ khác chắc chắn sẽ mắc hơn nhiều. Thiết nghĩ hắn cần nâng giá lên một chút, 25 đồng Đại Long thông bảo mới đủ có lời.
Buổi chiều Ma Tùng Quân cũng thử đi ăn ở một vài chỗ, giá của bọn họ khá rẻ. Như một tô mì sợi to, giá chỉ 5 đồng Đại Long thông bảo. Nhưng tất cả chỉ có chút mì và vài lát thịt heo mỏng đến mức gắp lên còn sợ nó bị gió thổi bay mất.
Khác hoàn toàn với một tô hủ tiếu đầy ắp thịt của hắn.
“Ma huynh bán giá này thực sự không có lời. Ngon như vậy ta nghĩ huynh nên nâng giá lên năm mươi thông bảo một tô mới đúng. Những kẻ không đủ tiền ăn thì nhịn đi, thịt vừa đầy vừa nhiều thế kia. Bán thế này quá lương thiện rồi Ma huynh à Ma huynh.”
Trịnh Hào ngồi bên hông xe phía sau, nhâm nhi ly cà phê đắng với điếu thuốc. Thấy Ma Tùng Quân bê ra mấy tô hủ tiếu cho quân lính của Biện Văn liền thở dài nói.
“Ta sẽ nâng giá, nhưng không thể nâng quá cao được. Đời sống của nhiều người nơi đây quá đói kém. Nếu để giá quá cao, họ không có cơ hội để thử. Nếu mà ăn thử có lẽ mất đến vài ngày nhịn đói mất.”
Ma Tùng Quân cũng không ngốc, nhưng hắn không phải là kẻ tham tiền, nếu hắn tham tiền thì hắn không thảm đến mức chính phủ bắt đổi sang xe điện hắn mới phải đổi sang để rồi cuối cùng hắn xuất hiện ở cái chỗ quỷ quái này.
“Huynh có thể bán ít thịt hơn cũng được mà. Ta nói thật, chỉ cần húp nước lèo của huynh thôi là đám dân đen kia đã thỏa mãn hết biết rồi. Nước vừa ngọt vừa thơm, độ béo cũng vừa lại không ngậy. Thứ nước như vậy thay cho món canh nhạt nhéo ta ăn hàng ngày ta cũng chịu nữa.”
Trịnh Hào rung đùi ngồi nói tiếp. Mấy cô nương xinh đẹp bên cạnh hắn không thấy đâu, chắc là bị hắn đuổi về rồi. Chỉ thấy Trịnh Hào và Lâm Chấn Hưng ngồi chung bàn với nhau. Nhưng cận vệ của Lâm Chấn Hưng lại không đứng sau lưng hắn ta mà đứng sau lưng của Trịnh Hào mới ác. Thể như đợi thằng mập này thở ra một câu khó ưa nào là tới công chuyện với mấy huynh sau lưng.
“Trịnh Hào nói rất đúng. Huynh có thể chia ra thành nhiều giá thành để bán, thịt thật sự rất mắc. Như thế huynh sẽ bán được nhiều hơn. Quy tắc buôn bán ít nhất là một vốn hai lời, huynh chẳng những không hai lời mà còn có nguy cơ lỗ nữa.” – Lâm Chấn Hưng gật đầu nói.
“Ta thấy cũng hợp lý, ngày mai ta sẽ chỉnh sửa bảng giá. Nhưng ta không cần lời nhiều quá, đủ tiền mua nguyên liệu là được, cảm giác kinh doanh như thế khiến ta cảm thấy cắn rứt lương tâm” – Ma Tùng Quân nói
“Sao lại thế được? Huynh đưa ra dịch vụ, đừng nói là lời gấp đôi, lời gấp trăm lần cũng có những kẻ nhà giàu bỏ tiền ra ăn. Huynh đây là đang làm từ thiện đó.” – Trịnh Hào thở dài nói.
“Đây là quy tắc sống của ta rồi, không thể thay đổi được. Từ nhỏ mẹ ta đã bán như vậy, có rất nhiều người khốn khổ thiếu ăn thiếu ăn mặc. Có khi họ chẳng đủ tiền để ăn một bữa đàng hoàng, nếu kẻ nào cũng máu kinh doanh như thế, vậy những người thất thế phải làm sao? Ta cũng không nói ta vì người gì đâu, vì lương tâm của ta cảm thấy không thoải mái thôi.
Là một đầu bếp, niềm vui duy nhất của ta là chứng kiến khách hàng thưởng thức món ăn của mình một cách vui vẻ mà không quan tâm đến gì cả.”
Nghe Ma Tùng Quân nói thế, Trịnh Hào và Lâm Chấn Hưng im lặng không nói thêm bất cứ điều gì. Thời buổi này còn có con người như Ma Tùng Quân ư? Căn bản là không, Ma Tùng Quân chẳng khác nào hàng hiếm cả. Mỗi người có một quy tắc sống khác nhau, Trịnh Hào và Lâm Chấn Hưng cũng không tiện nói nhiều để tránh mất lòng. Đó là lý tưởng sống của hắn, chỉ cần như thế hắn thấy hạnh phúc là được.
Tối nay xem lại bánh hủ tiếu và mì gói, hắn thấy chúng đã gần hết nên cần phải làm bánh hủ tiếu gấp cho mấy ngày kế tiếp. Thế giới này nhìn là biết không có bánh hủ tiếu rồi.
“Bột gạo và bột mì ta có, nhưng bột sắn thì không. Bất quá có bán củ sắn, để ta yêu cầu bọn họ làm bột sắn cho ngươi cũng được.” – Trịnh Hào gật đầu nói.
Cả ba người ngồi tám chuyện rôm rả, đa phần nội dung về thân phận của Ma Tùng Quân. Hắn đến từ nơi nào ở đế quốc, xuất thân làm sao. Rồi lại chuyển hướng đến mấy thứ xung quanh hắn, như là bóng đèn, thuốc lá, cà phê đến cả mấy chai nước ngọt trong tủ lạnh cũng bị lôi ra tra khảo.
Cũng may Ma Tùng Quân là người khôn khéo, hắn không có tin người đến mức nói oạch tẹt ra hết cái chuyện khó tin mà hắn đang trải qua được. Hắn giữ phong cách thần thần bí bí rồi hỏi mọi người về tình hình của thế giới này.
“Thực ra ta ở ẩn khá lâu. Không biết nhiều lắm về thế giới xung quanh. Bà ngoại mất sớm, nên ta mới phải đóng cửa ra ngoài làm lữ hành. Không biết thế giới bên ngoài hiện tại thế nào?” – Ma Tùng Quân nói.
“Cái này thật ra cũng không có gì. Ta chỉ thắc mắc là huynh đi xuyên qua cả đế quốc chẳng lẽ không có một chút thông tin nào khi đến đây?” – Lâm Chấn Hưng nghi ngờ nói.
“Ta muốn hỏi đến là những chuyện chỉ dân bản địa mới biết. Ta từ nơi khác đến, có rất nhiều điều không biết. Sợ phạm phải sai lầm thôi, trước kia cũng không có nhiều người làm thân thế này với ta, sẵn đây có hai đệ đây ta mới hỏi.”
“À Lâm đệ, đệ có sách sử về đế quốc không? Ta cũng là người mê sử, nhưng sử sách thật sự khó tìm. Chỉ nghe qua lời kể của bà ngoại ta.”
“Có, ở đây đệ vừa hay có một quyển. Quyển này đệ đọc xong hết rồi, huynh cầm lấy mà đọc. Ngày mai đệ cho người sao ra một bản cho huynh.”
Lâm Chấn Hưng gọi thuộc hạ tháo tấm vải xuống, lộ ra một chồng sách dày cộm.