Ma Tùng Quân nấu cơm và ăn uống xong xuôi, hắn để một phần cơm lại cho Lưu béo ở trên bàn cạnh xe của hắn. Sau đó hắn tiếp tục vào rừng chặt cây. Kể ra nếu không có con Gâu, Ma Tùng Quân sẽ tốn rất nhiều thời gian để đếm.
Hắn không hiểu tại sao Lưu béo có thể chặt nhiều hơn hắn, thằng này chẳng lẽ chỉ nhìn lướt qua là biết được cây nào trên hai mươi đốt thôi ư?
[Cảnh báo!]
[Cảnh báo!]
[Phía Đông Nam, cách vị trí hiện tại 1km phát hiện hang ổ của một con rắn lớn. Chiều dài 22m.
Chỉ số sức mạnh: Rắn khổng lồ.
Sinh lực: 2.403/2.500
Thể lực: 150/150
Sức mạnh: 71
Ma lực: 0
Advertisement
Tốc độ: 50
Trí tuệ: 20]
“Oạch, sao có con rắn dài thế? Mày có nhầm rắn với trăn không?” – Ma Tùng Quân giật mình nói.
[Trăn rất chậm chạp, thông số cho thấy nó có tốc độ cao. Chưa thể đoán được là loài rắn nào, có 95% khả năng là rắn độc. Túc chủ, Lưu béo đang ở gần cái hang rắn đó.]
“Cái gì? Nó ở đâu?”
Ma Tùng Quân hốt hoảng nói.
Lập tức trên màn hình hiện ra một cái bản đồ tròn, đánh dấu vị trí của hắn là chấm đỏ. Còn Lưu béo hiện ra một chấm màu xanh lá cây với thông số của Lưu béo.
“Con mẹ nó!”
Chửi thề một tiếng, Ma Tùng Quân nhảy lên thùng xe, mở kho chứa đồ lặt vặt trên nóc xe lấy ra một thanh kiếm. Đây là thanh kiếm hình bán nguyệt. Đây chỉ là cây kiếm hàng trưng bày, Ma Tùng Quân săn được nó thời còn học đại học, kiếm không có lưỡi, nhưng có đầu rất nhọn.
Có thứ gì đó trong tay còn hơn là không có. Nhảy xuống xe, Ma Tùng Quân nhìn bản đồ trôi lơ lửng trước mắt rồi chạy thẳng một hướng vào rừng, con Gâu dường như cũng nhận thấy sự bất thường trong rừng, nó dựng tai lên nghe ngóng sau đó đuổi theo Ma Tùng Quân.
“Mày cho robot trinh thám kiểu gì để sót ra con rắn này vậy?” – Ma Tùng Quân giận dữ quát.
[Robot chỉ trinh thám ở trên không và mặt đất. Không thể trinh thám dưới lòng đất, vài ngày qua không hề có tín hiệu hay dấu vết nào của con rắn. Trong rừng có rất nhiều lá tre, lá tre đã lấp kín dấu trườn bò của con rắn và hang của nó. Đây là sơ sót của Phiền Bỏ Mẹ, túc chủ đừng lo. Chỉ cần giữ vững khoảng cách túc chủ sẽ an toàn.]
[Phiền Bỏ Mẹ có đề ra phương thức tác chiến cho túc chủ. Giữ khoảng cách an toàn trên 30m, sau đó dùng Phách Không Thần Quyền để tấn công. Theo tính toán con rắn chỉ đỡ được 3 đòn Phách Không Thần Quyền.]
Advertisement
“30m? Phạm vi tấn công của con rắn mày tính ra được không?”
Ma Tùng Quân chạy xuyên qua cánh rừng, vừa chạy vừa hét lớn. Tim hắn bây giờ đang đập lên thình thịch, thậm chí còn chưa bắt gặp con rắn đó mà hắn đã lo lắng rồi. Căn bản hắn lo cho tính mạng của Lưu béo, lớ như Lưu béo chết ở đây, hắn làm sao mà nói chuyện với lão thợ rèn và em gái hắn?
[Khoảng cách còn 500m]
[Cảnh báo! Lưu béo đang bị con rắn nhắm đến, khoảng cách giữa Lưu béo và con rắn là 102m.]
“Lưu béo!!!!!!!!!!”
Ma Tùng Quân hét lớn, âm thanh của hắn không thể vang vọng khắp cả khu rừng được do có quá nhiều cây tre chắn mất. Đáp lại lời của hắn chỉ là những tiếng xào xạc của lá cây. Tim của Ma Tùng Quân đập lên thình thịch. Hắn thấy được chấm màu lam trên màn hình và chấm màu xanh lá cây đang rất gần nhau. Màu lam kia chắc chắn là con rắn.
Tốc độ của Ma Tùng Quân càng lúc càng nhanh, hắn cắm đầu cắm cổ mà chạy, không hề biết tốc độ của mình sớm đã vượt qua người bình thường.
“Rắc rắc rắc …”
Vì bản thân chạy quá nhanh, nên Ma Tùng Quân không kịp né những cái cây tre trong rừng, hắn va trúng mấy cây tre đó khiến chúng gãy gốc đổ xuống rầm rầm sau lưng.
Lúc này Lưu béo đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nghe được tiếng động ở phía trước.
“Chẳng lẽ là heo rừng?” – Lưu béo lăm lăm cây rìu trên tay rồi chầm chậm tiến về phía trước.
Hắn không hề biết phía trước có một con rắn khổng lồ đang trốn dưới những lá tre chờ đợi con mồi của mình.
“Xoạt!” – Lưu béo đột nhiên nhảy tới phía trước một quãng lớn. Hắn trực tiếp ném ra cây rìu trên tay.
“Phập!”
Cây rìu cắm xuống đất.
“Éc éc éc!!!”
Phía trước quả thật có một con heo rừng dài chừng 2m, cao chỉ hơn một mét. Bỗng nó bị một cây rìu phóng xoẹt qua mặt khiến nó mất một bên lỗ tai. Nó la làng chạy loạn khắp cả khu rừng.
Thấy bản thân đã ném hụt, Lưu béo thở dài một tiếng tiến về phía cây rìu hòng nhặt nó lên. Nhưng đúng lúc này một chuỗi tiếng động xào xạc vang lên bên tai Lưu béo. Âm thanh khiến cho Lưu béo phản ứng lại, vừa nhìn sang Lưu béo thấy được một cái miệng khổng lồ với hai cái răng nhọn như kiếm đang đớp về phía hắn.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Lưu béo lúc này chính là chết. Trong thoáng chốc da đầu, tay chân của hắn tê dại lại. Sợ hãi xâm lấn toàn bộ não của hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích cứ thế mặc cho cái miệng kia táp về phía mình.
Cái miệng khổng lồ kia chỉ còn cách Lưu béo đúng một mét thì đột nhiên chuyển hướng bởi một tiếng động lớn.
“Bành!!”
Đầu con rắn bật sang một bên, một cảnh tượng không thể tin được diễn ra trước mắt Lưu béo. Con Meo, bằng cách nào đó nó xuất hiện ngay trước mặt Lưu béo và nhảy lên trên không tát một phát ngang miệng con rắn khiến cho con rắn rơi ra một cái răng độc.
Răng của con rắn cắm xuống dưới đất. Con Meo rơi trên đầu Lưu béo, ngồi yên vị trên đó như một sinh vật thần thánh.
“Gào!!!!”
Con rắn lăn hai vòng trên đất do cú tát, nó đau đớn rít lên một tiếng điếc tai. Âm thanh vọng tới chỗ của Ma Tùng Quân, nhưng tầm nhìn phía trước bị chặn, Ma Tùng Quân nhìn xuống bản đồ trước mặt thấy khoảng cách còn đúng 50m đối với châm xanh lam.
Không nói thêm nửa lời, Ma Tùng Quân chạy thêm một bước rồi dừng lại. Tay trái cầm kiếm, tay phải siết thành đấm co lại phía sau.
Phía Lưu béo, con rắn uốn mình, nó ngóc cái đầu dậy phồng mang ra. Đầy của nó chạm đến những lá tre cao ngất ngưởng phía trên. Lần này Lưu béo thấy xong thật rồi, hắn vội chấp tay lại.
“MEO huynh xin cứu đệ!”
“…” – Con Meo ngồi trên đầu Lưu béo đực mặt ra. Nó không có chút phản ứng nào, mặc kệ lời thỉnh cầu của Lưu béo.
Bởi lúc này nó đang nhìn về hướng của Ma Tùng Quân.
“Xì ~~~!!!”
Con rắn phồng mang đe dọa con Meo, nó há miệng lớn, cả người thu về rồi đột nhiên phóng về phía Lưu béo. Lưu béo lúc này chỉ biết che mặt lại và cầu nguyện.
“Phách Không Thần Quyền!!!!”
“Đùng!!!!”
Con rắn đang đà lao tới, bỗng từ phía sau truyền tới một cơn gió thổi bay toàn bộ tre trúc trong rừng. Con gió mang theo kình phong khủng kiếp đập thẳng vào thân con rắn khiến nó ăn trọn toàn bộ. Lực đạo mạnh đến mức đánh bay nó về phía trước, lao qua khỏi đầu Lưu béo rồi rơi ngay sau lưng Lưu béo.
“Rắc rắc rắc …”
Thân ảnh to lớn của con rắn đánh đổ vô số cây tre, nó quằn quại đau đớn, máu của nó rỉ ra khắp cả vùng.
“Lưu béo!!! Lưu béo!!! Đệ còn sống không?”
Giọng Ma Tùng Quân hét lớn, theo hàng cây đổ sập kia, Ma Tùng Quân chạy trên những cây trúc. Hắn vừa chạy tới thì thấy được Lưu béo đang ngồi bệt xuống đắt với gương mặt tái xanh. Bên cạnh Lưu béo chính là con Meo, nó chẳng thèm nhìn Ma Tùng Quân, thay vào đó ngồi liếm chân chải đầu như thể chưa làm cái gì hết.
“Đệ có bị thương ở đâu không?”
Vừa chạy đến Ma Tùng Quân vội kiểm tra trên dưới Lưu béo xem thiếu miếng thịt nào không. Cuối cùng không phát hiện vết thương nào cả, bất quá sắc mặt của Lưu béo trông rất tệ.
Lúc này Ma Tùng Quân mới để ý kỹ đến con rắn khổng lồ kia. Nó dài một cách khủng khiếp, vòng thân của nó chí ít cũng phải hơn một vòng ôm của Ma Tùng Quân. Nó quằn quại trong đống lá tre dưới mặt đất do một đòn vừa rồi.
Trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra một bảng thông tin nằm phía trên màn hình.
[Rắn khổng lồ.
Sinh lực: 774/2500
Thể lực: 130/150]
Trên đó hiện lên thanh máu và thể lực của con rắn. Thanh máu có màu đỏ, thể lực có màu xanh lá cây. Bây giờ Ma Tùng Quân không chú ý được nhiều như thế. Hắn không ngừng vỗ vai Lưu béo, nhưng không thấy Lưu béo đáp lời.
Vô tình hắn chạm vào mặt Lưu béo thấy mặt nó lạnh toát.
“Chát!”
Không nói gì nhiều, Ma Tùng Quân tát cho Lưu béo một phát rõ đau.
Cú tát khiến cho Lưu béo xây xẩm mặt mày, lảo đảo ngã xuống đất.
“Đau …”
“Tất nhiên là đau rồi, chạy nhanh lên. Muốn chết ở đây hả??!!” – Ma Tùng Quân quát thẳng vào tai Lưu béo khiến hắn giật mình.
“Ma … Ma huynh?”
“Chạy đi …”
[Khoảng cách nguy hiểm!! Đang bị tấn công!!!]
Ma Tùng Quân chưa kịp nói, bỗng hắn nghe tiếng hệ thống cảnh báo. Không kịp quay đầu lại nhìn, hắn chỉ nghe thấy tiếng sột soạt cực lớn ngay bên tai.
Một cái miệng lớn há ngang ra tớp lấy Ma Tùng Quân.
“Phập!!!”
“Ma huynh!!!!”
Tiếng thét thất thanh của Lưu béo vang lên trong rừng tre. Lúc này Ma Tùng Quân bị con rắn cạp lấy rồi trườn mình lên những cây tre. Thân thể to lớn của nó, bằng cách nào đó có thể di chuyển qua lại những cây tre lớn chỉ bằng một phần mười cơ thể của nó.
“A!!! Không không không … không được. Thả Ma huynh ra …”
Nước mắt nước mũi Lưu béo giàn giụa, hắn vớ lấy cây búa dưới đất la hét đuổi theo con rắn kia.
“Đừng lại đây!”
Bỗng âm thanh của Ma Tùng Quân vọng lại. Chỉ thấy trên đầu con rắn đột nhiên mọc ra một cái sừng kim loại
“Phách Không Thần Quyền!!!!”
“OÀNH ~~!!!” – Âm thanh chấn động vang lên.
Tiếng oành vang lên, quang cảnh như tua chậm lại. Chỉ thấy cơ thể của con rắn bỗng nhiên căng phồng lên như một quả bóng dài, sau đó phần thân nó vỡ nát ra. Cơ thể đứt làm ba bốn mảnh, cứ thế rơi xuống mặt đất.