Hôm nay Ma Tùng Quân cảm thấy cơ thể mệt mỏi, chẳng muốn dậy một chút nào. Phải rồi, hôm qua hình như hắn ngất xỉu thì phải. Hắn chưa cho chó mèo ăn, cũng chưa cho lũ heo gà ăn. Không được... phải dậy mới được.
Nhưng mà sao hôm nay cái gối êm hơn mọi ngày, đàn hồi tốt hơn hẳn, đã vậy gối còn âm ấm mịn mịn nữa chứ. Ừm... hình như còn có mùi thơm. Hắn nhớ hắn đâu dùng bột giặt có mùi này đâu. Mùi thơm này thích thật.
Khoan đã! Mịn? Ấm? Mùi hương lạ?
Ngay lập tức Ma Tùng Quân bừng tỉnh dậy, hắn mở toang mắt ra. Thứ đầu tiên hắn thấy chính là một mảng đen khịt ở trước mắt. Trời vẫn còn tối ư? Hắn ngủ bao lâu rồi không biết nữa.
Cái cảm giác êm ái thơm thơm mịn mịn này khiến hắn không muốn dậy một chút nào. Thế là hắn úp mặt xuống gối, rồi quay đầu qua hướng ngược lại.
Mắt hắn he hé mở ra. Phía xa hắn thấy được Lưu Béo đang ngồi ôm đùi dựa vào gốc cây, hắn đang nhìn chằm chằm về phía Ma Tùng Quân. Ánh mắt đó như chất chứa bao nỗi niềm, nhưng mà Ma Tùng Quân cóc hiểu ánh mắt biến thái đó của Lưu Béo được.
Có gì đó không đúng, trời hình như đang sáng cơ mà? Tại sao lúc này lại tối nhỉ?
Advertisement
Thế là hắn ngửa mặt lên trời, những áng mây xanh bay lơ lửng trên đó. Đột nhiên Hắc Y Nương Tử thò mặt vô dọa cho Ma Tùng Quân giật nảy mình, hắn lập tức ngồi bật dậy thì đầu hắn đụng trúng trán của Hắc Y Nương Tử.
“Cốp!”
Âm thanh trầm đục vang lên, Ma Tùng Quân ôm đầu ngã lại xuống dưới. Đầu hắn lại đập lên thứ gì đó mềm mềm. Lần này Ma Tùng Quân xác định cái thứ hắn vừa gối lên không phải là gối. Mà là đùi của Hắc Y Nương Tử.
Nén lấy đau đớn, Ma Tùng Quân lăn sang một bên. Hắn lại nhận ra hôm nay mình ngủ ngoài trời. Nhưng chuyện đó không quan trọng, hắn đã ngủ trên đùi của Hắc Y Nương Tử suốt một đêm hay ư? Cái phúc lợi đặc biệt gì thế này. Không được, như vậy mất lịch sự quá.
Ma Tùng Quân ôm đầu, đứng bật dậy nhìn chằm chằm Hắc Y Nương Tử một lúc. Đầu hắn vẫn còn đau, nhưng Hắc Y Nương Tử trông chẳng có gì là đang đau đớn cả.
“Sao đầu cô cứng thế?” – Ma Tùng Quân thấp giọng nói.
“Đã thấy khỏe hơn chưa?” – Hắc Y Nương Tử quan tâm hỏi.
Ma Tùng Quân cảm giác không biết bắt đầu câu chuyện làm sao, hắn không thể hỏi tại sao hắn lại ngủ trên đùi nàng ta suốt cả một đêm như thế được. Nên hắn đành hỏi câu hỏi mà bao thằng đàn ông nhạt nhẽo khác hay hỏi.
“Cô ăn gì chưa?”
Advertisement
“Tên ngốc này, ta hỏi ngươi đã thấy khỏe hơn chưa?” – Hắc Y Nương Tử tỏ vẻ khó chịu nói.
“Hử? Khỏe, khỏe chứ! Ta có bị làm sao đâu...”
Nói đến đây Ma Tùng Quân cảm thấy có cái gì đó không đúng. Đầu óc của hắn cố nhớ lại ngày hôm qua tại sao hắn lại ngất xỉu. Quá trình gian nan cực khổ chiến đấu với con Tròn hiện ra trong ký ức của hắn.
Con Tròn vẫn ở kia, cùng với một con tê tê khác. Hai đứa nó cuộn tròn vào nhau trông như đang ngủ. Bên cạnh chúng còn có con Gâu dựa vào ngủ ké, con Meo thì ngủ trên lưng con Tròn.
Phải rồi, hắn bị thương. Còn bị thương khá nặng là đằng khác. Tuy là đàn ông, không ngại mấy vết bỏng trên người. Nhưng bị sẹo cũng chẳng vui vẻ chút nào.
Bất quá tại sao hắn không thấy đau, hắn lập tức nhìn khắp cơ thể của mình từ trên xuống dưới. Không hề bị thương, tại sao lại không có một vết thương nào thế này?
Quần áo cháy xém, bộ râu lởm chởm quăn tít lại. Cả tóc cũng mất hết một mảng lớn. Vết tích của trận chiến tự hủy hôm qua vẫn còn đó. Mà trên người hắn lại chẳng có một vết thương nào, cả sẹo cũng không.
Quái lạ...
Nghĩ đến đây Ma Tùng Quân ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hắc Y Nương Tử, có ngu thì hắn cũng biết được nguyên do là do nàng ta. Hắn bèn nói:
“Là cô chữa thương cho tôi ư?”
Không hiểu sao Ma Tùng Quân vẫn giữ cách xưng hô ở thế giới hắn với Hắc Y Nương Tử, hắn không sửa được. Có lẽ nàng ấy là người đầu tiên hắn nói chuyện ở thế giới này, có một chút gì đó gọi là cột mốc đối với hắn. Có thể là vậy, cũng không phải. Hắn không biết diễn tả thế nào.
Nghe Ma Tùng Quân hỏi thế, Hắc Y Nương Tử nhẹ gật đầu.
“Ngươi kiểm tra lại lần nữa xem cơ thể có chỗ nào bất ổn không? Lần đầu tiên ta chữa thương cho kẻ khác, sợ để lại hậu hoạn gì đó có ngươi.”
Giọng nói nhẹ như gió của Hắc Y Nương Tử khiến con tim Ma Tùng Quân đập lên thình thịch. Không được, không thể vì quá lâu ngày không tiếp xúc với con gái mà thành ra thế này được. Thế là hắn vội nói:
“Khỏe, tôi khỏe lắm. Cám ơn cô, thật sự cám ơn cô rất nhiều. Cô muốn ăn gì không? Để ta nấu cho cô ăn.”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa định triệu hồi xe của mình, nhưng chợt nhận ra trong túi đồ không hề có xe. Thế quái nào? Hắn ngó trái nhìn phải, mất hai ba giây hắn mới thấy được xe của hắn nằm ngay dưới sườn dốc.
Rõ ràng có xe, tại sao cả đêm Hắc Y Nương Tử lại cho hắn ngủ bụi thế kia? Còn Lưu Béo nữa, có xe không ngủ. Trông cái đầu của hắn dầy vết hằn của thân cây là hiểu một đêm qua hắn dựa vào gốc cây để ngủ rồi.
Hắn ngất xỉu đã đành, Lưu Béo sao không lên xe ngủ. Thằng này chắc là sợ Hắc Y Nương Tử bế hắn đi hay sao. Nhưng Ma Tùng Quân không biết rằng Hắc Y Nương Tử dặn Lưu Béo ngồi yên ở đó, thế là cả đêm không dám nhúc nhích một chút gì.
Chẳng thắc mắc nhiều nữa, hắn lên xe đánh máy chạy lên phía trước.
Lúc này hắn vừa leo lên thùng xe định lục tìm đồ ăn để nấu thì đột nhiên Phiền Bỏ Mẹ lên tiếng trong đầu hắn:
[Túc chủ! Túc chủ còn nhớ thế giới cũ không?]
“Làm sao? Muốn đưa tao về hay gì?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên hỏi.
[Cái này thì túc chủ phải tự túc. Hệ thống không có khả năng đó.]
“Thế thì mày hỏi làm gì?”
[Hôm nay là 29 tết ở thế giới của túc chủ. Theo phong tục của quốc gia túc chủ thì mai là tết rồi. Túc chủ có muốn hệ thống tặng quà gì không? Chỉ những vật phẩm tiêu hao mới nằm trong danh sách quà tặng. Túc chủ được chọn một trăm mục vật phẩm, coi như là phúc lợi vì đã đưa túc chủ đến đây. Nhưng chỉ được chọn vật phẩm cấp trắng.]
“Có chuyện tốt như vậy nữa? Khoan đã, nay mới 29. Ngày mai là 30, đã tết đâu.”
Ma Tùng Quân vui vẻ nói. Cái hệ thống này không phải lúc nào cũng chơi xỏ hắn, ra là cũng có phúc lợi các thứ. Cảm giác giống như đi làm công xong được công ty tặng quà tết.
[Năm nay thế giới của túc chủ là tháng thiếu. Nên chỉ có 29, không có 30. Mai là mùng 1, túc chủ quyết định đi. Bây giờ là sáng sớm, hệ thống sẽ ship hàng nhanh hơn.]
Nghe tới đó, Ma Tùng Quân thầm gật gù trong lòng. Đối với hắn, đã không biết bao nhiêu năm đón tết một mình kể từ khi bà hắn mất. Tết đối với hắn cũng chỉ là một lễ cúng, cúng kiếng cho bà hắn xong. Với hắn coi như là hết tết. Hắn cũng chẳng có họ hàng gì để đi chúc tết.
Có lẽ năm nay sẽ khác một chút, ít ra có Lưu Béo đón tết với hắn. Không biết thế giới này có tết hay không, trông Lưu Béo chẳng có động thái gì để nói rằng sắp tết cả.
Nếu hôm mai tết thì hôm nay hắn phải tranh thủ làm bánh chưng. Hắn đành phải thay đổi kế hoạch, trước tiên nấu tạm một cái gì đó bỏ bụng cái đã.
“Ê...”
Ma Tùng Quân ló đầu ra khỏi xe gọi Hắc Y Nương Tử, hắn không biết gọi nàng bằng tên gì. Gọi cái tên Hắc Y Nương Tử có chút không thuận miệng cho lắm. Có lẽ hắn nên đặt cho nàng một cái tên khác để gọi.
Nghe Ma Tùng Quân gọi, Hắc Y Nương Tử đang vuốt ve con Meo thì ngẩng đầu lên nhìn hắn. Con Meo từ khi nào nhảy xuống đây rồi?
“Tạm thời tôi nấu cái gì đó cho cô ăn. Hôm nay ở quê hương tôi là một ngày lễ lớn. Tôi phải nấu rất nhiều thứ, cô ăn tạm đi. Tối ăn nhiều món ngon hơn.”
Nói rồi hắn vác một cái nồi to đùng xuống, sau đó trải tấm bạt lớn xuống dưới đất. Tiếp đến hắn bắt đầu nói nhảm một mình. Lưu Béo đã quá quen với cảnh tượng này nên hắn chẳng buồn thắp mắc lắm. Hắc Y Nương Tử cũng thường xuyên theo dõi hắn, nên cũng quen với hành động kì quặc kia.
Một lúc sau Lưu Béo thấy Ma Tùng Quân triệu hồi ra một đống đồ vật. Nào là mấy cái khuôn vuông vuông, mấy cây tre, thịt heo, gạo nếp, đậu xanh, gia vị các thứ. Còn có loại lá bự bự trông giống lá chuối nhưng lại nhỏ hơn lá chuối.
“Lấy mấy cây tre, làm lạt tre ra cho ta đi. Sau đó đem ngâm nước...”
Vốn Lưu Béo rất hiếu kì cho đến khi bị bắt lao động khổ sai. Lần đầu tiên trong đời Lưu Béo được nghe đến hai chữ ‘Bánh chưng’. Hắn chưa bao giờ phụ Ma Tùng Quân nấu ăn, căn bản hắn rất hậu đậu. Thế mà hôm nay lại được phụ để gói cái thứ gọi là bánh trưng kia.
Căn bản Ma Tùng Quân chỉ cho Lưu Béo cách làm vài thứ linh tinh thôi. Gói bánh làm bánh vẫn chính tay Ma Tùng Quân làm sẽ tốt hơn. Sau đó hắn đi nấu một ít đồ ăn nhanh.
Được hệ thống tặng cho vật phẩm tiêu tao, số lượng lên đến một trăm cái. Vật phẩm tiêu hao lần này là theo yêu cầu của Ma Tùng Quân, chỉ có thể chọn những vật phẩm có phẩm chất trắng đổ xuống. Đồng nghĩa với việc hắn chỉ có thể chọn lấy nguyên liệu đồ ăn thôi. Hắn cũng không nghĩ ra được cái gì khác.
Bây giờ chỉ cần lấy nguyên liệu để nấu ăn là tốt nhất. Hắn vừa lấy một đống đồ để làm bánh chưng. Bây giờ hắn lấy thêm vài thứ để làm đồ ăn nhanh cho Hắc Y Nương Tử và Lưu Béo. Hắn làm món Kimbap nên lấy hẳn một thùng rong biển, một thùng cà rốt, một thùng xúc xích, một thùng dưa leo, mười vỉ trứng gà, một thùng nước sốt và hai bao gạo 100kg.
Lần này giống như đang tiếp tế lương thực cho hắn vậy, nguyên liệu nấu ăn của hắn mấy ngày nay đã sớm cạn kiệt. Chuyến hành trình này của hắn quá lâu, lần này nên cám ơn Phiền Bỏ Mẹ mới đúng.
Do không thể chuẩn bị đồ ăn cho con Gâu và con Meo nên số vật phẩm còn lại hắn mua toàn bộ thức ăn cho chó mèo, còn có cả pate thịt hộp các thứ cho tụi nó.
Từ xa Lưu Béo thấy trước mắt Ma Tùng Quân xuất hiện một đống đồ, hắn trợn trắng con mắt. Nhiều như vậy chắc không phải để nấu ăn đâu nhỉ. Lưu Béo hắn tuy thích ăn nhưng không thích nấu ăn chút nào, hắn chỉ thích rửa chén, rửa chén mới là chân ái.