“Này Phiền Bỏ Mẹ, mày có thể đừng ra nhiệm vụ vào những lúc thế này không? Khác nào ép buộc tao làm?”
Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm gã cướp trước mắt mà nói.
Lời nói của Ma Tùng Quân khiến tên cướp khó hiểu, hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị ăn một đạp của Ma Tùng Quân dẫn đến bất tỉnh.
[Phiền Bỏ Mẹ không quản được nhiệm vụ xuất hiện lúc nào. Tất cả đều là do hệ thống, Phiền Bỏ Mẹ không liên quan.]
Như thường lệ, cái gì xấu xa Phiền Bỏ Mẹ không bao giờ nhận là của mình.
[Nhiệm vụ đột xuất.
Tên nhiệm vụ: Giải cứu đoàn thương nhân khỏi bọn cướp.
Thông tin nhiệm vụ: Đẩy lui hoặc đánh bại băng cướp. Thành công cứu ít nhất 20 người.
Advertisement
Số người còn sống: 60/20.
Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa cửa hàng trang bị Lam.
Độ khó nhiệm vụ: Tím.]
Cái nhiệm vụ ngon cơm như thế, Ma Tùng Quân không thể không làm. Vốn hắn cũng có ý định đánh cướp, nhưng khi bị hiểu lầm hắn muốn kệ mẹ cái bọn thương nhân cho xong. Tất cả là vì nhiệm vụ, và hai đứa cháu của lão Yên kia nữa.
Nhưng mà cái nhiệm vụ này máu me quá... tuy Ma Tùng Quân không sợ máu. Nhưng hắn chưa giết người bao giờ cả, vừa nãy vô tình chặt mất một cánh tay của tên cướp khiến hắn có chút bần thần.
Hình như Lưu Béo mới mài lại kiếm cho hắn, nó bén hơn bình thường thì phải. Không thể nào mới chặt có một cái mà cả tay cả đao của thằng cướp cũng đứt thế kia.
Bất quá chuyện đấy để sau hãy nghĩ, bởi giờ có một tên cướp khác dùng trường đao bổ xuống đầu Ma Tùng Quân.
“Thằng chó, mày dám chém đại ca??!!”
Một đao bổ xuống kia, Ma Tùng Quân chỉ lách mình tránh sang một bên, sau đó kê chân ngay cổ chân của hắn. Tên cầm trường đao vừa đánh hụt, vừa té đập đầu xuống đất. Hắn vẫn chưa bất tỉnh thì đã bị sống kiếm của Ma Tùng Quân chặt một cái ngay cổ.
Lần này thì hắn bất tỉnh thật, Ma Tùng Quân còn nghe thấy tiếng xương gãy. Không biết nó có chết không nữa. Cũng không hẳn là hắn chặt, mà chỉ thả nhẹ trọng kiếm xuống theo hình bán nguyệt để đập vào cổ hắn ta.
Advertisement
Trọng kiếm rất nặng, nếu dùng sức thật có khi Ma Tùng Quân phải bổ đôi mấy tên này ra trong một nhát chém.
Đánh với quái vật đã quen, bây giờ cho Ma Tùng Quân đánh với người. Hắn cứ phải nương tay, cảm thấy chẳng thoải mái chút nào.
Chỉ trong nháy mắt hai tên bị đánh bại. Gã dong binh cầm kiếm ngớ người nhìn Ma Tùng Quân.
“Ngươi... ngươi chẳng phải là cướp sao? Vì cái gì đánh người của mình?” – Hắn giương kiếm về phía Ma Tùng Quân, trong lòng tuy sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra là mình ổn. Hắn chất vấn Ma Tùng Quân.
Nghe thế, Ma Tùng Quân trợn mắt lên quát:
“Mặt bố mày chỗ nào giống cướp hả thằng oắt con này??”
Chỗ nào giống hả?... Gã cầm kiếm rất muốn nói là chỗ nào cũng giống hết.
Gương mặt thì bặm trợn, đầu thì cạo trọc lóc, bộ râu lởm chởm, dáng người to như voi, cao đến 1m90 Lại còn cầm cả trọng kiếm nữa, chỉ có bọn cướp mới xài đao và kiếm lớn.
Thật ra mà nói, Ma Tùng Quân không hề để đầu trọc. Do lần trước tự đốt mình, tóc hắn bị cháy xém. Hắn lại không biết cắt tóc, nên cạo trọc luôn cái đầu cho xong. Bộ râu yêu quý của hắn cũng thế, nên hắn cũng cạo nốt.
Được một cái râu hắn mọc nhanh hơn tóc, thành thử ra chỉ sau vài ngày râu của hắn lại lởm chởm đầu mồm. Thêm gương mặt cục súc bẩm sinh, dáng người to lớn. Hình tượng thế này không giống cướp thì cũng giống ông hàng thịt.
Chẳng thèm nói nhiều với thằng cầm kiếm, Ma Tùng Quân nhắm đến hai tên cướp đang chấp một tên dong binh. Hắn lựa lấy một thằng, huỳnh huỵch chạy tới dùng vai húc bay cả đối phương.
Do mải chiến đấu, cũng không biết sau lưng lại có người, cứ thế một gã bị Ma Tùng Quân húc bay đi. Gã còn lại nhận ra vấn đề liền nhảy sang một bên, hắn cúi xuống đỡ đồng bọn mình dậy. Tên còn lại đang chiến đấu với một dong binh cũng nhận ra vấn đề.
Tất cả đều lui về một bên, ngưng trọng nhìn Ma Tùng Quân.
“Mau mau gọi người đến, hắn là kẻ phản bội. Mau giết hắn, quyết không tha kẻ phản bội...”
Tên đại ca bị chặt tay, lui ra sau mấy tên đệ của mình, cắn răng mà nói. Không hổ là tướng cướp, tuy bị chặt mất một cánh tay nhưng chỉ nhăn mặt một chút. Người ta sớm đã chết ngất vì quá đau.
“Ê ê, nói lại. Bố mày không có chung bọn với chúng mày, đừng có nói phản bội ở đây.” – Ma Tùng Quân chỉ tay thẳng mặt tên cụt tay mắng.
Nhưng có vẻ như vô dụng. Bởi vì không chỉ bọn cướp, mà cả lũ dong binh cũng tránh xa Ma Tùng Quân. Vô tình hình thành ba phe, một mình Ma Tùng Quân một phe. Không ai dám bớ hắn về phe mình.
Nhìn nhữn vẻ mặt xa lánh kia, trán Ma Tùng Quân nổi lên cọng gân xanh:
“Con bà chúng mày cái lũ lính đánh thuê này. Tao muốn đánh chúng mày, chúng mày còn đứng đây à?”
Tiếng thét của Ma Tùng Quân càng khẳng định thêm việc hắn là người xấu. Thấy thế hắn dẹp luôn, nhìn mấy tên cướp nói:
“Đấy, của chúng mày hết, cướp hết đi. Tao đi chỗ khác.”
Nói rồi hắn vác kiếm lên vai, mang ý định rời đi. Nhưng một tên cướp không để cho Ma Tùng Quân được như ý nguyện, hắn lập tức bổ nhào xuống. Thấy thế Ma Tùng Quân đưa kiếm lên đỡ.
Ánh lửa tóe lên, làm cho gương mặt của Ma Tùng Quân càng thêm dữ tợn. Hắn bắt đầu nóng máu với cái lũ đầu đất này. Chẳng nói chẳng rằng hắn thẳng tay vung kiếm chặt lại đối phương.
“Né đi!!”
Gã đại ca cụt tay hét lên.
Nhưng đã muộn. Tên cướp kia theo phản xạ đưa đao lên đỡ, thanh đao của hắn thậm chí còn không cản được một đòn. Cứ thể cả thanh đao và cơ thể của hắn bị chẻ ra làm hai nửa.
Xung quanh mọi người như chết lặng. Một kiếm chẻ đôi người, không phải mấy tay cướp hay lính đánh thuê chưa từng thấy. Nhưng đây là trọng kiếm, trọng kiếm thường không bén, thường chỉ để đập người là chính. Chưa từng có chuyện trọng kiếm có thể chẻ đôi người như chẻ củi thế này được.
Trọng kiếm vốn đã nặng, nó lại bén hơn cả đao kiếm bình thường.
Bất giác một đám người sợ hãi nhìn Ma Tùng Quân. Không ai biết hắn thuộc phe nào, ra tay lại quá mức tàn độc.
Máu bắn lên đầy mặt Ma Tùng Quân, khiến cho cơn tức giận của hắn biến mất. Đồng tử mắt của hắn thu nhỏ lại, tay bắt đầu không cầm nổi trọng kiếm. Hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Hắn cắm kiếm xuống đất, hai tay của hắn run lên bần bật. Gương mặt trắng bệch ra trông thấy. Trước mắt hắn, tên cướp bị chẻ ra làm đôi. Mắt của hắn lồi ra ngoài, nội tạng bên trong cũng chảy hết về chính giữa. Mùi tanh, mùi hôi xộc vào mũi hắn.
“Ọe...”
Không nhịn được ghê tởm, Ma Tùng Quân ói luôn tại chỗ.
“Hắn bị làm sao thế?” – Một tên cướp hỏi.
“Nhanh, giết hắn.” – Gã đại ca lập tức nói.
Hắn không biết Ma Tùng Quân bị cái gì, chắc là bội thực hay sao đó. Nhưng đây là cơ hội, không thể để phí cơ hội trời ban thế này được.
Lập tức hai tên cướp còn lại cầm đao lao đến, cả tên đại ca bị cụt tay cũng nhặt lấy thanh đao của tên đồng bọn bị bất tỉnh, dùng tay còn lại hùng hổ xông đến. Lúc này thanh đao của hắn còn xuất hiện những tia điện màu tím.
[Túc chủ, nguy hiểm!! Tỉnh lại đi túc chủ.]
Phiền Bỏ Mẹ gào thét trong đầu Ma Tùng Quân, nhưng không có một chút hiệu quả.
“Mày chết chắc rồi thằng chó.”
Gã đại ca chặt kiếm xuống cổ Ma Tùng Quân, ngay gang tấc, hắn thét lên một tiếng sảng khoái. Nhưng mà ngay thời điểm đó cổ họng của hắn đã bị một kiếm đâm xuyên qua.
Trước lúc ngã xuống, gã đại ca thấy được hai tên đồng bọn của mình cũng không giết được tên cầm trọng kiếm kia. Bởi vì chúng bị hai tên dong binh chặn lại.
Còn hắn, chết là do bị tên dong binh đấu với hắn lúc đầu. Vì tham cái mạng của Ma Tùng Quân, hắn đã bỏ mạng trước một đối thủ yếu hơn mình.
Gã dùng kiếm rút kiếm ra khỏi cổ tên đại ca. Máu tuôn ra như mưa, bắn hết lên lưng của Ma Tùng Quân và gã dùng kiếm.
Khi tên đại ca gục xuống, gã cầm kiếm vội lay lay Ma Tùng Quân:
“Ông chú, ông chú. Không sao chứ?”
“Buông ta ra.” – Ma Tùng Quân hất tay đẩy tên cầm kiếm ra.
Lực tay của Ma Tùng Quân quá mạnh, khiến cho tên dùng kiếm văng ra mấy mét. Hắn lồm cồm bò dậy thì thấy Ma Tùng Quân liên lục vuốt máu trên mặt mình, miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
“Ta vừa giết người... ta vừa giết người...”
Hẳn là lần đầu tiên giết người, tên dùng kiếm cuối cùng cũng thở phào một hơi. Ông chú này rất mạnh, không biết từ đâu chui ra. Mới giết một người đã khiến cho bản thân sang chấn tâm lý như thế cũng là lẽ bình thường.
Nếu giết một cách bình thường thì còn đỡ, nhưng đây là chẻ đôi người của đối phương ra. Lần đàu giết người bằng cách thức như vậy, đến hắn còn thấy sợ.
Hiện tại Ma Tùng Quân đang sợ hãi chính bản thân mình. Tính cách của hắn tuy cục súc, nhưng chưa bao giờ làm hại ai. Đánh nhau với quái vật, hắn có thể không màn gì hết, bởi vì chúng không phải con người.
Nhưng con người lại khác, có trí tuệ, có tiếng nói, có tính cách rõ ràng. Một kiếm kia của hắn bổ đôi đối phương ra, não trắng, nội tạng chảy ra bên ngoài mới là thứ khiến cho Ma Tùng Quân nôn thốc nôn tháo. Đồng thời hắn cũng sợ hãi bản thân hắn vì đã giết người. Hắn không hề có ý định giết gã ta. Hắn không ngờ đối phương lại yếu đến mức không thể đỡ được một kiếm của hắn.