Chương 101
Sắc mặt Tiết Bạch lập tức thay đổi, khi cô ta nghe thấy những chữ như cấp E, xếp hàng, cùng với quản lý Tiết, chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, suýt nữa ngã xuống đất.
Người trẻ tuổi kia! Người đầu tiên Tiết Bạch nghĩ đến chính là thanh niên kia, người đã chặn cửa xe cô ta khi cô ta lên đây! Cậu chủ…
Giờ phút này, Tiết Bạch muốn đập đầu chết ngay tại đây! Sao chuyện này lại xảy ra được chứ? Người trẻ tuổi kia lại chính là cậu chủ sao? Lại chính là người mà hôm nay.
nhiều nhân vật lớn cùng phải chờ đợi như vậy? “Tiết Bạch, sao lại thế này?” Đồng Quân Hựu gần như nổi giận gầm lên một tiếng.
Thân hình Tiết Bạch run lên, môi không kiềm chế được run rẩy, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi… Tôi cũng không biết!” “Không biết sao? Ở đây cũng chỉ có một mình cô họ Tiết, thế mà cô lại nói với tôi là cô không bi ao?” Đồng Quân Hựu.
nổi giận, khí thế kia tự nhiên sinh ra.
Tiết Bạch lập tức xụi lơ trên chỗ ngồi, gần như không còn chút sức lực nào, khóc lóc nói: “Tôi có gặp một người, nhưng người kia hoàn toàn không giống như cậu chủ, cùng lắm cũng chỉ là một sinh viên thôi..
“Mẹ nó não cô bị chó ăn rồi à?” Đồng Quân Hựu chỉ vào cô ta, cần răng nói: “Tốt nhất là ngay lập tức đi xuống xin lỗi với cậu chủ, nếu không cả đời này cô đừng nghĩ đến chuyện vươn lên được nữa!” Sắc mặt Tiết Bạch thay đổi, oa một tiếng bật khóc.
Đồng Quân Hựu giận dữ đến mức hít thở không thông, xoay người đi ra ngoài cửa! Trong phòng họp, có rất nhiều thành.
viên hội đồng quản trị liếc mắt nhìn Tiết Bạch, âm thầm lắc đầu, rối rít chạy xuống dưới tầng.
Vụ Vĩ Nhân nhân cơ hội này kéo giãn khoảng cách với Tiết Bạch, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt, loại phụ nữ ngực to.
nhưng không có đầu óc này, mặc dù dáng vẻ giống tiên nữ giáng trần chăng nữa, có thể làm được gì chứ? Người đó mà cũng dám ngăn lại sao? Còn bảo người ta đi xếp hàng nữa sao? Trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi này, Vu Vĩ Nhân này đã lập tức hiểu rõ, cậu Đường kia không phải người dễ trêu chọc. Bảo anh đi xếp hàng thì anh lập.
tức đi xếp hàng, anh ngồi bên dưới, mấy chục người trên này chỉ có thể ngồi đợi.
Đợi đến khi sự thật được công bố, nếu Tiết Bạch này làm không tốt, đó chính là một con đường chết.
Cảnh Kiếm lập tức bước lên, đỡ lấy Tiết Bạch, lấy lòng nói: “Đừng sợ, cùng lắm thì chúng ta từ chức thôi mà? Ở đây hầu hạ một công tử bột, trong lòng tôi cũng không thoải mái!” Gương mặt sầu thảm của Tiết Bạch cũng không có cách nào nghe lọt tai được, hai chân hơi nhữn ra đi về phía thang máy.
Mười mấy thành viên của hội đồng quản trị cùng với giám đốc của những khu lớn, rối rít chạy vào thang máy, dùng tốc.
độ nhanh nhất chạy xuống tầng.
Sau khi xuống tầng, Đồng Quân Hựu quả thật không nhìn thấy Đường Ân, gương mặt càng thêm u ám.
Đi ăn cơm rồi! ‘Vừa nấy Đường Ân đã nói rồi, ông ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
“Đợi ở đây!” Đồng Quân Hựu lạnh lùng quát lớn một câu, xoay người nhìn về phía người đẹp lễ tân trong quầy lễ tân.
Cô gái này còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một đám người ngày thường mình vẫn phải cúi chào, thế mà tất cả đều chạy xuống sảnh lớn ở tầng một, khiến sắc mặt cô ta trở nên khó xử.
Sau khi cả đám người này bước xuống.
sảnh lớn, cũng không có tâm trạng đi gây phiền toái với người đẹp lễ tân kia, cả đám người tự tìm vị trí của mình, cung kính đứng ở cửa.
Đồng Quân Hựu đứng đầu tiên, ánh mắt lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa, trong nhất thời tâm trạng có chút thấp thỏm.
Chế độ cấp bậc của nhà họ Đường rất nghiêm ngặt, có thể nói ông ta chính là người tổng phụ trách của khu vực Giang Ñam. Nhưng mà khu vực Giang Nam này trong mắt Đường Ân, cũng chẳng khác gì một con chó trong nhà cả.
Ở nhà họ Đường, từ trên xuống dưới tổng cộng chia thành ba cấp bậc.
Cấp bậc cao nhất là người như Miêu Bách, là người phụ trách toàn khu vực Trung Quốc, khả năng khống chế gần như toàn bộ châu Á. Ở nhà họ Đường tổng cộng có tám người phụ trách như vậy, phân bố ở mấy châu lục lớn và khu vực trên khắp thế giới, mỗi người đều là nhân vật chỉ cần giảm chân một cái cũng có thể khiến cho trời long đất lở.
Thân phận của Đồng Quân Hựu kém Miêu Bách một đoạn, là người phụ trách khu vực Giang Nam dưới khu vực Trung Quốc. Nhân vật như vậy, nắm trong tay tài sản khổng lồ của cả khu vực, người ngoài nhìn qua rạng rỡ danh giá, nhưng cũng chỉ có bản thân ông ta tự biết, địa vị của ông ta ở nhà họ Đường như thế.
nào. Vì trên toàn thế giới, nhà họ Đường.
có tổng cộng gần hai mươi nhân vật như ông ta.
Trong số hai mươi người này, Đồng.
Quân Hựu cũng không được tính là tài năng xuất sắc nhất, nhưng cũng có thể được xếp trên mấy người. Dù sao tình trạng kinh tế trong nước mấy năm nay.
cũng mạnh mẽ hơn những khu vực khác.
rất nhiều, cho nên quyền lực trong tay.
cũng tăng lên một chút.
Về phần loại người như Vu Vĩ Nhân Tiết Bạch, chỉ có thể coi là nhân vật cấp thấp.
nhất trong nhà họ Đường, trong tay quản lý một số xí nghiệp quy mô lớn, đều lộ ra tài năng trong từng lĩnh vực, cũng coi là loại người rất có tương lai.
Bùi Hạc cũng là loại người như vậy! Chẳng qua loại người này ở nhà họ Đường thật sự nhiều vô số kể, trên toàn thế giới gần như có đến mấy trăm người! Toàn bộ nhà họ Đường đều theo mô hình này, từng bậc từng bậc chồng lên.
Thân phận của Đường Ân còn tôn quý.
hơn cả Miêu Bách, cho nên Đồng Quân Hựu bị chuyện này làm cho trong lòng dâng lên một ngọn lửa. Nếu Đường Ân nổi giận, ông ta thật sự chẳng có cách nào.
“Đến rồi…” Vu Vĩ Nhân đứng từ rất xa nói một câu, quay đầu ra hiệu.
Lúc này, Đồng Quân Hựu hạ thấp bản thân mình, hai tay đặt ở vị trí bụng dưới, hơi khom người nhìn về phía cửa.
Người đẹp ở quầy phục vụ nhìn cảnh tượng này, quả thật cổ họng khô khốc, không biết nên nói gì bây giờ.
Bên trên có nhân vật lớn đến sao? Chưa từng nghe nói đến! Lúc này, Đường Ân từ bên ngoài đi vào, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trong hành lang, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Chú Đồng đây là…” “Cậu chủ! Thật ngại quá, là tôi không dặn dò rõ ràng, để cho cậu xếp hàng ở đây, lát nữa tôi tìm ra đây là trách nhiệm của ai, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha!” “Không cần đâu!” Đường Ân cười cười: “Xếp hàng cũng đúng thôi, chúng ta vẫn phải giữ vững trật tự tối thiểu nhất!” Sắc mặt Đồng Quân Hựu cứng đờ, không biết nên nói gì.
Một đám giám đốc của khu lớn đứng.
sau lưng Đồng Quân Hựu, sắc mặt có.
chút thay đổi, cúi đầu xuống theo bản năng.
Bình thường tính cách của Đồng Quân Hựu cũng không tốt, nhưng mà khi nhìn thấy cậu chủ này lại cung kính đến mức.
độ này sao? Tiết Bạch không kiềm chế được cắn môi dưới, ngay cả can đảm ngẩng đầu nhìn Đường Ân cũng không có, về phần người đẹp lễ tân kia, lúc này kinh ngạc há to miệng, vẻ khinh thường trong đôi mắt cũng không biết đã biến đi đâu mất từ lâu rồi.
“Cậu chủ, chuyện này thật sự là tôi không tốt, đợi lát nữa chắc chản sẽ giải thích rõ với cậu…” Đồng Quân Hựu hít sâu một hơi, thấp kém nói.
= Đường Ân nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhãn: “Ö? Giải thích như thế nào?” Đồng Quân Hựu đã đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Quản lý Tiết, còn không mau đến đây xin lỗi cậu chủ đi?” Tiết Bạch mang gương mặt nức nở, hai chân run rẩy đi đến bên cạnh Đường Ân, vội vàng khom lưng: “Cậu chủ, thật xin lỗi, tôi thật sự là… Là tôi có mắt như mù, là tôi không nhìn rõ, đều do tôi không tốt…
Đường Ân nghiêng đầu, lùi về đãng sau một bước, có chút chán ghét nói: “Cách xa tôi ra một chút! Mùi chua thấp kém trên thân thể này cũng không che lấp.
được mùi hôi trong miệng cô!” Tiết Bạch cắn môi dưới, vội vàng im lặng lùi về phía sau hai bước, nước mắt tí tách rơi xuống đất.
Đồng Quân Hựu nhìn cảnh tượng này, vội vàng dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Tiết Bạch, hôm nay cô không cần phải tham gia hội nghị nữa, lập tức quay về thu dọn đồ đạc, ngày mai không cần đến tập đoàn đi làm nữa!” Sắc mặt Tiết Bạch lập tức thay đổi, không kiềm được run rẩy: “Tổng giám.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!