Chương 107.
Kỷ Du Du cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống bàn, trong đầu kêu ong ong.
“Hôm nay, tôi đứng ở đây là vì muốn nói cho tất cả mọi người biết, tôi thích một cô gái…” Đường Ân cười, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Du Du.
Đường Ân đã nhìn thấy từng hành động của Kỷ Du Du từ lâu, tuy cũng hơi đau lòng cô bé ngốc này, nhưng mà Đường.
Ân không thể không làm như vậy. Chỉ có làm cho cô ta biết đau khổ; thì sau này mới không làm như vậy nữa.
“Cô gái này rất ngốc, rất ngây thơ…” Đường Ân lắc. trên mặt nở nụ cười gượng gạo: “Cô ấy dễ bị lừa gạt, dễ sập bẩy người ra, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy vẫn giữ mãi trái tim lương thiện của mình…” Mọi người trong nhà hàng tây đều dõi mắt nhìn về phía Đường Ân Hơn mười camera trong nhà hàng xoay tròn đều quay lại hình ảnh Đường Ân cùng một lúc, quay xong lại tiến hành phát sóng trực tiếp ra mấy màn hình lớn ở xung quanh quảng trường Vân Đại Gần như tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường Vân Đại, đều dõi mắt nhìn về phía màn hình.
Chàng trai trên màn hình kia nhìn qua rất rạng rỡ, rất ôn hòa, nhất là khi nói đến cô gái mình thích, trên mặt:luôn lộ ra vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.
Giờ phút này, có rất nhiều cô gái đều sinh ra lòng hâm mộ, Trong một góc quảng trường Vân Đại, Nguyễn Thấm nhìn cảnh tượng này, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như thân mình bị điện giật vậy.
Đường Ân! Người kia là Đường Ân! Đường Ân không biết có bao nhiêu người bên ngoài, chỉ biết rằng Kỷ Du Du đã bước từng bước nặng nề đi về phía cửa nhà hàng, cuối cùng trên mặt anh lộ ra nét đau lòng.
“Ở đây, tôi muốn hỏi cô gái kia một câu…” Đường Ân dừng lại một lát, lớn tiếng nói: “Em có thích anh không? Kỷ Du Du?” Xoet.
Giờ phút này, đèn chiếu chia thành hai tia, một tia chiếu lên người Đường Ân, một tia còn lại chiếu lên người Kỷ Du Du.
Thân hình Kỷ Du Du chấn động, giống như nghe thấy âm thanh khó có thể tin được.
“Kỷ Du Du, làm bạn gái của anh, được chứ?” Giọng nói của Đường Ân càng trở nên dịu dàng hơn, bước chân dùng tốc độ vững vàng đi về phía Kỷ Du Du: “Anh sẽ luôn luôn bảo vệ em, mãi mãi bảo vệ em!” Lúc này trong nhà hàng xoay tròn vang lên âm nhạc êm dịu, có cánh hoa hồng từ trên trần nhà bay xuống, giờ phút này chùm sáng chiếu rọi trên người cả hai, biến thành hai hình trái tim, từng bước từng bước đến gần nhau Kỷ Du Du cảm thấy vàñh mắt mình lập tức ẩm ướt, nước mắt chảy xuống dọc.
theo gương mặt, cô không dám tin, quay đầu lại nhìn Đường Ân, nhìn thấy trên màn hình lớn sau lưng Đường Ân hiện lên từng bức tranh cát.
Bức tranh cát này thể hiện từ khi hai người gặp nhau bên hồ, sau đó lại đến sở cảnh sát, sau đó là khi Kỷ Du Du uống một ngụm rượu vang đỏ hơn chín nghìn, lại đến buổi học bù còn kém mấy giây mới được một tiếng đồng hồ kia…
Từng ký ức vụn vặt, từng giây phút ấm áp, dường như vẫn đang lướt nhanh trong đầu Kỷ Du Du.
Cuối cùng Kỷ Du Du không kiềm chế được nữa, khóc òa lên, nhào vào lòng Đường Ân.
Đường Ân cưng chiều vuốt tóc cô, ôm chặt lấy cô; cảm nhận giây phút yên tĩnh hiếm có này: “Cô ngốc này, suýt nữa anh đã tưởng là em lại định chạy mất rồi…” Kỷ Du Du khóc không nên lời, hai tay ôm Đường Ân, rất sợ chỉ một giây sau sẽ lại mất đi bóng dáng Đường Ân. Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, cô chưa từng ôm thứ gì chặt như hôm nay vậy, cũng chưa bao giờ lại cảm thấy mình lòng tham không đáy như vậy.
Chàng trai trong vòng tay này, chính là của mình! Kỷ Du Du khóc rất đau lòng, nhưng Đường Ân lại thở dài một tiếng thật khẽ, hơi đau lòng xoa đầu cô.
Giờ phút này, cực kỳ giống tình yêu, hoặc chính là tình yêu! Cánh hoa hồng vẫn không ngừng rơi xuống từ trần nhà, nhẹ nhàng bay bay.
trên đỉnh đầu hai người, nhìn cực kỳ lãng mạn.
Khi hai người ôm nhau, gần như toàn bộ quảng trường Vân Đại đều phát ra một tràng tiếng reo hò, vô số cô gái ảo.
tưởng, hy vọng người trong lòng Đường.
Ân kia chính là mình biết bao.
Nguyễn Thấm sững sờ nhìn chằm chằm cảnh tượng này, vội vàng cúi đầu xuống, nếu không phải vì chuyện trước đây, bây giờ người mà Đường Ân đang ôm trong lòng, chẳng phải chính là mình sao? Dựa vào thái độ Đường Ân đối xử với mình như tính mạng trước đây, bản thân mình có muốn sao trên trời, Đường Ân cũng sẽ hái xuống, huống chỉ chỉ là một nghỉ thức tỏ tình nho nhỏ chứ? Nguyễn Thấm không biết làm sao, cảm thấy trong lòng mất mát, cho dù phải can đảm đối mặt với cuộc sống mới, cũng vẫn sinh ra hối hận vô cùng ở sâu trong lòng mình; Lúc này, Vụ Tĩnh đứng trong cửa hàng, nhìn cảnh tượng trên màn hình lớn, trong mắt tràn ngập hâm mộ.
Thật ra Vu Tĩnh biết rõ cả hai người trên màn hình.
Ngày ấy, chính là hai người kia chiếu cố đến cửa hàng của cô ta, sau đó cô ta mới trở thành quản lý, trở thành tinh anh bán hàng xung quanh đây.
Vu Tĩnh vẫn luôn mong chờ chàng trai kia bước chân vào cửa hàng của mình lần thứ hai, đến lúc đó nhất định sẽ giảm giá cho anh, chẳng qua không ngờ được, khi gặp lại, thế mà ở trong tình huống như thế này.
Người bên ngoài quảng trường đang sôi trào, mà người trong nhà hàng cũng đang sôi sục Đường Ân giống như ôm một con mèo.
nhỏ, vừa xoa đầu Kỷ Du Du vừa đi về phía chỗ ngồi của ông cụ Thẩm.
Hai vợ chồng ông cụ Thẩm nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, mặt mũi tươi cười.
“Đường Ân…” Sắc mặt Viên Chỉ Am cực kỳ khó coi, nhìn thấy Đường Ân đi tới, trong lòng không nhịn được có chút thấp thỏm.
Đường Ân nghiêng đầu đánh giá cô ta, cười ha ha dò hỏi: “Vừa nãy cô nói với bạn gái của tôi… Cô và tôi đã làm chuyện đó sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Viên Chỉ Am sửng sốt một lát, cô ta không ngờ được Đường Ân lại biết những chuyện này! “Tôi đang hỏi cô đấy!” Giọng nói Đường Ân lạnh lùng.
Anh biết rõ từng câu mà Viên Chỉ Am vừa nói, cũng hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Viên Chi Am. Nếu không dựa vào tính cách của Đường Ân, làm sao có thể để Ký Du Du ngồi một mình ở đây được? Làm như vậy chẳng qua muốn Viên Chỉ Am tự làm bại lộ mình thôi.
“Tôi…” Viên Chi Am cười gượng một tiếng.
Đường Ân giơ tay lên, tát mạnh lên mặt Viên Chi Am một cái.
Bốp một tiếng, Viên Chỉ Am bị đánh ngã quy xuống mặt đất, toàn thân ngửa ra đăng sau Đường Ân lạnh lùng nhìn cô ta chãm chằm, bước lên từng bước một, nghiêng.
đầu đánh giá cô ta: “Tôi hỏi cô, vừa mới nói… Tôi và cô đã làm chuyện đó, rốt cuộc là ý gì?” Viên Chi Am ôm mặt, ñước mắt lập tức chảy xuống: “Tôi chỉ là…” “Cô chỉ là muốn dùng chỉ số thông minh thấp của mình, đến tự rước lấy nhục thôi! Có phải cô chưa từng soi gương bao giờ không, nhìn xem rốt cuộc bản thân mình có bộ dạng như thế nào?” Đường Ân cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!